Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chúa Tể Hải Dương

Chương 18: Tìm Cách Rời Khỏi Đảo




Chương 18: Tìm Cách Rời Khỏi Đảo

Vô Hải, Chí Duy cùng với Liên Hương đi ra ngoài. Liên Hương là một cô gái khá là năng động, nhí nhảnh với mái tóc màu hồng kỳ lạ, cao một mét sáu hai, khá lùn, gương mặt non trẻ, một một chiếc dài tới đầu gối và đeo một chiếc kẹp tóc hình dâu tây ở trên đầu.

Vẻ ngoài của cô dễ dàng khiến người ta nghĩ cô thích uống dâu tây. Cơ mà, đúng là cô thích dâu tây thật, có khi đó là lý do mà công mang cái kẹp tóc đó ấy chứ.

Liên Hương đi trước dẫn đường hai người đến bến xe, do cảm thấy không khí hơi ngột ngạt nên Chí Duy hỏi.

"À nè, em cũng làm ở văn phòng đó hả?"

"Ừm, mới được có khoảng một năm rưỡi mà thôi." Liên Hương gật đầu. Sau đấy tiếp tục dẫn hai người đi đến bến xe.

"Mà nè, làm sao mà em có được năng lực vậy? Có được sau khi xuyên không hả?" Chí Duy tiếp tục hỏi, Liên Hương lắc đầu.

"Không phải đâu, em không xuyên không. Không phải ai có năng lực cũng là người xuyên không. Về cơ bản, vấn đề xuyên không, siêu năng này có thì bốn loại người.

Người không Xuyên Không.

Người có Năng Lực nhưng không Xuyên Không.

Người có Siêu Năng Lực rồi Xuyên Không.

Và Người Xuyên Không rồi mới có được năng lực. Em thuộc dạng thứ hai."

"Ồ? Ra là vậy sao? Vậy anh là dạng thứ tư à?" Chí Duy gật đầu tỏ rõ đã hiểu. Vô Hải cũng thầm nghĩ trong lòng.

"Còn mình là dạng thứ ba nhỉ...?"

Sau một hồi nói chuyện, cả ba cuối cùng cũng tới trạm xe buýt. Cái trạm xe buýt này có chỗ ngồi và chỗ che nắng, trông sạch như mới dù đã xây lâu rồi.

"Tới rồi đây." Liên Hương quay ra rồi chỉ tay về phía trạm xe với hai người Chí Duy.

"Cảm ơn nhé." Chí Duy cười cảm ơn, Liên Hương lắc đầu nói. Sau đấy cô liền quay đầu vẫy tay chào hai người rồi rời đi.

"Cũng không phải cái gì to tát đâu, vậy nhé."

Hai người Vô Hải cũng gật đầu rồi sau đấy quay người đi đến bến xe.



"Ah! Anh Kiên!!" Liên Hương bổng như thấy người quen, lập tức lao lại vẫy tay chào với môt người đàn ông.

"Hửm, Liên Hương đấy à? Em làm gì ở đây thế? Đang trên đường đến văn phòng sao?" Tuấn Kiên nghe có người chào mình quay lại thì thấy là Liên Hương.

Tuấn Kiên khá cao, tóc màu đen nâu, mặc một cái áo sơ mi trắng với một chiếc Ó dài tay bên ngoài, gương mặt cũng có thể gọi là điển trai, tươi sáng nhưng lai có đôi mắt nâu thâm thúy kỳ lạ.

"Không, em vừa mới tiễn khách đi mà thôi." Liên Hương cười hì hì mà trả lời câu hỏi của Tuấn Kiên

"Khách? Lại có vụ gì mới à?" Tuấn Kiên lại lần nữa hỏi tiếp.

"Ờ... không cũng không hẳn." Liên Hương suy nghĩ mốt chút không biết phải trà lời như thế nào nên nói đại.

"Vậy sao?" Tuấn Kiên nghe vậy thì nhướng mày rồi không hỏi nữa.

.

.

.

Một lúc sau, hai người Vô Hải cũng đã quay trở lại nhà của Chí Duy. Sau khi đi một chuyến xe buýt, chạy tới bến xe, hai người liền gọi một chiếc taxi rồi đi về nhà của Chí Duy.

Vì Vô Hải đã bị lộ rồi, còn Chí Duy thì chưa nên cả hai quyết định sẽ ở nhà Chí Duy cho đến khi xử lý xong hết chuyện này.

"Hà... tao mệt quá." Vô Hải vừa vào nhà đã lao lên ghế sô pha mà nằm ỳ trên đấy rồi thuân tay lấy điều khiển bật ti vi lên.

Tiếng của tivi bắt đầu làm rôm rã cả căn nhà im ắng lên. Chí Duy rót ra một cốc nước cam từ trong cái tủ lạnh giá một trăm triệu của mình rồi đáp lại Vô Hải.

"Tao cũng đang mệt bỏ mẹ ra đây, chiến đấu căng thẳng quá làm tới giờ tao mới cảm thấy thả lỏng được một chút đây này."

"Rót hộ tao nước ngọt có ga đi." Vô Hải nằm ườn trên ghế rồi nhờ Chí Duy rót hộ nước cho mình.

"Đây." Chí Duy ném thằng một chai lạnh ngắt cho Vô Hải, Vô Hải bắt lấy rồi tu ừng ực vào miệng rồi đặt chai nước ngọt đã bị uống sạch xuống bàn.



"Được rồi, gì chúng ta bắt đầu bàn chuyện thôi nhỉ?" Chí Duy xách ly nước cam ngồi xuống trước mặt Vô Hải rồi nói một cách nghiêm túc.

"Chuyện gì cơ?" Vô Hải không hiểu mà hỏi.

"Chuyện làm sao để mày thoát khỏi cái đảo đó đấy, quên rồi à?"

"A?" Vô Hải giât mình ngồi dậy, gần nhiều chuyện xảy ra quá khiến cho Vô Hải gần như là hoàn toàn quên mất cả cái việc này.

"Thế mày tìm ra được cách nào chưa?" Chí Duy hỏi. Vô Hải nghĩ ngợi một chút rồi trả lời lại.

"Chưa hẳn, tao chỉ đang ngồi đấy rồi chờ tàu bè đến rồi cầu cứu thôi, tao làm cả một cái dấu SOS to vl luôn mà."

"Hừm, thế thì khó lắm, tỷ lệ mày gặp được tàu thuyền ở một hòn đảo hoang là rất thấp, thậm chí mày còn có thể gặp phải cả Hải Tặc nữa kia."

"Hải tặc á?" Vô Hải nhướng mày hỏi lại. Chí Duy gật đầu rồi hỏi.

"Ừ, Hải Tặc. Cơ mà mày đã bao giờ nghĩ tới chuyện tạo thuyền chưa?"

Vô Hải lắc đầu bảo "Không, không nguyên liệu để cố định tàu, tao cũng chả biết cách làm tàu, hơn nữa cho dù có thí tao cũng không biết để chèo tàu như nào. Quan trọng hơn nữa, việc đó không thể nào, làm quái gì có chuyện làm một cái bè tạp nham là có thể rời khỏ như trên phim đâu."

Cả hai ngồi suy nghĩ và thảo luận một hồi thấy không có cách gì hay và đủ an toàn thì bắt đầu cảm thấy hơi nản, Chí Duy suy nghĩ một tý rồi lắc đầu.

"Để tao sang thế giới bên kia tìm cách thử xem sao. Mày thì cố gắng tiếp tục sinh tồn đi, đừng có c·hết là được."

"Ừ ừ." Vô Hải vẫy vẫy tay đáp lại. Sau đấy Chí Duy đứng dậy rồi bổng nhiên hỏi.

"Đúng rồi, Hải Kỳ có ngậm thứ gì đấy trọng rồi hóa thành hình xăm được không?"

Vô Hải hơi bất ngờ một chút rồi lôi một chậu nước ra để Hải Kỳ rời khỏi cơ thể mình đi vào đó.

Vô Hải hỏi Hải Kỳ, nó kêu lên một tiếng rôu gật đầu.

"Nó nói được."

"Tốt, trước khi xuyên không, để nó nuốt hai cái này vào." Nói rồi Chí Duy lôi ra một khẩu súng lục, một bịch đinh và một cây búa.

"Với kích cỡ của nó thì chắc sẽ được thôi." Vô Hải lầm bầm nhìn Hải Kỳ, Hải Kỳ kêu lên tỏ rằng mình làm được.



"À mà làm sao để biết được khi nao tao sẽ xuyên không?" Vô Hải quay ra hỏi Chí Duy một câu quan trọng.

"Khi mày sắp xuyên không sẽ có một cảm giác kỳ lạ ập đến, sau khi cảm giác đấy ập đến, ba mươi giây sau mày sẽ xuyên không." Chí Duy trả lời Vô Hải xong liền lên phòng của mình để nghỉ ngơi.

"Cảm giác kỳ lạ à...?" Vô Hải lầm bầm trong miệng rồi ngồi xuống tiếp tục xem ti vi.

.

.

.

Bằng! Bằng! Bằng!

Vô Hải ở sân sau nhà Chí Duy, đứng ở khoàng cách ba mươi mét, đưa súng lên bắn ba phát, cả ba phát đều trúng vào ba chỗ khác nhau trên ngực của tấm bia hình người đằng kia.

Ba phát đều dính, Vô Hải đặt súng xúng rồi tụ ra bốn quả cầu nước, bốn quả cầu tụ lại thành một rồi bay đi, đâm xuyên qua tấm bia, đập vào phần tường tưởng ở phía sau nó gây ra một vết nứt dài.

Đã vài ngày trôi qua, chắc cũng khoảng một tuần kể từ ngày Vô Hải tỉnh dậy ở cái văn phòng thám tử kia. Trải qua mấy ngày sau đấy Vô Hải tiếp tục luyện tập thể chất, khả năng bắn súng và năng của chình cậu.

Vô Hải bây giờ đã sở hữu năng lực thể chất khá mạnh, Vô Hải nắm lấy Đinh Ba rồi phóng thẳng nó về phía Bia tập bắn. Đinh Ba đâm nát bia tập bắn rồi đâm thẳng vào bức tường.

Vô Hải ngồi bệt xuống cái ghế đá ở trong vườn rồi cầm ly nước lọc lãnh lên uống ừng ực. Bên cạnh cậu là Hà Kỳ đang thoải mái bơi lội trong cái bể bơi tư nhân ở đây.

Trước đây Hải Kỳ toàn b·ị b·ắt phải nẳm ở trong mấy cái bồn tắm hoặc cái chậu nhỏ xíu không đủ để nó thoải mái bơi lôi như nó muốn.

Nhưng khi tới đây rồi thì nó có vẻ đã thoải hơn bơi lội tùy thích rồi.

Bổng dưng, Vô Hải cảm thấy cơ thể của mình hơi run lên dù nhìn lại cả người cậu vẫn vô cùng bình thường, dường đây chỉ là cảm giác của cẫu thôi vậy.

"Vậy ra đây là cảm giác kỳ lạ trước khi xuyên không sao?"

Vô Hải nhìn bàn tay mình rồi nhớ lại lời của Chí Duy nói, nhận ra cảm giác này là gì. Trươc đây khi xuyên không thì cậu đang ngủ nên không cảm thấy nó.

"Hải Kỳ! Nhanh, nuốt mấy thứ này vào." Vô Hải ném khẩu súng đầy băng đạn, đinh và búa đang bị cất trong bọc và nối lại với nhau ở trên bàn xuống cho Hải Kỳ nuốt vào. Sau đấy cậu cũng chạy ra, chạm vào nó.

Hải Kỳ hóa thành hình săm, bám lên người Vô Hải. Sau đấy cả hai cùng nhau biến mất.