Chương 25: Thoát Ra Khỏi Đảo
Sóng biển dập dờn, biển động tần độ cực cao. Những làn sóng không lồ dâng cao tới mười mét lao đi liên tục đập phá lẫn nhau.
Gió bão bùng bùng liên tục thổi trên mặt biển, sấm chớp rầm rầm ầm vang khắp biển khơi, liên tục đánh xuống khắp nơi.
Mưa bão ầm ý chặn tầm mắt người. Mà sâu bên dưới đấy. Cách mặt nước mười mét.
Một sinh vật kỳ lạ to dài như một con trăn, hình dáng của nó cũng là khá kỳ lạ.
Nó có thân dài và lớp vây dầy to kéo dài theo sống lưng, chúng kéo ngược ra sau như vây cá mập nhưng lại trông như cánh của dơi.
Nó có hai phần vây to lớn nằm ở hai bên thân trông như một đôi cánh, những khúc xương cứng cáp trồi ngược ra đằng sau ở phần cổ của nó, nó có bốn con mắt đáng sợ vặn vẹo, một hàng răng sắc nhọn, và một cái đầu chất đầy mang.
Đặc biệt nhất là ở đằng sau đuôi của nó đang có ba xúc tua nước liên tục chuyển động trợ giúp con sinh kỳ dị này tăng tốc độ di chuyển và duy trì nó không bị cuốn đi bởi những dòng thủy lưu mạnh mẽ được gây ra do cơn bão khủng kh·iếp ở phía trên.
Miệng của nó, đang ngặm một người, nó gặm vào cái da cá sấu đó của người đấy, cái áo da chắc chắn đến mức dù có hết sức nó cũng không xé được cho nên nó rất yên tâm.
Bổng dưng, một phát sấm khá yếu từ trên trời lao xuống, đâm xuyên qua biển, đánh thẳng vào người nó.
Hải Kỳ gào lên dữ dội nhưng vẫn không hề buông Vô Hải ra, nó mặc kệ v·ết t·hương đang bị cháy và chảy máu của mình mà bơi, tiếp tục bơi, bơi thẳng về phía trước.
Uy lực của sấm sét này rất yếu, lại xuyên qua mười lăm mét sóng biển và mười mét kể từ mặt biển khiến nó trở nên yếu đi, nhưng uy lực vẫn là không thể đùa được.
Hải Kỳ cắn răng nhịn lại cơn đau đớn, chống chọi lại cơn mệt mỏi do đường dài di chuyển mà tiếp tục tiến tới, tiếp tục đi.
Cho đến khi nó ngất đi vì không chịu nổi nữa.
.
.
.
Trôi dạt trên biển khơi, một con tàu buôn với vô số con người đang tất bật hoạt động ở trên đấy, hầu hết bọn họ đều là thủy thủ đoàn phụ trách việc điều hướng và lái con tàu buôn.
Còn tàu này trông, mới trải qua một cơn bão lớn, những thủy thủ tấp nập dọn sạch con tàu và kiểm tra xem liệu có nơi nào hỏng hóc gì hay không. Gương mặt họ tỏ rõ sự mệt mỏi và khó khăn.
"Chà cơn bão này cũng mạnh thật đấy, ta còn tưởng là xong rồi cơ ấy chứ. May mà đã có Chúa Tể Biển che chở cho." Một người đàn ông ăn mặc sang trọng khác hoàn toàn với những người khác cảm khái nhìn mặt biển xanh trong mà nói.
Sau đó ông quay qua hỏi vị người hầu ở bên cạnh mình.
"Này Rowan, còn tầm bao nhiêu ngày nữa thì ta đến cảng Omer đây."
"Do cơn bão nên hơi kéo dài ra một chút, nhưng theo tôi thấy thì còn đâu đấy khoảng hai ngày ạ." Rowan suy tính một chút rồi nhanh chóng đáp lại.
"Ông chủ! Ở đằng trước có người đang trôi ạ!" Bổng dưng, một trong số những người hầu trên thuyền hét lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
"Người ư? Đâu?!" Vị ông chủ lập tức giật lấy cái ống nhòm trên tay thủ thủy của mình rồi nhìn ra xa thì đúng là có người đang trôi nổi trên măt biển thật.
"Nhanh lên! Mau thả neo xuống, rội hạ thuyền ra cứu!" Vị ông chủ nọ lập tức vội sai người thả neo xuống rồi sau đấy đẩy một chiếc thuyền gỗ từ truyên xuống cho người chèo qua vớt người g·ặp n·ạn lên cứu.
Chiếc thuyền nọ đi ra xa, dừng lại một chút rồi lần nữa quay trở lại. Người trên thuyền thả xuồng dây xích người bên dưới buộc vào bốn góc của thuyền rồi dùng trục kéo lên.
Người trên thuyền vội gọi một vị bác sĩ ra, bác sĩ bắt đầu cứu người thiếu niên g·ặp n·ạn này.
Tất cả mọi người đều nhìn vào chàng trai này. Thứ đầu tiên mà họ nhìn thấy và chú ý tới là cái hình xăm màu đen, vẽ một con Thủy Quái trên người cậu ta.
Cơ mà, người đàn ông này là ai ư? Rõ ràng là Vô Hải rồi. Nhưng mà còn chưa đỡi vị bác sĩ ấn ngực của mình, Vô Hải liền đã bật dậy rồi bắt đầu thở dốc.
"Hộc... hộc... hộc..." Cậu nhìn hai tay hai chân mình đều lành lặn không một v·ết t·hương rồi bắt đầu nhìn xung quanh liền thấy cả đống ánh mắt đang chăm chú nhìn mình.
"À thì... cảm ơn mọi người vì đã cứu tôi?" Vô Hải nhìn mấy người ở đây rồi gãi gãi đầu nói ra.
Mấy người ở đây ai cũng ngơ ra rồi nhìn nhau. Một lúc sau, sau khi đã làm xong công việc của mình, các thủy thủ bắt đầu nghỉ ngơi sau một đêm làm việc vất vả.
Còn Vô Hải thì ngồi trên đuôi tàu tự diễu. "Mới hôm trước còn đang đau đầu nhức óc về cách để thoát khỏi cái hòn đảo c·hết tiệt đấy thì hôm nay đã thoát ra ra ngoài con mẹ nó luôn, đời đúng là thích trêu ngươi nhau thật."
Vô Hải nhìn vào săm trên người mình, vẫn là hình săm của một con Thủy Quái hung dữ như cũ, nhưng màu của nó có chút mờ nhạt, và đăc biệt là một bộ phận trông như là gần phần đuôi của nó bị thủng ra một chỗ, trông như b·ị t·hương rất nặng.
Hiện tại Hải Kỳ đang nghĩ ngơi hồi phục và Vô Hải hiển nhiên là không thể sử dụng năng lực của nó lúc này được rồi.
Ánh mắt Vô Hải hơi trầm xuống một chút rồi tiếp tục nhìn biển cả.
"Còn sống được sau cơn bão đó, Biển Cả ưu ái cậu thật đấy." Một giọng nói vang lên, Vô Hải quay đầu lại thì thấy người nói là một ôbg già, khoảng bốn mươi năm mươi tuổi gì lấy, bụng bự nhưng là bụng bia, vẻ ngoài và lối ăn mặc khác hẳn những người khác, trông như là chủ nơi này.
Vô Hải nhảy xuống khỏi đuôi tàu rồi hỏi. "Xin hỏi ông là...?"
"Ahaha, ta là chủ của con tàu. Tên là Gadan, một tay buôn nhỏ mà thôi." Gadan cười đên rồi đáp, Vô Hải hơi bất ngờ rồi lập tức đặt tay lên ngực mình tỏ lời cảm ơn.
"Xin cảm ơn ông Gadan vì đã bỏ công ra cứu tôi tôi."
"Ahahaha! Không có gì đâu, cần gì lại phải khách sao như thế?" Gadan phẩy phẩy tay rồi cười lên mà trả lời, sau đầy ông chuyển qua hỏi.
"Cơ mà, sao cậu lại trôi dạt giữa biển như thế? Gặp nạn đắm tàu à?"
"Vâng ạ, tàu của tôi đang trội dạt giữa biển khơi, buồm tàu thì bị rách, thân tàu thì thủng, sau đấy một cơn sóng lớn ập tới, tất cả mọi người đều bị cuốn trôi đi, có lẽ là..." Vô Hải vô cùng tự nhiên mà nói hết ra, thậm chí còn tạo ra có cảm giác hơi buồn và mất mát nhẹ.
"Vậy sao, thật đáng tiếc. Nhưng việc cậu vẫn còn sống là đã đáng mừng rồi." Gadan thở dài rồi vỗ vỗ vai cậu như đang để an ủi sau đấy chuyển qua hỏi.
"À đúng rồi, cậu đã ăn gì chưa? Nếu thấy đói thì ta hãy cùng đi ăn nhé?"
Vô Hải cũng cảm thấy hơi đói nên liền đáp lại mà không thèm vòng vo một tý nào, có thể nói là hơi mặt dày.
"Nếu có thể thì tôi xin đành phải làm phiền ngài tiếp vậy."
.
.
.
Tối đến, Vô Hải nằm ở bên trong khoang tàu mà ngủ, trên con tàu này ngoại trừ cái kho chứa một đống hàng ra thì nó cũng khá là rộng, đủ sức chứa khoảng năm mươi người, thậm chí còn có phòng ở chung dành cho các thủy thủ, sáu người một phòng, riêng Gadan và vài tùy tùng thân cận có phòng riêng ra thì đều là như vậy cả.
Vô Hải thì được sắp xếp là ngủ ở một căn phòng trống cùng với vài thủy thủ khác, cơ mà đang ngủ giữa chừng thì Vô Hải giật mình tỉnh dậy vì tiếng động ồn ào vang lên từ bên trên con thuyền.
Trời đã sáng mà vô số tiếng kêu, tiếng gõ keng vang lên, các thủy thủ nhanh chóng tỉnh giấc rồi lao lên khoang thuyền bên trên.
Vô Hải cũng leo ra nhìn thì thấy một đám Thủy Thủ đang xách theo đao kiếm liên tục chiến đấu với một đám sinh vật kỳ lạ.
Chúng có hình người, tứ chi đàng hoàng, hàm răng sắc nhọn để lộ ra, con mắt đen thẳm, lớp da trông như vảy cá, mái tóc uốn lượn kỳ lạ, đôi tai trông như là vây cá, liên tục gầm gừ một cái gì đấy.
Chúng có móng tay sắc nhọn và tứ chi cũng mọc ra các loại vây cá khác nhau.
Vảy của chúng cứng rắn và bền chăv vô cùng, đao kiếm của các Thủy Thủ chặt vào cũng khó mà xi nhê gì. Đặc biệt là khi chém vào thì còn có cả tia lửa phóng ra.
"Chuyện gì đang xảy ra thế?!" Gadan với bộ đồ ngủ cũng chạy lên trên, thấy cảnh tượng trước mặt mình thì cũng hốt hoảng không thôi.
"Là Seacre sao? Chẳng lẽ cơn bão đã cuốn chúng ta vào lãnh địa của bọn nó hay sao?!" Lão ta lầm bẩm trong miệng hoảng hốt nói rồi hô lên.
"Nhanh lên! Tất cả hãy mau cầm v·ũ k·hí rồi đánh chúng xuống dưới cho ta!"
Ngay lập tức cả đám Thủy Thủ với đao kiếm trên tay đã ngay lập tức lao lên dồn dập lao lên t·ấn c·ông đám Hải Vật này.
Tuy số lượng của chúng không quá nhiều nhưng mà một con lại đủ để đánh với ba tay Thủy Thủ cầm kiếm rồi.
Nhiều vị Thủy Thủ cũng đã b·ị t·hương trong quá trình này. Thấy vậy thì Vô Hải không đứng nhìn nữa mà lao lên đá bay con Hải Vật ấy xuống mặt nước trước khi nó kịp kết liễu người Thủy Thủ kia.
Vô Hải không thể dùng được năng lực của Hải Kỳ, nhưng không có nghĩa là cậu không thể lấy nước trong không gian của nó ra được. Cậu chỉ không thể để Hải Kỳ ra ngoài hút nươc vào và không dùng được Xúc Tua mà thôi.
Cơ mà lần này Vô Hải cần phải tiết kiệm, vì lượng nước trong không gian là có hạn, cậu không thể để Hải Kỳ hấp thụ nước vào không gian được do nó đang bị b·ất t·ỉnh, thế nên Vô Hải chỉ định sử dụng số nước đó để tạo ra Đinh Ba mà thôi.