Chương 32: Bị Lừa Rồi
Tên Tử Giả tung ra một đấm, một phát nhắm vào ngực Vô Hải mà tới. Vô Hải vội vàng nâng Đinh Ba lên đỡ lấy.
Nhưng lực của cú đấm quá mạnh mẽ đã khiến cho Vô Hải đâm thẳng vào bức tường phía sau mình.
"Mạnh quá, sức của hắn còn kinh hơn cả Lin nữa." Vô Hải cắn răng thầm nghĩ. Tên Tử Giả định lao lên thì Chí Duy móc Uzi ra liên tục nã vào người hắn. Tử Giả Trạm Huân vội vàng né ra dùng tay chặn lai đan sau đấy tiếp cận Chí Duy.
Ầm!! Bổng dưng vị trí của Chí Duy đổi thành Vô Hải. Vô Hải đập thẳng cây Đinh Ba vào đầu Trạm Huân nhưng bị hộp sọ rắn chắc của hắn chặn lại.
Trạm Huân vung chân đá bay Vô Hải đi rồi lao lên t·ấn c·ông thì bổng dưng trí của hắn lại lần nữa bị thày đổi với Chí Duy.
Chí Duy hai tay hai súng liên tục nã đạn về phía của Trạm Huân. Lực giât của súng rất mạnh, nhưng cẫu vẫm xử lý và kiềm giữ chúng rất tốt.
Hàng tấn đạn lao về phía Trạm Ngân, hắn bay nhảy liên tục trong căn phòng tối hòng né tránh mấy viên đạn đồng. Nhưng không gian căn phòng nhỏ hẹp, khó di chuyển nên hắn cũng ăn vài phát đạn người.
Kịch! Kịch! Đạn trong súng của Chí Duy đã hết, tên Tử Giả biết được điều này, lập tức lao lên. Vị trí của Vô Hải và Chí Duy lần nữa thay đổi Vô Hải chăt một phát thât mạnh vào người tên Tử Giả nhưng bị hắn chặn lại.
Chí Duy lôi ra một quả bom, kéo chốt ném về phía Trạm Huân.
Trạm Huân thấy được là bom, nhưng kịp tránh. Quả bom ấy nổ một phát thật đo, phát ra ánh sàng chói lóa.
Đôi mắt quen nhìn bóng tối của Trạm Huân chưa nói tới việc không thể nhìn ánh sáng lúc này, việc hắn nhìn trực tiếp vào quả bom sáng đó sau khi ở trong bóng tối thời gian dài đã khiến mắt của hắn cảm thấy như là đang bị đốt cháy.
Mặt nạ của Vô Hải và Chí Duy cũng được tích hợp chức năng chẵn ánh sáng từ bom phát sáng cho nên hai người nhân cơ hội này lao lên.
Vô Hải đâm vào giữa ngực Trạm Huân. Chí Duy thì bắn vào sọ của hắn.
Nhưng Trạm Huân như biết trước cả hai sẽ tới nên liền nâng tay lên, hy sinh hai cánh tay để chặn Đinh Ba và đạn lại.
Đinh Ba của Vô Hải cắt đứt tay hắn đánh bay một cái cúc áo của hắn ra ngoài, khiến máu chảy xuống như đổ nước.
Tên Tử giả nọ xoay người, đạp mạnh vào bụng Vô Hải đá bay vào Chí Duy cậu rồi quay người chạy về phía cửa.
Vô Hải đứng dậy, vung đinh ba nèm thẳng về phía Trạm Huân. Trạm Huân nghiêng qua một bên, suýt soát né đhat ném này. Chí Duy dịch chuyển vị trí của cậu với Trạm Ngân lại với nhau.
Tram Ngân tức điên người, liền dùng tay đập nát bờ tường, cầm một nắm đá rồi ném về phía Chí Duy sau đấy lao lên.
Chí Duy nhận thấy sức mãnh từ mấy viên đá này, lập tức vội vàng chuyển đổi vị trí của cậu với Trạm Ngân.
Trạm Ngân bị thay đồi vị trí với Chí Duy thì kệ mẹ đống đá mà xoay người ra sau, đá thẳng vào đầu của Chí Duy đang ở vị trí của mình lúc trước.
Hóa ra, hắn ném đống đá rồi lao lên là để ép buộc Chí Duy dùng năng lực rồi lao lên. Khi Chí Duy chuyển đổi vị trí của cá hải, thì vị trí trước đấy của Trạm Ngân đã ở trong tấm đánh của hắn rồi, cho nên sau khi Chí Duy dịch chuyển vị trí của cả hai, hắn chỉ cần t·ấn c·ông vào vị trí trước đấy của mình là được.
Chí Duy bị đạp thẳng vào người rối bay ra xa. May mà cậu dùng hau xánh tay có lót thanh thép mới vó thể chống đỡ lại được mà không gảy tay
Tên Tử Giả thừa thắng xông lên thì bị phát quât của Vô Hải chặn lại. Hắn vội giật lùi ra sau, khiến định ba đập thẳng xuống nền đất. Thấy vậy thì Vô Hải liền nắm chặt Đinh Ba, gồng cơ, xoay người chém ngang một phát vào người Trạm Huân.
Trạm Huân chảy mồ hôi giật lùi lại, nhưng cánh tay phải của hắn vẫn bị Vô Hải chặt bay ra ngoài.
Vô Hải lao lên đâm đinh ba vào tim Trạm Huân, hắn liền dùng chân đá cho đinh ba cắm lên trần nhà rồi đạp Vô Hải bay vào tường.
Tat Trạm Huân hồi phục lại, hắn lôi Đinh Ba định t·ấn c·ông thì vài chục phát đạn bay ra, bắn vào gân tau hắn khiến tau hắn không kiểm soát được mà thả Đinh Ba ra.
Hắn lùi lại né, nhưng Vô Hải đã ở ngay cạnh hắn từ khi nào không rõ. Vô Hải nghiên răng, vung đấm đấm thẳng măt Trạm Ngân rồi đập thăbg cả cái đầu của hắn vào bức tường bên cạnh.
Cả bức tường run lên, vết nứt xuất hiện, cú đấm đã đấm móp cả hộp sọ Trạm Ngân. Trạm Ngân vung trảo ra đâm vào người Vô Hải nhưng Đinh Ba bổng quay trở lại tay cậu, chặn hộ cậu phát đâm này. Tuy vậy, cú đâm tới từ móng của Tử Giả Trung Cấp cũng khiến nó bị nứt ra và lủng một lỗ.
Trạm Ngân đánh bay Vô Hải ra rồi chãy về phía cửa, ý đồ trốn thoát.
Vô Hải đứng dậy lao về thùng nước, mở thùng ra tạo ra bốn quả cầu nước bắn thẳng về phía Trạm Huân.
Trạm Huân vừa gỡ tung cánh cửa sắt ra thì bị đạn nước của Vô Hải bắn cho ngã rầm về phía trước.
Thấy vậy, Vô Hải liền lao lên, dùng đimh ba đâm một phát từ trên xuống. Tên Tử Giả nọ vội lăn qua môt bên, đá bay Vô Hải đi rồi đứng dậy.
Chí Duy nhắm kỹ nã đạn, bắn vào gót chân Tử Giả, Tử Giả nọ lập tưc ngã xuống lấn hai. Đang khi Chí Duy định kết liễu hắn thì hắn dùng cửa sắt ném về phía cẫu.
Chí Duy cửa sắt va trúng, ngã ra sau. Tên Tử Giả hối phục xong gân chân liến đứng dậy, chạy bắn ra ngoài mà chuồn mất.
Chỉ còn lại Vô Hải và Chí Duy là nằm bên trong căn phòng trống này.
.
.
.
Vô Hải và Chí Duy trở về văn phòng mình nghỉ ngơi, cả hai cởi mặt nạ ra rồi để lên bàn. Vô Hải cầm cái cúc áo nhìn qua nhìn lại một chút rồi hỏi Chí Duy.
"Này, mày càm thấy hơi lạ không? Tãi sao tên Tử Giả đấy lại b·ắt c·óc on người thay vì hút máu họ nhỉ?"
"Tao cũng không biết nữa, có lẽ chúng đang lập âm mưu gì đấy chăng?" Chí Duy uống nước ngụm nước cam rồi trả lời lại.
"Thế nhưng tại sao bọn nó lại đi g·iết người lung vậy cơ chứ? Nếu muc đích của chúng nó là bắt người thì đâu cần phải chạy đi tàn sát lung tung vì..." Vô Hải đang nói giữa chừng thì giật mình ngồi bật dậy, mắt của Chí Duy cũng co lại như nhận ra cái gì đó.
"Là đánh lạc hướng." Cà hai cùng nhau đồng thanh mà nói rồi lập tưc chạy ra ngoài. Vô Hải cùng Chí Duy lôi hai cái xe máy mà Chí Duy đã chuẩn bị từ trước ở tầng trệt ra rồi chạy về phía Văn Phòng thám tử của Tử Đằng.
Ở phía bên này, Tử Đằng đang xoa xoa khóe mắt cùa mình. Ở bên cạnh Phạm Uyên đang ngồi trong bàn làm việc của cô ở kế bên Tử Đằng.
Ngoài ra, trong căn phòng chỉ còn lại mỗi Tuấn Kiên đang ngồi nằm trên ghế.
Bổng dưng, Vô Hải gõ cửa rồi xông vào bên trong, khiến Tuấn Kiên giât mình tỉnh giấc.
"Vô Hải? Khuya rồi cậu còn làm gì ở đây vậy?" Tử Đằng với gương mặt bất ngờ, ngầng đầu lên mà hỏi.
"Bọn em vừa mới cứu được một đám hai mươi va n·ạn n·hân b·ị b·ắt cóc." Vô Hải cùng Chí Duy vội vàng đi vào trong, rồi Chí Duy vội nói.
"Ừ... đây là chuyện tốt?" Tử Đằng và Phạm Uyên lộ ra gương mắt hơi khó hiều, Tuấn Kiên thì nhíu mày cảm thấy có gì đó sai sai.
"Người đứng sau vụ b·ắt c·óc này là một Tử Giả." Vô Hải nghiêm trọng nói. Tuấn Kiên và Phạm Uyên giật mình bất ngờ. Mà Phạm Tử Đằng thì phản ứng còn thái quá hơn, trực tiếp đập vào măt bàn rồi đứng dậy.
Anh che mặt, như nghĩ ra một cái gì đấy, vô số chuyện và sự kiện chuyền vào đầu anh. Anh sắp xếp lại mọi việc một cách nhanh chóng sau đấy lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.
"Bị lừa rồi..." Tử Đằng thì thầm nói ra.