Chương 23: Cái Bóng Khổng Lồ
Ở phía bên này, trờ xanh ngát, mây đẹp như những miếng bông gòn bồng bềnh trôi nổi. Đại xương xanh sóng vỗ rì rào, ánh nắng lấp lánh chiếu xuống khiến nó trông như một viên ngọc quý xinh đẹp tuyệt vời. Bãi cát trên bờ biển thì vàng óng láng mịn tựa như từng hạt hoàng kim phát sáng dưới bầu trời.
Một cảnh tượng thiên nhiên, xinh đẹp mà mãnh mẽ.
Vô Hải tại đang dùng Đinh Ba chặt cây, không vì mục đích gì cả, chỉ đơn giản là vì cậu đang luyện tập sức mạnh và học cách điều khiển năng lực tốt hơn mà thôi.
Cơ thể cởi trần của Vô Hải vung vẩy đầy mồ hôi lấm tấm lên từng thớ cơ thịt thớ thị của cậu. Hơi thở Vô Hải trở nên có chút dồn dập, nhưng cậu vẫn cố để kiềm hãm lại sự mệt mỏi của mình bằng cách điều hòa là nhịp thở của bản thân.
Đinh Ba trên tay vô hải hóa thành nước rồi rơi xuống bãi cát vàng óng láng mịn.
Vô Hải lại gần, cầm một mảnh dừa khô lên rồi tu sạch nước bên trong đó.
Vô Hải uống nước vào rồi phun ra sợi dừa khô mắc trong miệng sau đấy bắt đầu đi ra ngoài biển tìm cá mà bắt.
Vô Hải đứng yên trên măt biển, chăm chú nhìn phía dưới. Bổng dưng ánh mặt cậu sắc bén lên, cánh tay nhanh chóng lay động, đâm một phát thẳng xuống dưới mặt hiển.
Ầm! Cú đâm mạnh mẽ đến mức khiến mặt nước như là nổ tung. Cát dưới mặt biển cũng lung lay lơ lửng lên trên, dòng máu loảng từ từ xuất hiện rồi pha vào dòng nước xanh.
Vô Hải nâng Đinh Ba lên, phía trên Đinh Ba đang xiên lấy ba con cá khác nhau.
Hải Kỳ phía xa thích thú bờ lội, cơ thể của nó phát triển nhanh chóng giờ to như một trăn khổng lồ vậy, Vô Hải không để ý đến nó mà từ từ bước lên bờ.
Sau đấy cậu bắt đầu xử lý con cá, lọc nội tạng, cào vảy, cắt đầu ném cho Hải Kỳ ăn, sau đấy dùng một lớp mỡ lỡn mà cậu lấy được từ mấy con lợn rừng béo ngậy cậu bắt được rồi dùng bật lửa để đốt cháy củi lên.
Mà khoan, cái bật lửa này nó chui từ đâu ra vậy? Cái này thật ra Vô Hải đã đem nó thế giới này bằng cách ngậm trong miệng mình rồi.
Vô Hải dùng cái bật lửa đầy ga mà cậu mới mua này, bấm vài lần, đặt nó ở gần một thanh gỗ để nó đốt cháy thanh gổ đấy lên.
Sau đầy Vô Hải đút thanh gỗ vào một chùm que gỗ đang được chất đống lại với nhau. Sau đấy cậu thổi cho lửa cháy manh lên rồi cho thêm vài bụi cỏ vào một cách thuần thục sau đấy xiên cá bằng que đã xử lý rồi bắt đầu nướng lên.
"Quả nhiên, có vật dụng hiện đại đúng là tiện thật nhỉ..." Vô Hải vui vẻ thầm tự nhủ trong lòng.
Cậu bắt đầu thuần thục nướng và đảo mặt cá, căn để cá không bị cháy mà vừa chín đủ. Sau khi thấy cá đã chín thì lấy ra. Cắn một miếng, bùi của thịt cá, ngọt và béo từ mỡ lợn cùng với mùi thơm từ lửa cùng lúc xông thẳng vào miệng Vô Hải khiến cậu còn cảm thấy vị mặn của biển cả đang tràn ngập trong khoang miệng của mình.
Vô Hải cắn xé thịt cá, rất nhanh cả ba con cá nướng mà cậu nướng đều đã bị cậu chén sạch vào bụng, sau đấy Vô Hải bắt đầu nhảy xuống biển chơi với Hải Kỳ. Còn về phần Hải Kỳ ăn cái gì, thì nó vốn cũng là sinh vật, có thể tự mình đi săn.
Vô Hải trên lưng của Hải Kỳ rồi được nó chở đi cung quanh vùng biển này, Vô Hải thích thú cười đến vô cùng vẻ, cả Hải Kỳ cũng vậy nữa.
Bổng dưng Hải Kỳ lặn xuống dưới biển, Vô Hải bám lấy Hải Kỳ cũng bị kéo xuống theo. Hải Kỳ bơi ra rất xa, Vô Hải mở mắt nhìn dưới đáy biển. Măt cát mềm mịn, không gian trông như một màu xanh thẳm, ánh sáng cjoi lóa cỉa măt trời đâm xuyên qua mặt biển rồi nên tĩnh lặng lạ thường.
Từng cơn sóng biển trôi qua khiến dòng nước liên tục lay động làm ánh sáng chiếu xuống cũng như bị di chuyển theo.
Khi Vô Hải gần hết trữ khí thì Hải Kỳ lập tức nổi lên mặt biển để cậu hô hấp sau đấy cả hai bắt đầu chơi đùa tiếp.
Được một lúc sau, Vô Hải liền lên bờ đi về chòi của mình nghỉ ngơi sau đấy lại cùng với Hải Kỳ đi ra bờ hồ.
Cậu bắt đầu lần nữa nghịch Đinh Ba và Năng Lực của mình ở đây. Vô Hải liên tục thử nghiệm đi thử nghiệm lại năng lực của mình. Đồng thời luyễn tập cách khống chế và sử dụng chúng tốt hơn.
Vô Hải cứ như vậy cho tới khi trời val trưa thì lại chạy vào rừng săn lợn rừng, ở chỗ có khá nhiều lợn hoang sinh sống riêng lẻ mà chả hiểu tại sao.
Vô Hải g·iết c·hết một con lợn sau đấy lập tức dùng hai cái xúc tua để kéo nó lên, nhanh chóng chạy khỏi khu rừng trước khi đống dây leo kịp đến.
Cơ nhưng mà vì con lợn rừng này nặng thật, khiến Vô Hải khó mà có thể nhanh chóng rời khỏi đó. Một phần là đống dây leo bay quá nhanh, nên cuối cùng cậu dù không muốn nhưng vẫn phải đối mặt với chúng nó.
Vô Hải dùng đinh ba chăt đứt mấy cái xúc tua có ý định lại gần mình.
Sau đấy Vô Hải tiếp tục chạy thẳng ra bên ngoài bãi biển, thành công thoát được
Sau đấy cậu lại dùng Đinh Ba để xẻ thịt nó nướng lên rồi ăn trưa. Sau đấy lại chạy ra hồ nấu nước lên uống rồi lại luyện tập và làm đủ thứ để giải trí cho đến chiều rồi lại ăn thịt lợn.
Khi đến tối thì Vô Hải ngáp một cái, thắp lên ngọn lửa đỏ người rồi vào chòi nằm ngủ. Cứ như vậy, thế lả hết một ngày trên đảo của Vô Hải.
.
.
.
Tối đến, bầu trời đang rất an tĩnh, không có lấy một ngôi sao nào chiếu xuống cả bầu trời hoàn toàn chỉ là một màu đen tỉnh lặng
Grrrúuuuuuuuuu!!!!
Bổng dưng một tiếng rú to lớn vang lên vọng ra khắp hòn đảo lớn này, tiếng rú kéo dài và vọng, trầm thấp như một con quái vật khổng lồ đang phát ra, một tiếng rú rùng rợn khiến người ta cảm thấy lạnh cả người có cảm giác như đang bị nhìn chằm chằm bởi ai đó.
Ngay khi tiếng rú này vang lên, tất cả sinh bất kể là đang ngủ hay tỉnh giấc đều sẽ bất người bắt đầu hoảng loạn, sợ hãi chạy lung tung.
Tiếng rú này cũng đồng thời đánh thức Vô Hải, nó khiến cho sống lưng cậu cảm thấy lành lạnh, vội vàng để Hải Kỳ đang ngâm trong cái bồn gỗ biến thành hình xăm trên người, sau đấy dùng nước trong bồn tạo ra Đinh Ba rồi chạy ra ngoài.
Ngay khi vừa chạy ra khoi căn chòi nhỏ. Ánh mắt Vô Hải liền co lại, lộ ra vẻ ngạc. nhiên cùng sợ hãi, cậu ngước đầu nhìn lên, tấm lưng và trán ướt đầy mồ hôi, chạy xuống cả cằm cậu
"Cái quái gì thế kia..."
Quá to, quá khổng lồ, nó còn cao hơn cả ngọn núi đằng kia, dù nó xuất hiễn ở trung tâm hòn đảo Vô Hải vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy nó từ đây.
Một cái bóng khổng lồ bổng dưng xuất hiện từ dưới mặt đất, nối lên tới trên bầu trời, nó trông như một cái cây khổng lồ với hàng rễ liên tục động đậy như từng con rắn hiểm độc và những cái dây leo rơi từ trên cao xuống liên tục phóng ra bên ngoài.
Những sợi dây leo nọ có sức mạnh tuyệt vời, chúng bay đi và lan tràn ra khắp nơi trên đảo, t·ấn c·ông đủ loại sinh vật ở nơi đây. Vô số tiếng gầm rú đén từ các loài dã thí vang lên, hàng loạt những xác xuất hiện với những lỗ đâm trên người rồi bị đống dây leo đó kéo về cái bóng đen khổng lồ kia.
Và ở phía bên này, đã có một vài sợi dây leo chú ý tới sự tồn tại của Vô Hải, lân la phóng lại gần cậu.