Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chúa Tể Hải Dương

Chương 29: Văn Phòng Thám Tử Không Hải




Chương 29: Văn Phòng Thám Tử Không Hải

"Eh mày, tự dưng tao lại nghĩ đến chuyện này." Vô Hải và Chí Duy ngồi trên một cái ghế đá trong cái công viên gần đây, mỗi thằng xách một hộp bún xào lên ăn. Bổng dưng Chí Duy nghĩ đến cái gì đấy quay sang nói với Vô Hải.

"Chuyện gì cơ?" Vô Hải nuốt bún vào bụng uống một ngụm nước rồi hỏi.

"Dạo gần đây, có mấy vụ m·ất t·ích và t·ai n·ạn khá là bí ẩn. Dù chính phủ đã cố tập trung vào mấy vụ này, như do áp lực từ dư luận, các cánh nhà báo và đám phao tin đồn giả, chỉ trích trên mạng đã ép buộc họ phải tập trung vào mấy vụ g·iết người, Ăn Cắp, Ăn Trộm do đám Tử Giả và đám Siêu Năng Giả gây ra." Chí Duy nói một lượt ra rồi cắn một đũa bún xào rồi nói tiếp.

"Thế nên tao đang nghĩ là, sao mình không đi giúp mấy người đó nhỉ?"

Chí Duy vừa dứt lời thì Vô Hải liền đáp.

"Uầy, đúng ý tao luôn, tao cũng đang nghĩ về việc chạy đi giúp người, nhưng không biết phải làm như thế nào, dù sao tao cũng không muốn việc mình có Năng Lực Siêu Phàm lộ ra."

"Bạn tao có khác. Đúng là tâm đầu ý hợp, haha." Chí Duy cười lên, còn Vô Hải thì hỏi tiếp.

"Thế tại sao lại mày lại tự dưng muốn làm việc này?"

"Hay mày nói trước đi?" Chí Duy đùn lại cho Vô Hải trả lời trước. Còn Vô Hải thì suy nghĩ một hồi rồi đáp lại.

"Hừm... tao chỉ không muốn có nhiều người hơn phải c·hết hay gặp t·ai n·ạn rơi vào đau thương thôi. Hiển nhiên hiện tại tao còn yếu và chuyện rất nguy hiểm, thậm chí còn có thể liên lụy tới tính mạng."

"Nhưng mày biết đấy, tao chỉ đơn giản là muốn giúp họ hay làm một cái gì đấy để giải thoát n·ạn n·hân đang hoặc sẽ gặp tai ương do đám bú máu â·m h·ộ và lũ t·ội p·hạm có sức mạnh nhưng lại ngay lập tưc tha hóa đó gây ra, tao chỉ không thể đứng nhìn và coi nó như không tồn tại được, hơn nữa, lúc ở công viên kia khi thấy cả đống người t·hiệt m·ạng chả vì lý do gì thì..."

Vô Hải từ từ nố ra rồi nắm chặt bàn tay của mình lại, Chí Duy nhìn Vô Hải rồi cười to lên mà nói.



"Haha, mày đúng chẳng thể nào thay đổi cả nhỉ? Không cần phải có sức mạnh siêu phàm, mày lúc nào mà chả như thế. Hahaha!"

"Hả? Ý mày là sao cơ?" Vô Hải nhướng mày khó hiểu mà hỏi.

"Không, không có gì, quên đi?" Chí Duy lắc đầu sau đấy đứng dậy giang hai tay ra.

"Thế thì, hai chúng ta sẽ thành lập một văn phòng thám tử, chuyên xử lý những vụ án kỳ bí bị bỏ quên. Quyết định vậy đi."

"Ờ!" Vô Hải cười rồi đứng dậy đồng ý.

.

.

.

"Cơ mà này, mày định làm gì để mở một cái văn phòng thám tử vậy? Hai thằng chúng ta chỉ mới mười sáu tuổi thôi đấy, còn đếch có cả bằng cấp ba cơ." Vô Hải nằm dài trên ghế sô pha nhìn Chí Duy ngồi ở cái gjê đơn bên cạnh rồi hỏi, Chí Duy thì chỉ đơn giản mà trả lời.

"Chuyện này đơn giản hơn là mày nghĩ đấy, chỉ cần tiền là giải quyết được, mua mấy cái giấy tờ và bằng cấp ai đó, thuê đại một tên đại diện bù nhìn là được thôi, nói ra thì hơi rắc rối, nhưng mày cứ biết tao giài quyết được là được." Nó xong Chí Duy liền đứng dậy đi ra ngoài chuẩn bị đi giải quyết mấy chuyện này.

Sáng ngày hôm sau. Vô Hải cùng Chí Duy đi đến một cái văn phòng hai tầng gồm một tầng trệt và một tầng trên.

"Hú, mày làm hết xong chỉ trong một ngày thôi đấy à? Nhanh thật đấy?" Vô Hải cười cười rồi nói.



"Lại chả. Đầy đủ nội thất luôn đấy nhé." Chí Duy xoa xoa mũi tự hào mà đáp lại.

Vô Hải cùng với Chí Duy bước lên cầu thang, đi vào căn văn phòng ở lầu trên, bên trong toàn bộ đều là những món nội thất mới tinh, tinh xảo.

Một bộ bàn ghế sô pha giữa căn phòng, mấy cái tủ vây quanh, có hai nhà vệ sinh, một tắm, ba phòng nghỉ, nội thất lầy đủ, tủ lạnh, máy lạnh thậm chí cả máy giặt đều có hết, sạch sẽ thoáng mát. Trông y nyư là một căn nhà vậy.

Vô Hải bật máy lạnh lên rồi ngồi trên chiếc ghế sô pha sau đấy hỏi.

"Thế, giờ chúng ta làm gì tiếp theo đây?"

"Hôm qua tao đã thuê người thiết kế tờ rơi, cho người đi phát quảng cáo khắp nơi ở cái huyện này và mấy cái huyện bên cạnh rồi, tao còn bỏ tiền ra đi PR trên mấy cái mạng xã hội nữa, nên không sớm thì muộn rồi sẽ có một người tới đây thôi, tầm vài ngày là cùng, dù sao thì dạo gần đây tỷ lệ m·ất t·ích tăng cao, cảnh sát thì bận rộn với mấy vụ g·iết người liên tục nên hẳn sẽ có người lo lắng không chịu được mà nhờ mấy công ty nhỏ lẻ bên ngoài như chúng ta thôi." Chí Duy ngồi trên ghế đơn nhẹ nhàng mà trả lời rồi sau đó lại nói tiếp.

"Cơ mà nếu không phải là do có sức ép từ người dân, đặc biệt là trên xã cộng thêm lũ thích bịa chuyện chê trách thì có khi mấy vụ m·ất t·ích đã được phân công chú ý rồi ấy chứ."

Vô Hải thì nằm dài trên ghế, cậu chẳng thèm quan tâm lắm đến việc này.

Cả hai ở văn phòng này ngồi nằm chờ tới tận buổi chiều tối, khi cả hai đang định đóng cửa đi về thì bổng dưng tiếng bấm chuông từ bên ngoài vang lên.

Cả hai nguươi hai mặt nhìn nhau, vội lao ra ngoài cửa xô đẩy lẫn nhau rồi mở cửa ra. "Xin chào quý khách đã đến văn phòng thám tử Không Hải."

Cả hai đột nhiên mở cửa ra rồi đồng thanh hô lên khiến cô gái ở bên ngoài giật mình lùi lại.

"À... vâng ạ..." Cô gái nọ bối rối một hồi rồi vội vàng gật đầu lúng túng chào hỏi.



Sau đấy cả hai mời cô nàng vào phòng. Chí Duy chạy đi mở tủ lấy đại chai koka ra rồi rót ra ly đặt xuống bàn mời cô uống.

"Ko... koka?" Mặt cô gái lộ ra vẻ khó hiểu, cơ nhưng mà chưa kịp để cô cảm thấy kỳ quái quá lâu, Vô Hải ngồi ở phía đối diện liền hỏi.

"Thế, cậu tới đây là muốn chúng tôi tìm hiểu việc gì nào."

"Á! Vâng ạ, tớ muốn tìm... cơ mà ở đây chỉ có hai người thôi sao?" Cô nàng đang định nói thì thấy ở đây chỉ có hai người trạc tuổi mình thì hỏi, cô không nhìn thấy người nào trông giống như một vị thám tử nào cả nên có hơi cảm thấy kỳ lạ.

Vô Hải và Chí Duy nhìn nhau. Ngay lập tức, Chí Duy hiều ý, ngồi xuống cái ghế sô pha đơn rồi cười nói.

"Àhaha, thám tử, ông ấy đang đi nhận thù lao từ việc giải quyết vụ một vụ trước đấy rồi, cậu cứ việc nói với bọn tôi, bọn tôi sẽ truyền lời cho."

"À... vậy sao?" Cô gái có chút chần chừ, nhưng vì không thể kéo dài thêm nên cô liền bắt đầu liền bắt đầu hơi ngượng ngùng, kể về việc tại sao mình lai ở đây.

"À thì, tớ tên là Lê Thị Ngọc Hiền. Mấy ngày trước, em trai tớ bỗng dưng m·ất t·ích đi đâu không biết nữa. Gia đinh tớ đã báo cho cảnh sát, họ nói rằng họ sẽ giải quyết, tớ cũng biết họ sẽ giải quyết được."

"Nhưng dạo gần đây, vì lý do gì đó họ bắt đầu tập trung nhân lực vào mấy vụ án g·iết người hàng loạt và tạm gác vụ của bọn tớ sang một bên. Gia đình tớ lo lắm, sợ để lâu thì em tớ sẽ gặp nguy hiểm cho nên tớ liền lên mạng và tìm thấy văn phòng này, cho nên tớ đến là để thuê người ở đây."

"Làm ơn đấy, các cậu có thể giúp tớ tìm ra em ấy được không?" Ngọc Hiền như muốn khóc tới mà hỏi, rõ ràng cô đang rất sợ hãi và tuyệt vọng. Vô Hải và Chí Duy không suy nghĩ gì nhiều mà nói một tiếng.

"Được chúng tớ sẽ giúp cậu tìm ra em trai." Vô Hải gật đầu nhìn Ngọc Hiền rồi cho ra câu trả lời chắc chắn.

"Thật sao?!" Ngọc Hiền lập tức bất ngờ rồi mang theo sự vui vẻ và một chút hy vọng mà hỏi.

"Ừ, trước tiên thì cậu có thể cho tớ xem hình của em ấy và nói cho tớ lộ trình và hành động của em ấy vào ngày nó m·ất t·ích được không?" Chí Duy hỏi một cẫu, Ngọc Hiền vội vàng đưa ra một tấm hình chụp của em trai cô, khá nhỏ, tầm bảy tuổi gì đó.

"Hôm đấy, em ấy được mẹ tớ chở đến trường, nhưng khi tới đón thì không thấy đâu cả, tờ cũng không rõ ràng lắm. À đúng rồi ở xung quanh trường hình như là có camera, cảnh sát cũng có xem qua nhưng có vẻ họ chưa kịp điều tra kỹ thì đã bị ép phải đi lo mấy vũ khác rồi thì phải." Ngọc Hiền có chút buồn bã mà nói ra. Sau đấy Vô Hải và Chí Duy hỏi thêm vài câu nữa thấy không có ích gì thì lập tức đứng dậy, bảo Ngọc Hiền về nhà chờ tin.