Chương 26: Seacre
Những Hải Vật này có tạo hình khá kỳ lạ, tứ chi như người, cơ thể phủ đầy vảy xanh, có mang ở giữa các ngón tay và ngón chân, móng tay sắc nhọn thô dày, đôi mắt hung ác dữ tợn, hằm răng trắng hếu sắc nhọn và mái tóc uốn lưỡn như rong biển.
Hai tai của họ là vây, trên bắp chân, cánh tay và lưng cũng có vây. Đặc biêt nhất là đôi mắt óng lên màu xanh nhạt của nước biển.
Vô Hải tạo ra một thanh Đinh Ba rồi bắt đầu chiến đấu, đám Hải Vật này rất yếu, thua xa một bậc so với những Huyết Giả trước đây cậu từng đấu nhưng lại mạnh hơn bọn Huyết Hầu.
Vô Hải vung Đinh Ba ra, Đinh Ba dễ dàng đột phá qua lớp vảy của bọn nó khiến đống vảy đấy nát ra từng mảnh rồi rơi xuống đất, cơ nhưng mà Vô Hải vẫn cần phải vung Đinh Ba thêm một lần nữa vào đúng vị trí v·ết t·hương thì mới chặt đứt đầu của bọn nó được.
Thế nhưng trước khi Vô Hải kịp đánh bay đầu của nó, một con Hải Vặt khác đã lao lên, kịp thời lôi con Hải Vật kia lại, suýt soát tránh đòn của Vô Hải.
"Da còn cứng hơn cả Hà Ngân cơ à?" Vô Hải đánh giá rồi dùng thương đâm xuyên qua một bung của một con Hải Vật.
Phần ngực và bụng mềm hơn phần tay và cổ vì ở tay và cổ có vảy dày hơn sao...
Nghĩ xong rồi Vô Hải liền rút Đinh Ba rồi quay ngoắt ra đằng sau đánh thẳng vào Hải Vật đang cố tiếp cận mình ở sau lưng.
Hải Vật vội nâng tay lên để đỡ nhưng cú đánh nhanh nhẹn đấy đã đập thẳng vào người của nó trước khi nó kịp đỡ rồi đánh bay nó ra xa.
Hành động của Vô Hải khiến Gadan và đám thủy thủ trên tàu ngơ hết cả ra, bất ngờ không nói nên lời.
"Người... Siêu... Phàm?" Gadan thì thậm trong miệng, lộ ra vẻ khó mà tin được.
Vô Hải cũng không dừng lại, sau khi đánh bay một Hải Vật đi thì cậu lại né một phát đấm của một con Hải Vật khác.
Vô Hải né sang một bên, hoàn hảo né tránh đòn đánh của con Hải Vật nọ. Sau đấy cậu chuyển đầu Đinh Ba chọc thằng vào tim của con Hải Vật ấy.
Nhưng con Hải Vật nọ phản ứng khá tốt, lập tức nâng hai tay lên đỡ phát đâm của Vô Hải.
Hải Vật ấy bị phát đâm của Vô Hải đánh bay ra xa, đâm vào thành thuyển tú ngã xuống.
Lớp Vảy ở vị trí b·ị đ·âm vỡ rồi tróc ra rơi lã tả trên mặt đất, máu tươi rơi xuống nhuộm đỏ mặt thuyền.
Hải Vật nọ nghiến răng rồi lao lên. Bổng dưng từ dưới biển một bóng đen lao lên nhảy ra sau lưng Vô Hải.
Vô Hải phản ứng phi phàm lập tức quay lại vung ra một phát chém vào bóng đen đấy.
Keng!! Tiếng Kim Loại v·a c·hạm mạnh mẽ với nhau phát vang lên, tiếng động này chói tay vô cùng khiến người đau đầu nhức óc.
"Hả?!" Vô Hải bất ngờ bật thốt lên. Cậu đã dùng hết sức mạnh củ mình vào phát chém này thế nhưng lại bị bóng đen này dùng một tay chặn lại.
Bóng đen nọ ngồi bằng hai chân đưmg ờ trên thành thuyền, tay trái đỡ đòn, tay phải bám chặt lấy thành thuyền, do cú chém của Ve Hải mà tay phải của nó vô tình bóp nứt cả thành thuyền, tý nữa thì bóp nát luôn.
Nó cũng có vẻ khá là bất ngờ mà nhìn phát chém của Vô Hải, phat chém ấy vậy mà có thể làm vảy của nó bị nứt ra và làm nó cảm thâ hơi đau.
Nó nhìn kỹ Vô Hải rồi nhảy lên, đứng chắn giữa Vô Hải và đám Hải Vật còn lại.
"Đủ rồi, dừng ở đây thôi." Bóng đen nọ hóa ra cũng là một Hải Vật, lai còn biết nói nữa chứ, à không phải gọi nó là Hải Giả mới đúng.
Hải Giả này có tạo hình khác hoàn toàn những Hải Vật khác. Ngón tay ngón chân không có mang, cơ thể rắn chăg đầy cơ bắp, lớp vảy dày hơn và rõ ràng hơn, gương măt cũng nhìn giống con người hơn, chỉ có vây ở hai cánh tay và hai chân chứ jhông có vây trên lưng. Cơ thể thẳng và cao ráo hơn, ngoại trừ vảy thì cấu trúc cơ thể bên ngoài trông không khác gì con người.
Mà đôi mắt màu xanh lam của biềm cả cũng trở nên đậm nét hơn, đẹp đẽ hơn nhưng lại mang vẻ hùng dũng và mệnh mông của biển cả.
"Nhưng anh hai, chúng đã đi vào địa phận của ta, hơn nữa chúng còn g·iết..." Hải Vật trước đấy vừa mới t·ấn c·ông Vô Hải la lên với giọng khàn khàn nhưng đã bị Hải Giả chặn lại.
"Nó vẫn còn sống và cứu được! Hơn nữa những con người này chỉ vô tình đi vào đây do cơn bão thôi."
"Nhưng..." Hải Vật nọ còn muốn nói nhưng đã bị Hải Giả này chặn lại rồi quát.
"Không nhưng nhị gì cả! Mau mang theo người b·ị t·hương rồi rời khỏi đây đi!"
Hải Vật kia không cãi nữa, hừ một tiếng, mang theo người b·ị t·hương rồi nhảy xuống biển.
"Thật có lỗi vì sự thô lỗ của chúng tôi. Tôi tên là Acksea một Hải Giả." Acksea quay ra nói lời xin lỗi với Vô Hải rồi tự giới thiệu bản thân mình.
"À không, là do lỗi của chúng tôi vì đã đi vào địa phận của các anh trước rồi làm người của các anh b·ị t·hương nữa. À đúng, tên tôi là Vô Hải." Vô Hải thấy vậy thì liền lắc đầu cười đáp.
"Haha, không sao v·ết t·hương không quá nặng, có thể chữa được, cơ mà Vô Hải à? Một cái tên thật lạ lẫm, anh là người phương đông tới sao?"
Phương Đông?
"Đúng thế, tôi là một người tới từ Phương Đông." Tuy không rõ lắm nhưng Vô Hải cũng gật đầu trả lời đại. Còn Acksea thì gật đầu cảm khái rồi tốt bụng nói.
"Từ Phương Đông tới này cũng rất xa, thế anh muốn đi đâu vậy? Tôi có thể dẫn đường cho anh ra khỏi nơi này."
Hình như lão chỉ tàu từng nói là muốn tới cảng gì nhỉ? Cảng Omer?
"Cảng Omer. Chúng tôi đang đến cảng Omer."
"Cảng Omer sao? Vậy các anh hãy đi thẳng về hướng tây là sẽ tới thôi. Có tôi dẫn đường các anh sẽ không gặp cản trở gì đâu?"
Sau đấy Vô Hải nói mọi chuyện với Gadan, lão lập tức đồng ý rồi dưới sự hướng dẫn của Acksea, cả đoàn rất nhanh đã rời khỏi vùng địa phận của tộc người Seacre.
Vô Hải đứng ở đuôi tàu nhìn Acksea vẫy tay chào rồi lặn mất xuống biển cũng đi xuống boong tàu, mà ông lão Gadan cũng đang đứng dưới đây chờ cậu.
Acksea nhìn con tàu rời đi xa liền bắt đầu rơi vào trầm ngâm tự hỏi.
"Tại sao mình lại cảm thấy một thứ gì đấy quen thuộc phát ra từ trên người người đấy nhỉ?" Acksea suy nghĩ một hồi lắc đầu, không nghĩ tiếp nữa mà lặn xuống biền rời đi luôn.
"Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều Vô Hải, nếu không có cậu thì chúng tôi có khi đã gặp nguy hiểm rồi." Vô Hải vừa bước xuống thì đã gặp ngay Gadan niềm nở và vui vẻ bắt tay với Vô Hải.
"Chà lúc đấy cậu thật là mạnh mẽ, đánh bay được cả một Seacre trong khi đao kiếm của chúng tôi cũng không thể đâm xuyên qua được, thật không thể tin được." Gadan cười tươi rói rồi bắt đầu nhắc lại chuyện lúc nãy, thậm chí còn có phần tâng bốc Vô Hải lên.
Vô Hải có hơi gượng, dù biết là đang được tâng bốc nhưng cũng cảm thấy khá là thoải mái.
"Ahaha, ông không cần tâng bốc như vậy đâu, nó củng chả tuyêt vời đến thế, hơn nữa, tôi làm vậy là để trả ơn cứu mạng của ông dành cho tôi mà." Vô Hải tỏ ra vô cùng khiêm tốn nói.
"Ầy, nào nào, nào có chuyện ấy cơ chứ, cậu ơn với tôi, có ơn với cả con tàu này là đắng khác." Gadan cười lên rồi phẩy phẩy tay nói.
"Cơ mà, ai là người đã phát hiện ra tôi đấy nhỉ? Tôi sẽ rất vui nếu anh ta được báo đáp một cái gì đấy." Vô Hải suy nghĩ một hồi rồi quay qua nói với Vô Hải.
"À, là cậu ta, đằng kia kìa." Gadan chỉ qua môt người thanh niên có chút trẻ trung tầm khoảng hai mươi tuổi gì đấy rồi nói tiếp. "Tôi sẽ thưởng cho anh ta sau. Giờ thì chắc cậu cũng đói rồi, chúng ta vào ăn uống thôi chứ nhỉ?"
Gadan cười to rồi mời Vô Hải, Vô Hải cũng không khách khí gì mà ngay lập tức đáp lại.
"Nếu vậy thì không còn gì bằng."
Dù sao thì cậu cũng vẫn đang cảm thấy hơi đói. Vừa dứt lời thì cả hai liền đi vào khoang thuyền, chuẩn bị làm một bữa.