Chương 17: Văn Phòng Thám Tử
Vô Hải từ từ mở mắt ra rồi tỉnh dậy trên một chiếc giường trắng.
"Một cái trần lạ lẫm..." Vô Hải lẩm bẩm rồi nói tiếp.
"À, không, lần này là lạ thật đấy." Sau đấy bắt đầu từ từ ngồi dậy nhìn xung quanh.
Đây là một căn phòng trống trông như phòng bệnh. Vô Hải mặc một cái áo hoàn toàn khác mà cơ thể cậu cũng hồi phục lại một cách kỳ diệu.
Vô Hải mở cửa bước vào. Trước mặt cậu là một cái văn phòng rộng lớn, có một cái bàn làm việc chất đầy giấy tờ, xung quanh là hai cái tủ sắt trang trí hoa các kiểu. Giữa phòng có một bộ ghế sô pha và một cái bàn uống nước, phía trên sô pha là một người phụ nữ.
Quần jean đen dài, áo trắng ngắn tay đóng vào trong thùng. Đi một đôi bốt đen. Mái tóc đen ngắn, gương mặt toát lên khí chất quyến rũ của môt người phụ nữ trưởng thành.
"Ô? Cậu tỉnh rồi đấy à? Bị thương như thế mà nhanh như vậy đã tỉnh rồi cơ à, tài thật đấy." Người phụ nữ nọ định tay cầm một tớ báo, định bưng chén trà lên uống thì dừng lại khi thấy Vô Hải.
"Đây là..." Vô Hải nhìn xung quanh cái nơi lạ lẫm này rồi hỏi.
"Một văn phòng thám tử tư nhân, cơ mà đấy là lốt cho một đám nhân viên chính phủ chuyên xử lý mấy chuyện liên quan tới sự siêu phàm thôi." Cô nàng nhún vài cười cợt rồi nhấp một ngụm trà.
Thật đấy, nói toạc ra như vậy có ổn không đó? Vô Hải thầm nghĩ trong lòng rồi đóng cửa lại ra ngoài ngồi xuống ghế sô pha hỏi.
"Mà sao tôi lại tự dựng ở đây vậy? Chí Duy đâu?" Vô Hải ngước đầu lên rồi hỏi cô nàng trước mặt mình.
"Tử Đằng đem cậu về đấy, còn cậu nhóc kia thì đã tỉnh lâu rồi, đang đi đâu đấy thì phải." Cô nàng đáp lại cậu một cách đơn giản rồi uống một ngụm trà.
"Ồ... tôi tên là Vô Hải. Còn cô?" Vô Hải tự giới thiệu mình rồi hỏi tên của cô nàng trước mặt mình.
"Lê Ánh Nhiên, hơn nữa tôi lớn hơn cậu đấy." Tuy nói vậy nhưng Ánh Nhiên lại không tỏ ra tức giận cho lắm mà vẫn đáp lại cậu.
"Thế chị có hứng thú với tình yêu không?" Vô Hải đột nhiên hỏi với gương mặt tỉnh bơ, Ánh Nhiên thì thẳng thừng đáp.
"Không, chị mày còn yêu đời lắm."
"Tiếc thế." Vô Hải tỏ ra tiếc nuối mà thở dài rồi quay lên hỏi tiếp lần nữa.
"Vậy số điện thoại thì sao?"
"Không nên dễ dàng để lộ Thông Tin Cá Nhân của cậu cho người khác biết đâu, điều cơ bản luôn đấy." Ánh Nhiên lần nữa thẳng thừng đáp lại rồi uống tiếp một ngụm trà.
"Vậy à? Vậy thì tiếc quá. Làm sao để em có thể lấy số điện thoại của chị đây?" Vô Hải lắc đầu nói.
"Haha! Chờ chị quen với mi nhiều hơn đi đã rồi tính nhé."
Hai người nói chuyện được một lúc thì bổng dưng Chí Duy băng bó ngay tay từ ngoài đi vào.
"Ồ? Mày tỉnh rồi đấy à." Thấy Vô Hải đã tỉnh thì Chí Duy cười hỏi.
"Ừ, sao đang băng bó mà lại đi đâu thế kia?" Vô Hải thấy tay Chí Duy còn chưa lành hẳn thì hỏi.
"Đi gọi điện cho Ngọc Ý đề cô ấy bớt lo thôi. Tao cũng đâu có năng lực như mày quái đâu. Nhưng nhờ thuốc đặc trị mà v·ết t·hương của tao tầm vài ngày nữa là khỏi ngay ấy mà." Hai bên trò chuyện tươi cười chào hỏi nhau rồi Chí Duy ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Vô Hải.
"Phải rồi, Tử Đằng đâu?" Vô Hải quay sang rồi hỏi hai người
"Cái tên ham việc hơn mạng sống đó lại đi xử lý công việc nữa rồi. Chả biết hắn bị gì mà ham công việc bhư vậy nữa." Ánh Nhiên bình tĩnh đáp lại Vô Hải. Mặt Vô Hải có hơi trầm xuống nhưng rất nhanh đã trở lại như cũ.
"Em vào đây! Á? Sao lại có người lạ ở đây thế này?" Một cô nàng nhí nhảnh trông như học sinh cấp ba đi vào.
"Liên Hương, em ồn ào quá đấy." Ánh Nhiên thở dài mắng cô nàng vừa mới chạy vào kia.
Hơi thấp, tóc hồng, mặc đồng phục học sinh, gương măt dễ thương xinh xắn nhìn chằm chằm Vô Hải và Chí Duy.
"Hể? Vậy đây là hai người mà anh Tử Đằng mang về mấy hôm trước đây à?"
"Xin lỗi vì vẻ đẹp trai này nhé. Nhưng anh mày có bạn gái rồi." Chí Duy hất cằm rồi tự đắc nói khiến khóe miệng Liên Hương giật giật không biết phải nói cái gì.
"Mà quên mất, tao b·ất t·ỉnh mấy ngày rồi?" Vô Hải quay sang hỏi Chí Duy, Chí Duy tính toán một rồi trả lời lại.
"Khoảng Bốn Ngày gì đấy, mày ngâm nước ba ngày đến ngày thứ tư mới vớt mày ra."
Lúc này, cánh cửa bổng dưng lần nữa mở ra, người bước vào lần này là Phạm Tử Đằng và Phạm Uyên.
"Ồ? Tỉnh rồi sao Vô Hải. Nhanh hơn là anh nghĩ đấy." Tử Đằng nhìn thấy Vô Hải đã tỉnh thì giọng trở nên có chút tươi tỉnh hơn mà nói, gương mặt Tử Đắng thì vẫn như trước, hốc hác, thiếu sức sống thiếu cả ngủ.
"Còn trông anh thì như một cái xác vậy. Cơ mà cảm ơn vì đã cứu nhé." Vô Hải như là đùa cũng như là thật mà nói.
Còn Tử Đằng thì lắc đầu. "Không đâu, phải là tới trễ mới phải. Nếu anh tới sớm hơn thì hai em đã không phải b·ị t·hương nặng như vậy rồi."
"Đừng nói như thế chứ, còn sống là tốt lắm rồi." Chí Duy phẩy phẩy tay rồi cười lên mà nói.
Tử Đằng chỉ lắc đầu rồi thì thầm cái gì đấy trong miệng, đến mức Phạm Uyên còn không nghe được anh đang nói gì mà tỏ ra khó hiểu.
"Vì anh đã hứa là sẽ bảo vệ Vô Hải với chị ấy rồi mà..."
Vô Hải thì không nói gì nữa, không khí trở nên có chút im lặng cho tới khi Liên Hương phá vỡ nó.
"Này này, hai người làm cái gì mà b·ị t·hương dữ vậy?"
"Mẹ nó! Tự dưng nhắc tới làm thấy bực mình thật!" Chí Duy tự dưng tực giận đập thành ghế sô pha nói. Nghe vậy Vô Hải cũng bực mình mà la to lên.
"Đúng! Con mẹ nó! Tý nữa là tao có thể đập nó ra bã rồi kia mà? Sao tự dưng nó lại phun ra được máu cơ chứ?! Bộ Tử Giả nào cũng có năng lực đó à!"
Ánh Nhiên bình tĩnh uống trà. Liên Hương nhìn Chí Duy rồi lại nhìn qua Vô Hải sao đấy giật mình la lớn.
"Khoan đã... Hai người đánh nhau với một Tử Giả đấy hả?!"
"Ừ!"
"Đúng Đấy! Con mẹ nó!!" Lần lượt là Chí Duy và Vô Hải trả lời với gương mặt tức sôi máu lên. Pham Uyên ở bên cạnh Phạm Tử Đằng thì giơ tay biểu thị hai người mau bình tĩnh lại.
"Đó không phải là Tử Giả bỉnh thường đâu, nó mạnh hơn Tử Giả Hà Ngân mà em từng đánh bại một bậc đấy, Vô Hải." Tử Đằng lết cái cơ thể mệt mỏi của mình lên chiếc ghế ở sau cái bàn làm việc kia.
Nghe được đến đây thì Ánh Nhiên và Liên Hương đều có chút ngạc nhiên.
"Cậu nhóc tự mình đánh bại được một Tử Giả sao?" Ánh Nhiên bất ngờ hỏi.
"Ừ, trong đêm trăng tròn." Tử Đằng gật đầu đáp. Còn Phạm Hương thì bắt đầu giúp anh pha cà phê.
"Tử Giả mà bọn em tiêu diêt, tên là Lin, một Tử Giả Trung Cấp, có vẻ nó đã tiến hóa sau khi bị các em đánh lùi. Cũng may nó cũng chỉ vừa mới tiến hóa lên mà thôi. Cơ mà đến anh cũng bất ngờ đấy, không ngờ lại gặp một Tử Giả Trung Cấp thức tỉnh được cả Huyết Thuật."
Ánh Nhiên ánh mắt kỳ lạ mà nhìn Vô Hải lẫn Chí Duy.
"Huyết Thuật là gì vậy ạ?" Chí Duy giơ tay lên hỏi cứ như đang hỏi bài vậy.
Tử Đằng tiếp nhận cà phê từ Phạm Uyên, uống một ngụm trước cho tỉnh người rồi trả lời.
"Huyết Thuật là một dạng năng lực riêng của mỗi một Tử Đồ, thường thì chỉ khi đến cấp độ Tử Đồ mới có thể đạt được."
"Nhưng mà cũng có một vài trường hợp Huyết Thuật đã có dấu hiện ở một Tử Giả, thường là những lúc nguy cấp, cơ nhưng mà Tử Giả hiển nhiên là không thể sử dụng khả năng này một cách tự do rồi, trong trận chiến với hai em, con Tử Giả đấy rõ ràng chỉ dùng Huyết Thuật một lần duy nhất thôi đúng không?"
Vô Hải và Chí Duy đồng loạt gật đầu.
"Hai em có thể còn an toàn thì đúng giỏi thật đấy." Phạm Uyên ở bên cạnh Tử Đằng thì mỉm cười nói.
"Vậy thôi, bọn em về đây." Vô Hải đứng lên rồi vẩy tay nói, Chí Duy cũng đứng lên đi theo cậu rồi cười nói. "Chào nhé."
"Liên Hương, em dẫn họ đi giúp anh nhé." Tử Đằng quay qua hỏi Liên Hương, cô nàng gật đầu đáp. "Vâng ạ." Rồi quay ra ngoài theo luôn.
Cơ mà trước khi đi thì Vô Hải nhìn Tử Đằng, nhướng mày nói.
"Đi ngủ đi, uống cà phê ít thôi." Rồi ngay sau đấy cậu liền cùng theo Chí Duy mà đi ra ngoài.
Tử Đằng nhìn theo hướng của Vô Hải rồi thở dài một tiếng. Quay sang nói với Phạm Uyên.
"Anh sẽ đi ngủ một chút."
Phạm Uyên nở một nụ cười rạng rỡ vui mừng rồi gật đầu.