Chương 3: Điều Khiển Nước
Vô Hải vừa vác theo Đinh Ba vừa thở hồng hộc quay trở về căn chòi của mình.
Mất được một lúc Vô Hải mới có thể bình tĩnh lại được mà nhìn lấy cây Đinh Ba của mình.
"Ai mà ngờ được mình lại có năng lực điều khiển nước cơ chứ, mà khoan, hình như nó hỉ đơn giản là tạo ra mấy quả cầu nước thôi thì phải." Vô Hải vừa suy nghĩ vừa nghỉ ngơi một hồi rồi bắt đầu đi thử nghiệm năng lực của mình.
Cậu đứng ở trên bãi biển, sóng đập vào chân như muốn đẩy lùi cậu lại.
Vô Hải nâng tay lên nâng cánh tay về phía trước, lập tức có một dòng nước bay lên, ngưng tụ trước bàn tay của cậu.
"Quả nhiên, mình chỉ có thể ngưng tụ được một quả thủy cầu duy nhất thôi nhỉ?" Vô Hải nhìn quả cầu nước một hồi rồi lầm bầm trong miệng.
Sau đấy cậu nhìn về một gốc cây phía xa rồi bắn thẳng quả thủy cầu đấy về gốc cây đấy.
Nhưng trước khi quả cầu ấy kịp chạm tới gốc cây nọ, quả thủy cầu liền tan rã giữa không trung rồi rơi xuống măt đất.
"Khoảng cách tối đa là tầm mười mét nhỉ? Hơn nữa mình cũng không thể tạo ra Thủy Cầu nếu không có nước trong vòng hai mét được."
Sau một hồi thử nghiệm, Vô Hải đưa ra kết luận thỏa đáng nhất.
"Nhưng mà với chỉ với cái này thì vẫn không đủ để đánh bại con cá sấu ấy, hơn nữa mình không thể lại gần cái hồ được vì dưới nước thì rõ ràng là con Cá Sấu có nhiều lợi thế hơn mình rồi. Nếu rơi xuống nước thì tỷ lệ c·hết là rất cao."
"Lần đó là do mình t·ấn c·ông bất ngờ, cộng thêm việc đang ở trên không trung nên con cá sấu mới b·ị đ·ánh bay ra sau thôi."
"Với lý thuyết tương tự, mình cũng không thể tạo ra Đinh Ba bằng nước trong hồ được. Quảng đường đi từ đây đến chỗ hồ con Cá Sấu đã gần nửa tiếng rồi, còn chưa kể tới việc có thể gặp nguy hiểm trên đường đi. Hơn nữa Đinh Ba của mình cũng không thể đâm qua lớp da nó được. "
Càng suy nghĩ, Vô Hải càng cảm thấy đau đầu và khó khăn hơn khiến cậu muốn nằm lăn ra đất để vùng vẩy.
Vô Hải bắt buộc phải có được cái hồ đấy, nếu không cậu sẽ c·hết khát, cậu cũng không thể uống nước dừa mãi được vì Vô Hải sẽ bị bệnh nếu làm vậy, thậm chí là có thể sẽ c·hết luôn.
Sau một hồi suy nghĩ, thấy không có cách nào thì Vô Hải liền để nó sang một bên rồi chuẩn bị đi nướng thịt lợn lên ăn cho no cái bụng đã rồi tính tiếp.
.
.
.
Tiếng gió gào rít rầm trời. Tiếng sóng biển vỗ liên tục ầm ầm vang lên. Mây đen phủ kín bầu trời, sóng biển cuồn cuộn, dòng mưa sối xả như có cả một con sông đang chảy xuống lên tục vang lên.
Vô Hải trong căn chòi nát của mình thì phủ người trong cái chăn làm từ da lông của liên tục run rầy vì cái lạnh khốn kh·iếp của cơn bão.
Sau cả chục tiếng trôi qua, mây đen tán đi, gió cũng ngừng lại, biển yên gió lặng. Mặt trời dần lên cao chiếu sáng lên, ban phát hơi ấm cho khắp hòn đảo này.
Vô Hải nhìn căn chòi trước mắt mình mà không biết nên nói cái gì
Cậu hắt xì một tiếng, cơ thể run lên thật mạnh khiến da gà nổi hết cả ra. Vô Hải quay người chuẩn bị đi tạo lửa để sưởi ấm cho mình.
Sau một hồi phơi khô quần áo và làm ấm bản thân mình, Vô Hải bắt đầu đi xung quanh bãi biển để xem có thứ gì trôi vào đây từ cơn bão không.
Sau khi đi một hồi thì ngoài mấy con cá ra thì Vô Hải cuồi cùng cũng gặp được một thứ gì đó... khá là kỳ lạ.
Gương mặt Vô Hải vẽ đầy dấu chấm hỏi, cậu lại gần và nhìn kỹ sinh vật này.
"Cái mẹ gì đây?" Vô Hải vô thức bật thốt ra.
Nó trông khá là kỳ lạ, nó trông không giống bất kỳ sinh vật nào mà Vô Hải từng gặp trước đây.
Nó có thân dài và lớp vây kỳ lạ kéo dài theo sống lưng, chúng kéo ngược ra sau như vây cá mập nhưng lại có vẻ ngoài trông như cánh của dơi.
Nó có hai phần vây to lớn nằm ở hai bên thân trông như một đôi cánh, những khúc xương cứng cáp trồi ngược ra đằng sau ở phần cổ của nó, nó có bốn con mắt đáng sợ vặn vẹo, một hàng răng sắc nhọn, và một cái đầu chất đầy mang.
Vô Hải sợ vào thứ sinh vật to gần bằng tảng đá này. Bổng dưng, Vô Hải cảm nhận thấy một thứ gì đấy nằm sâu trong cơ thể.
Vô Hải nhắm mắt lại, thấy trong cơ thể mình tồn tại ba quả cầu ánh sáng kỳ quặc.
Hai trong số đó bổng dưng dung hợp lại với nhau thành một quả cầu to hơn rồi từ quả cấu đấy mọc ra một đường ánh sáng trông như một con suối nhỏ.
Nó thông qua tay Vô Hải rồi đi vào cơ thể của sinh vật kỳ lạ nọ dưới sự điều khiển theo bản năng của cậu.
Ánh sáng từ quả cầu lớn từ từ dịu lại, còn bên trong con sinh vật kỳ lạ, ở đầu bên kia của con suối thì lại dần hình thành nên một quả cầu ánh sáng nhỏ.
Quả cầu bên trong Vô Hải từ từ ngày càng nhỏ lại, còn bên trong sinh vật kia thì từ từ to lên, cuối cùng khi cả hai đã có kích ngang nhau thì quá trình này dừng lại.
Vô Hải có từ từ mở mắt ra, con sinh vật cũng y chang vậy. cậu có thể cảm nhận thấy một mối liên kết kỳ lạ mà bền vững giữa cả hai.
"Thì ra là vậy, đây một là năng lực của mình. Giờ thì thứ sinh vật này đã trở thành một thứ tương tự gì đấy còn hơn cả phân thân của mình, gần như là chính bản thân mình." Vô Hải nhìn vào đôi mắt của nó, nó cũng nhìn vào đôi mắt của Vô Hải.
Hình ảnh của cả hai xuất hiện ra trong măt của nhau, trông như là đang soi gương vậy. Vô Hải có thể dễ dàng nhìn thấy gương mặt của chính bản thân mình thông qua sinh vật này.
"Hừm, cứ gọi là sinh vật lạ mãi cũng kỳ. Vậy tao sẽ đăt tên cho mày là... Hải Kỳ!" Vô Hải nâng Hải Kỳ lên nhìn rồi gật đầu tán thưởng chình bản thân mình.
"Ừm, tên rất hay, Hải Kỳ, quyết định vậy đi!"
Nói xong rối Vô Hải liền thả nó xuống nước cho nó bơi lội thoải mái mà không hề quan tâm tới việc nó có chạy đi hay không.
Hải Kỳ nhìn Vô Hải một hồi rối há miệng ra, bắt đầu hút nước biển vào trong bụng.
"Hả?" Vô Hải bất ngờ mà nhìn lấy cảnh này.
Hải Kỳ hút quá mạnh và nhiều tạo ra cả một vòng xoáy nhỏ ở trên mặt biển. Điều đặc biệt kỳ lạ là dù uống nhiều nước như vậy, nhưng cơ thể Hải Kỳ lại không hề to ra tý nào, cứ như thể nước vào trong bụng nó là liền biến mất vậy.
"Không thể nào! Chẳng lẽ..." Vô Hải vui mừng vội vang lao ra biển nâng Hải Kỳ lên rồi nhắm chặt hai mắt cảm nhận.
Sâu bên trong cơ thể Hải Kỳ như có một không gian độc lập kỳ lạ, không gian này không quá to, có kích cỡ tương tự một cái bồn tắm, mà bên trong không gian này thì lại chứa đầy nước mà nó rõ ràng là nước biển mà Hải Kỳ vừa mới nuốt vào.
Vô Hải mở mắt ra rồi cười lên thật to, sau đó ôm Hải Kỳ thật chặt vào lòng.
"Áhahaha!! Hải Kỳ! Mày thật sự đã cứu tao rồi đấy!"
Vời năng lực này của Hải Kỳ, Vô Hải đã không cần phải lo lắng về mấy vấn đề trước đấy nữa mà đã có thể có cơ hội để đánh bại được con cá sấu c·hết tiệt kia rồi.
Cơ mà tuy vậy, nhưng Vô Hải cũng không vội để mà đi đánh nhau vời con cá sấu ấy.
Cậu đi đến một khu vực khác, nơi này có mấy chục cái vỏ dừa đã bị chẻ làm đôi được đặt ngửa lên trên một cái dàn gỗ. Bên trong chúng đầy ắp nước mưa, đây chính là dàn hứng nước được chuẩn bị để Vô Hải có thể hứng nước mưa bất cứ lúc nào có mưa đến.
Vô Hải đầu tiên là để Hải Kỳ phun hết đống nước biển bên trong không gian của nó ra rồi bắt đầu dùng vỏ dừa nấu đống nước mưa này lên, sau đấy để Hải Kỳ chứa đống nước đã nấu qua này.
Theo tính toán của Vô Hải, chỗ nước này đủ để cậu dùng trong khoảng một tháng.
"Được rồi, chuẩn bị cho việc luyện tập thôi." Vô Hải bẻ bẻ các ngón tay rồi ngang nhiên nói một câu.
Phải, cậu định luyện tập làm quen với năng lực, học cách sử dụng Đinh Ba rồi nâng cao khả năng thể chất của cơ thể rồi mới chạy đi khiêu chiến với con cá sấu ấy.
Thời hạn một tháng là do số nước sạch cậu có hiện tại chỉ đủ để dùng trong nửa tháng thôi, cho nên là cũng đành chịu vậy.
Tiếp đấy, Vô Hải liên tục học cách kiểm soát lực vung và cải thiện khả năng đâm chính xác, đánh chính xác của mình với Đinh Ba.
Vô Hải vẻ một cái hồng tâm lên thân cây, sau đấy cầm Đinh Ba rồi liên tục tập đâm một cách chính xác vào đấy.
Cũng làm tương tự với thủy cầu, Vô Hải cũng tập bắn làm sau để quả cầu nước của mình bay một cách chuẩn chỉ và chình xác hơn.
Còn tập đánh chính xác thì làm bằng cách đánh mấy con thỏ bên trong rừng.
Tập chống đẩy hai mươi cái mỗi ngáy, tập squat hai mươi cái mỗi ngày, nâng đá, đấm vào không khí.
Nhưng duy trì được khoảng ba ngày thì tay chân Vô Hải bắt đầu ê ẩm, đau nhức tới mức không chịu được do tập luyện quá độ. Tốn khoảng gần bốn ngày mới khỏi được để có thể bắt đầu tập luyện tiếp.
Sau khi hồi phục lại, Vô Hải bắt đầu dùng dây treo gỗ lên trên cành cây, sao đấy để nó liên tục chuyển động rồi đứng từ xa tập đâm vào đấy.
Chống đẩy và squat thì tăng lên ba mươi cái mỗi ngày.
Tập được bốn ngày thì cơ thể Vô Hải lại đau nhức, nghỉ ba ngày mới khỏi. Sau đấy cậu tiếp tục nâng cao cường độ luyện tập lên.
Tập đâm Đinh Ba và bắn cầu nước với loài động vật chuyên chuyển động nhanh như thỏ, lợn rừng hay sóc, tập cách tĩnh tâm và tập trung giữ tĩnh lặng bằng các xiên cá. Chống đẩy, squat, năm mươi cái mỗi ngày, sáu mươi cái mổi ngày.
Tập Yoga, thiền, một loại phương pháp tĩnh tâm của ấn độ. Liên tục tăng cường các loại luyện tập khiến cơ thể của Vô Hải lần nữa đau nhức và nhói tới mức không thể di chuyển được, đặc biệt là do cậu còn cố làm mấy động tác để giúp cơ thể dẻo dai hơn như dạng chân hết cỡ, ngồi xuống đất cố dùng tay chạm tới ngón chân duỗi ra.
Đủ các loại bài luyện tập liên tiếp trong bảy ngày ròng khiến Vô Hải phải nằm đừ ra một chỗ trong bảy ngày liên tiếp.
Và cuối cùng, một tháng đã trôi qua cơ thể Vô Hải đã hồi phục lại như thường và còn trông có vẻ rắn chắc, dẻo dai hơn một chút, có thể dễ dàng thấy được bằng cả mắt thường.
Vô Hải vừa chạy vừa dí theo một con thỏ, cậu không vội đâm nó mà chờ khi con thỏ nhảy sang bên phải 'phập!' Một tiếng, đâm xuyên qua nó ngay khi nó đang ở trên không.
"Phù, cuối cùng cũng bắt được mày nhé, nhóc con." Vô Hải thì thầm trong miệng.
"Giờ thì, cá sấu ơi, tao tới đây." Vô Hải nhìn về phía sâu trong rừng rậm, thì thầm mà nói.