Chương 28: Trần Khánh Linh và Năm Trăm Triệu
Vô Hải dựa theo địa chỉ mà Tử Đằng đưa cho mà đến một con phố tấp nập người qua đường nào đó. Sau đấy cậu đi vào bên trong một con hẻm hẻo lánh nào đó, gõ một cái cửa bên trên có biểu tượng hình bát mỳ.
"... Ai đó?" Từ bên trong vọng ra tiếng nói của một người phụ nữ trẻ.
"À thì, tôi đến đây để tìm một bác sĩ tên là... Trần Khánh Linh?" Vô Hải nhìn vào tờ giấy trên tay của mình rồi đáp lại.
"... Ai giới thiệu cậu tới đây?" Người phụ nữ nó tiếp tục hỏi. Vô Hải trả lời luôn.
"Phạm Tử Đằng."
Cạch... cánh cửa được mở ra, bên trong là một người phụ nữ đeo cặp kính tròn, tóc đỏ đậm, tết lại thành một rồi để dài ra sau. Cô mặc một cái áo len màu xám trưng ra đầy đủ một bộ ngực lớn, măc váy đen công sở với một cái áo blouse trắng dài tay bên ngoài.
"Tử Đằng giới thiệu à? Hiếm đấy cứ tưởng tên đấy chỉ biết mỗi công việc không cơ." Cô nàng mặc áo Blouse này cười nói rồi quay qua hỏi.
"Trà không? Hay cà phê?"
"Không, tôi ổn." Vô Hải lắc đầu từ chối sau đấy nói. "Cho hỏi, cô là..."
"Tên tôi là Trần Khánh Linh. Thế? Cậu bị gì mà tới đây?" Khánh Linh không để ý lắm mà ngồi xuống ghế hỏi.
"À thì, không phải là tôi mà là một người khác." Vô Hải lắc đầu.
"Người khác? Đâu?" Khánh Linh ngó ra ngoài cửa không thấy ai cả liền hỏi. Vô Hải thì thở dài đáp lại.
"Cơ mà, cũng không hẳn là người, cô có thể đi theo tôi được không?" Vô Hải chần chừ nói rồi lập tức hỏi lại.
"Hửm..." Trấn Khánh Linh hửm dài trong miệng rồi nói. "Được thôi, để tôi chuẩn bị cái đã."
Trần Khánh Linh mang theo một cái hộp y tế màu trắng rồi cùng Vô Hải rời đi, hai người đi taxu trở về nhà của Chí Duy. Mà Chí Duy thì lại không có ở nhà, chắc có lẽ là đã đi đâu đấy rồi.
"Thế? Bệnh nhân đâu?" Khánh Linh nhìn căn nhà rồi hỏi. Sau đấy Vô Hải dẫn cô ra sau vườn rồi chỉ tay xuống hồ nước nói.
"Đây, bệnh nhân."
"Hồ hổ...?" Trần Khánh Linh đầy kính rồi đầy hứng thú nhìn xem Hải Kỳ nằm sâu ở trong hồ nước.
"Gì đây? Bị sét đánh khi đang ở dưới nước à? Khả năng chịu đựng tốt đấy, dù cho phát sét đấy có đến mấy và có nước làm giảm lực thì phát đánh đấy hẳn vẫn phải mạnh lắm." Khánh Linh chỉ liếc qua đã ngay lập tức nhận ra được nguyên do v·ết t·hương xuất hiện rồi.
"Cô giỏi thật đấy." Vô Hải khen ngợi. Khánh Linh thì gật đầu đồng ý chứ không hề tỏ ra khiêm tốn. "Ừm, làm nghề thì tất nhiên phải giỏi chứ?"
Vô Hải lôi Hải Kỳ lên, nó khá nặng nên hơi tốn công. Khánh Linh bắt đầu lấy thuốc bôi lên v·ết t·hương của Hải Kỳ, sau đấy dùng kim tiêm một thứ chất lỏng gì đấy vào người nó. Vô Hải thì chì đứng xem mà thôi.
Khánh Linh lấy dao ra, trực tiếp cắt bỏ phần thịt bị cháy két của Hải Kỳ ra khiến Vô Hải có chút rỡn người nghĩ về cảnh nó sẽ xảy ra trên người mình.
Sau đấy Khánh Linh lại bôi thêm một lớp thuốc, rồi dùng một lọ chất lỏng nào đấy để lên v·ết t·hương của nó rồi dúng kim chỉ khâu lãi phần v·ết t·hương ấy, tạo nên một lớp dây khâu che phần v·ết t·hương lại.
Sau khoảng năm tiếng đồi hồ làm việc liên tục. Khánh Linh thở dài đứng dậy, với không một giọt mồ hôi nào mà nói với Vô Hải.
"Ổn rồi đấy, đống dây khâu đấy sẽ tự biến tan ra thành dươc liệu thúc đẩy tốc độ phát triển của da. Cứ như này tầm nửa tháng nữa là nhóc này sẽ ổn thôi."
"Thật sư cảm ơn chị nhiều lắm." Vô Hải cười rồi cảm ơn cô. Khánh Linh gật đầu rồi nói tiếp.
"Tiền thù lao, tổng là hai mươi nghìn đô, tầm năm trăm triệu. Cậu muốn chuyển khoản hay đưa tiền mặt đây?"
Vô Hải nghe tới số tiền thì nụ cười chợt tắt, bảo cô chờ ở đây một chút rồi đi gọi điện thoại cho Chí Duy.
"Alo tao đang đi chơi với bạn gái, có gì không?" Từ đầu máy bên kia, bên trong nhà vệ sinh Chí Duy hỏi.
"Mày có năm trăm triệu không? Cho tao mượn đi tao trả sau?" Vô Hải tồ đầu dây bên này lập tức đáp lại. Nghe câu hỏi của Vô Hải thì Chí Duy ngơ ra rồi cười đáp.
"Tưởng gi, mày vào phòng tao, ở đấy có cái két sắt, cầm chìa khóa trong tủ thứ hai. Mày biết mở két sắt mà đúng không? Mật khẩu là 727473, cứ lấy đi, không cần trả đâu."
"Được rồi! Tao nhất định sẽ trả sau." Vô Hải bên này vội vàng nói rồi cúp máy.
"Đã bảo là không... nó cúp máy rồi." Chí Duy thở dài rồi bước ra ngoài.
Còn Vô Hải thì chay lên trên lầu, sau đấy mở két sắt ra, lấy đủ năm trăm triệu ra, dù nhiêu đây chỉ bằng một phần tư số tiến trong két rồi đóng lại, khóa lại như cũ.
"Đây, Năm Trăm Triệu." Vô Hải đưa một cái túi đen cho Khánh Linh. Khánh Linh nhìn cái túi đen rồi hòi.
"Cậu không còn cái nào sang trọng hơn à? Vali chằng hạn?"
"Không đâu." Vô Hải bình tĩnh đáp. Hai người với gương mặt không cảm xúc nhìn nhau một hồi rồi Khánh Ly ra ngoài cổng, đón taxi đi về.
Vô Hải ra sau, đầy Hải Kỳ xuống nước cho nó nghỉ ngơi tiếp rồi lên trên phòng khách bắt đầu xem phim.
Bổng dưng có tiếng mở cửa, Chí Duy từ bên ngoài đi vào trong nhìn thấy Vô Hài thì hỏi.
"Sao rồi? Chữa được cho Hải Kỳ chưa?"
"Ừ, được rồi, khoảng tầm nửa tháng gì đấy nữa thì nó sẻ khỏi, cơ mà cảm ơn mày nhá." Vô Hải nằm dài trên ghế rồi nói. Còn Chí Duy thì tu nước cam ừng ực rồi đáp.
Sau đấy cậu cất nước cam vào trong tủ lạnh, đi lên trên lầu rồi vào phòng mình ngủ.
"Không có gì đâu. Mà, tao đi ngủ đây, mai gặp."
Tuy đi chơi cùng với bạn gái vui thật, nhưng nó còn cực hơn cả đánh nhau với Tử Giả nữa.
"Ừ, mai gặp." Vô Hải nằm trên ghế sô pha rồi vẫy vẫy tay sao đấy tiếp tục nằm trên ghế xem phim tiếp.
Sau một hồi thì Vô Hải bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cậu ngáp một tiếng rồi cũng đi vào phòng của mình đánh một giấc tới sáng ngày hôm sau.
.
.
.
Trần Khánh Linh đang trên đường trở về phòng làm việc cũng như là nhà của mình. Cô xách theo bộ dụng cụ tế của mình cùng một túi đen ba lớpchứa cả đồng tiền bên trong đấy
Cô đi vào một con đường tắt, cô biết con đường sẽ giúp cô về nhà nhanh hơn một chút. Đoàn đường toàn là hẻm nhỏ bên taxi không thể đi vào được, thế nên cô đành phải xuống xe đi bộ vào nhà mình.
Đang đi thì bổng dưng Trần Khánh Linh phát hiện đằng trước có một con chó điên, đôi mắt đỏ dữ tợn không bình thường, hàm răng nhọn lởm chởm đang nhẹ nháng xé xác một con chó khác.
Trần Khánh Linh đầy cái kinh của mình lên rồi móc ra một cái dao phẩu thuật, ném mạnh nó về phóa con chó điên.
Con dao bay xuyên qua đầu con chó, cắt đứt dây thần kinh trung của nó, g·iết c·hết nó tại chỗ. Trần Khánh Linh từ từ lại gần quan sát con chó nọ.
Cô hơi nhíu mày một chút rồi đứng dậy, lôi nó đi.
.
.
.
Măt trời dần tua tan bóng đêm và đâm xuyên qua làn sương dày mà lạnh giá. Ánh sáng ấm áp chiếu xuống như đang ban phước cho cả thế gian.
Vô Hai thức dậy sớm hơn thường ngày, cậu đi ra kiểm tra Hải Kỳ, thấy nó vẫn ổn thì liền bắt đầu bài luyện tập buổi sáng.
Vô Hải cởi trần, tạo ra Đinh Ba. Tập vung Đinh Ba một nghìn lần cho chạy cả đống mồ hôi, sau đấy tập đâm bằng đinh ba, rồi lại đổi sang bên trái tập đâm bằng tay trái.
Rồi chống đăy hai trăm cái, đứng lên ngồi xuống một trăm cái, kéo xà một trăm cái, kéo xà một tay năm mươi cái hai bên trái phải tổng là một trăm cái.
Chạy đường dài với tốc độ hai mươi cây số một giờ với máy tập chạy bộ có sẵn trong nhà của Chí Duy, duy trì tốc độ này nửa tiếng.
Sau đấy tâp tạo đạn nước nhanh hơn, phóng đạn nước chuẩn hơn, nén đạn nước mạnh hơn để nó bay nhan hơn, chính xác và uy lực hơn.
Không tập xúc tua được vì Hải Kỳ đang ngất đi.
Sau đấy cậu vào phòng tắm, tắm để rửa sach mồ hôi và bụi bẩn trên người đi, rồi đi ra ngoài lau khô người, thay quần áo mới.
Sau đấy Vô Hải vào nhà bếp chiên hai quả trứng, nấu mỳ ăn, tầm mười lăm phút là xong một bữa sáng, sau đấy lại ra ngoài trời, ngồi chơi điễn thoại dưới cái lạnh se se của sương và gió.
Và cứ như thế, một buổi sáng của Vô Hải đã kết thúc như vậy. Đơn giản nhưng cũng vô cùng có ích cho sức khỏe. Không khuyến khích người thường làm việc này vào buổi sáng, dễ c·hết lắm đấy.