Chương 30: Chương Trình Hiện Đại
"Thế, giờ chúng ta làm sao đây?" Vô Hải đóng cửa lại rồi quay vào hỏi Chí Duy đang dùng tay gõ liên tục trên con laptop của mình.
"Tao sẽ xâm nhập vào mạng lưới Camera của khu vực này để xem coi rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó và tìm tung tích của thằng nhóc đấy." Chí Duy uống một ngụm nước cam rồi trả lời Vô Hải.
"Uầy, được không đấy? Nghe b·ất h·ợp p·háp vãi."
"Chứ mày nghĩ việc hai thằng mười bảy tuổi đi mở văn phòng thám tử là Hợp Pháp à?" Chí Duy xì ra từ miệng hai mắt híp lại mà nhìn Vô Hải.
"Nghe cũng đúng. Cơ mà khoan, mày có khả năng xâm nhập vào cả mạng lưới camera á?" Vô Hải gật đầu đồng ý rồi bổng dưng bật thốt lên hỏi.
"Thằng ngu, tao làm gì có khả năng đấy. Nhưng tao biết người có khả năng đó đấy."
"Quen biết rộng vậy mày?" Vô Hải cười rồi lại gần, ngồi xuống ghế nhìn vào cái màn hình lap top của nó.
"Đây rồi..." Chí Duy gõ cái gì đấy vài lần rồi sau đấy nói ra. Lập tức trên màn hình xuất hiện hàng ngàn ô hình chữ nhật hiện lên, nếu để ý kỹ thì những cái ô này đều đang chuyển động, rõ ràng là hàng ngàn cái video khác nhau đang hiện ra ở hiện ra cái màn hình này.
"Bình thường, máy tính của tao chỉ cần vài chục cái video phát ra cùng lúc là bắt đầu đơ rồi, cái laptop này của mày làm bằng cái mẹ gì thế?" Vô Hải cười nhìn màn hình rồi thuận miệng hỏi.
"Laptop tám tỷ con ạ." Chí Duy chỉ đơn giản là trả lời lại sau đấy mở một cái chương trình gì đấy lên, lập tức hơn ngàn cái màn hình chỉ còn sót lại vài chục cái.
"Cái gì đây?" Vô Hải tò mò hỏi. Chí Duy thì hít sâu một phát rồi liền tùng tằng một lượt nói ra.
"Một chương trình nhận dạng siêu cấp đang được gia đình tao bí mật phát triển. Có khả năng dễ dàng nhìn thấu qua lớp ngụy trang và làm rõ cả gương mặt của một người dù hắn có đeo bao nhiêu lớp mặt nạ đi chăng nữa, có thể xác định ra cả những thói quen đến chính hắn cũng không nhận ra, đo lường nhịp tim, có thể xác định là trong người của một ai đấy có dấu v·ũ k·hí hay không."
"Hả? Cái con mẹ gì cơ? Xã hội này phát triển tới mức đấy rồi cơ á?" Vô Hải bất ngờ không thề tin được mà hỏi.
"Ừ, cái thứ này còn cả đống công năng khác nữa cơ. Nhưng mà nó vẫn chưa hoàn thiện, chỉ là bản thử nghiệm thôi. Nhà tao tính rằng cẩn khoảng mười năm nữa cái chương trình này mới hoàn thiện cơ?" Chí Duy gật đầu nói. Vô Hài thì tỏ ra là đã hiểu rồi hỏi.
"Thế cái mày đang dùng là...?"
"Bản Hoàn Chỉnh do chính tay tao tự làm dựa trên bản Chưa Hoàn Thiện của nhà tao đấy, đừng có nói cho người khác biết đấy." Chí Duy nhỏ giọng đáp khiến cho Vô Hải đơ ra một hồi không nói gì rồi thở dài.
"Mà... càng tốt, nếu như có thứ này thì thì công việc của chúng ta sẽ có thể dễ dàng mà hoàn thành được rồi."
Chí Duy uống một ngụm nước rồi lắc đầu. "Nói vậy thôi, chứ chương trình này của tao chắc chắn sẽ không bằng chương trình của nhà tao khi hoàn thiện. Mà cái này chỉ thể xác định được trong một phạm vi nhất định với một đối tượng nhất định thôi, trừ khi tao cố ý kiểm tra thì sẽ không biết được người nào mang v·ũ k·hí hay không, nó đôi lúc cũng không thể tự động hóa mà cần tao chủ động điều khiển, còn nhiều chỗ thiếu sót và lỗi lắm."
"Mày cố tình nói vậy đúng không?" Vô Hải nheo mắt lại nhìn Chí Duy rồi nói tiếp. "Làm được như này đã là kinh khủng lắm rồi. Hơn nữa chỉ cần nó có thể dùng được để tìm ra hung thú và kẻ b·ắt c·óc thằng nhóc, thì tức rằng đây là một thành công rồi."
Sau khi nói xong Vô Hải liền tiếp tục quan sát màn hình. Chí Dù thì 'hah' một tiếng rồi đáp. "Ừ, vậy cũng tốt rồi, ít nhất nó cũng giúp ích được."
Sau đấy, Vô Hải ngồi xem, Chí Duy tiếp tục công việc của mình. Sau một hồi, Chí Duy chỉ tay trên màn hình, hiện tại trên màn chỉ còn khoảng bảy cái video mà thôi.
Chí Duy bấm một cái dừng tất cả Video lại.
Ở trong hảy cái Video đó, đều xuất hiện hình ảnh em của Ngọc Hiền. Nhưng thay vì phóng to hình của cậu nhóc ra, mấy cái màn hình ấy lại phóng to hình ảnh của bảy người kỳ bí lên.
Cả bảy người này, chiều cao cao thấp không giống nhau, cách ăn mặc cũng không ai giống ai và đều đeo khẩu trang che mặt.
"Thằng này, cải trang thành nhiều thân phận khác nhau rồi lén đi theo em trai của Ngọc Hiền ở bảy khoảng thời gian khác nhau." Chí Duy chỉ chỉ vào trong màn hình rồi giải thích. Vô Hải gật đầu tỏ rõ đã hiểu.
Chí Duy tiếp tục gõ vài cái. Máy quét quét lên, bắt đầu tính toán các chỉ số cơ thể thật của người trong hình, khung xương, cân nặng, chiều cao, thông qua những việc thu được những hành động, thói quen, cử chỉ, cách thở, cách đi, cách vung tay khi đi, cách cầm điện thoại khi đi, cách phản ứng với tiếng ồn... nói chung tất cả hành động và thói quen của hắn rồi lọc ra tất cả những người có những đặc điểm tương tự.
Cuối đã lọc ra được thông tin của một người duy nhất. Bên trong màn hình xuất hiện chi tiết về thông tin của một người đàn ông.
"Và đây, kẻ b·ắt c·óc em trai của khách hàng của chúng ta. Cơ mà nếu không phải lá tao có hồ sơ và thông tin của từng cá nhân trong bộ nhớ của nhà nước thì tao cũng chả tìm ra được thằng này đâu." Chí Duy xoa cằm cười lên mà nói.
"Khoan đã, này đột nhập vào hệ thống của nhà nước á? Bộ nó dễ thế à?" Vô Hải bất ngờ quay sang hỏi. Chí Duy thì lắc đầu rồi nhớ lại chuyện lúc trước mà cười khổ trả lời cậu.
"Không phải là tao, mà là một người khác và nó không hề dễ đâu. Đứa kia xém c·hết vài lần và tốn vài tháng mới mò được vào lớp phòng hộ đầu tiên đấy, khoai đếch chịu được."
Biết được thông tin của người đàn ông, Chí Duy rất dễ dàng mò ra được chỗ ẩn nấp hiện tại của hắn, sau đấy cả hai người Vô Hải cùng nhau ngay lập tức đi ra ngoài chay đến chỗ của tên b·ắt c·óc nọ.
Cơ mà trước khi đi Vô Hải còn vác theo một thùng nước để phòng hờ chuyện bất trắc nữa.
Cả hai cùng nhau bắt taxi rồi tốn khoảng tầm đâu đấy ba mươi phút để đi đến một khu phố nhỏ.
Cả hai xuống xe đeo hai cái mặt nạ vào Vô Hải đeo cái mặt nạ trắng có hình con thủy quái màu đen. Chí Duy đeo măt nạ đen, có mấy cái đường hình vuông và hình chữ nhật màu trắng đè lên nhau.
Đi một vào con đường nhỏ, sau đấy đến một căn hộ nào đấy. Cùng nhau đi xuống căn hộ thấp hơn mặt đường này rồi đi đến số nhà mà Chí Duy đã mò ra từ trươc.
Vô Hải bấm vào chuông vài lần nhưng nhưng có tiếng gì vang lên, rõ ràng là nó đã hỏng rồi.
Thế là Vô Hải đành phải gõ mạnh vào cánh cửa.
"Ra ngay đây!" Một giọng nói nam vang lên. Mắt mèo trên cánh cửa hí ra.
"Đứa bỏ mẹ nào thế..."
Rầm! Còn chưa tên này nói hết, Vô Hải liền đá văng cánh cửa ra, khiến cánh cửa bung hẳn ra ngoài, đè thẳng vào bên trên tên đàn ông
"Ừm, đúng là hắn rồi." Chí Duy lấy điện thoại ra so sánh tên đang nằm dưới đất với tên trong màn hình rồi gật đầu.
"Nói nhanh! Mấy người mà mày b·ắt c·óc đâu hết rồi?!" Vô Hải lập tức quát lớn.
"B-bắt có cái gì? Mấy người đứng có mà vu oan, tôi không..."
Keng! Vô Hải đâm thẳng thanh Đinh Ba vào kế ngay sát mặt của tên b·ắt c·óc khiến hắn giât mình hoảng sợ kêu lên.
"Híi--!!"
"Tao không nói giỡn đâu, mày mà không khai ra là tao g·iết đấy." Vô hải trưng ra bộ mặt hung dữ, đầy sát khí mà dọa tên b·ắt c·óc.
"T-tôi... tôi khai ạ!!" Tên b·ắt c·óc lập tức hoảng sợ tới phát khóc rồi vội vàng la lên như thể đang hoảng sợ mạng sống của mình sẽ bị kết thúc nếu không nhanh khai ra vậy.