Chương 35: Bắt Sống
Ánh đèn của cả khu vực đột nhiên chợt khiến cả khu phố rơi váo tróng tối. Bầu trời chứa đầy mây đen che khuất ánh trăng khiến không bất cứ ánh sáng nào có thể rọi xuống.
Mọi người trên phố lẫn trong quán cà phê đều đồng loạt r·ối l·oạn hết cả lên, người thì la hét, người thì vấp té do không thấy, người thì ồ lên, vài người đứng dậy muốn đi ra ngoài, nhưng do không đèn, không nhìn thấy đường nên bắt đầu loạn xạ hết cả lên.
Vô Hải vội vàng đeo mặt nạ lên, nhìn xung quanh một lát. Ánh mắt cẫu nhìn về một hướng như thấy gì đó.
"Được rồi, mở đèn lên đi." Vô Hải nói rồi cất măt nạ vào. Đèn lần nữa được bât lên, mọi người vui vẻ lên, bình tĩnh trở lại, an ổn đi về chỗ của mình, vài người thì về nhà luôn, nhiều người đang té trên đất thí vội đứng dậy.
Cảm giác có thể mở miệng ra lệnh liền điều khiền cả một khu đèn điện thế này làm Vô Hải cảm thấy thích thú vô cùng. Nhưng cậu vẫn tập trung tinh thần chú ý vào mục tiêu của mình
"Này Chí Duy, có biết một người nào đó có thể ở quán này bất cứ lúc nào mà mày sẽ không hề nghi ngờ họ không?" Vô Hải bổng dưng hỏi Chí Duy.
"Hả? Ý mày là người nào cơ?" Chí Duy có chút khó hiêu hỏi, bồng dưng cậu giật mình cái. "Chẳng lẽ..."
"Phải là nhân viên đấy." Vô Hải uống ngụm cà phê rồi nói tiếp.
"Mày hãy thử tìm xem tên nhân viên đang pha cà phê kia có phải đều ở quán này vào thời điểm tên lều báo và thằng áo đen gặp nhau không?"
Chí Duy không chần chừ gì mà quay ra ngay lập tức tìm kiếm, một hồi sau đấy cậu liền lần nữa quay tiếp tục nhắm, nhưng mà là nhắm vào tên nhân viên.
"Hắn luôn ở đấy, bất cứ khi nào tên béo và áo đen gặp nhau, hắn luôn có ca làm ở quán này. C·hết tiệt tao lỡ bỏ qua chuyện này. Mà sao mày lại biết hắn là tên Tử Giả đứng sau cơ?" Chí Duy tức giận nói rồi quay qua hỏi.
"Khi mày tắt đèn, tao đã đeo mặt nạ lên và quan sát mọi thứ với chưc năng nhìn xuyên đêm. Tao thấy hai mắt thằng kia đột nhiên sáng lên rồi quay thẳng ra nhìn tên béo và tay áo đen, như thể hắn có thể nhìn xuyên qua bóng đêm vậy."
"Hơn nửa hắn không hề hoảng loạn mà vô cùng bình tĩnh. Theo những gì tao thu thập được tứ việc chiến đấu với tay Tử Giả ở chỗ bọn b·ắt c·óc hôm trước. Tao biết rằng bõn này có thể nhìn xuyên bóng đêm, và khi bọn nó dùng khả nănh này, mắt chúng nó sẽ chuyền sang màu đỏ và phát sáng."
"Mắt của tên này đã phát sáng vào ban nãy. Tổng hợp tất cả lại, mọi thứ đã quá rõ ràng rồi." Vô Hải nói xong rất tự nhiên mà uống hết cá phê trong ly, cất điện thoại vào trong túi.
"Bắt đầu kế hoạch thôi." Vô Hải nói rồi giơ tay lên kêu tên Tử Giả. "Nhân viên ơi!"
Tên Tử Giả thấy có khách gọi mình thì rời khỏi vị trí đi lại gần.
"Được để tao nhắc lại. Đầu tiên, tao sẽ bắn bay chân của hắn. Sau đấy đèn sẽ tắt." Chí Duy gõ trước một tin nhắn rồi lên Laptop để có thể gửi đi bất cứ lúc nào.
"Mày đeo măt nạ lên, bắn súng điện, lôi hắn dậy rồi chạy ra ngoài."
"Quý khách muốn gọi sao ạ?" Tên Tử Giả lại gần Vô Hải rồi hỏi. Nhưng cậu vẫn không đáp lại mà hơi cúi mặt xuống.
Tên Tử Giả cảm thấy hơi kỳ lạ, bổng dưng tròng mắt hắn co lại. Chỉ thấy hai chân của hắn bị đục ra hai cái lỗ to.
Hai phát đạn chính xác được bắn ra, đâm xuyên cửa kính, đục thủng hai chân của tên Tử Giả.
Tấm kính do nhận lực tác động mạnh mẽ mà vỡ toang ra rồi bay vào trong. Khách trong quán bắt đầu hoảng hốt la lên.
Vô Hải phản ứng lại, lập tức lôi súng điện ra kích vào người tên Tử Giả.
Điên Tử Giả chưa kịp la lên thì dòng điễn chạy xuyên qua t·ê l·iệt nằm dưới đất mà co giật.
Chí Duy gửi tin nhắn, đèn của toàn khu phố lần nữa tắt đi. Vô Hải đeo mặt nạ lên, tạo ra đinh ba chém bay hai chân của tay Tử Giả đang bị t·ê l·iệt nằm dưới đất. Sau đấy một cái xúc tua phong ra từ lưng Vô Hải, nắm tên Tử Giả lên.
Bổng dưng, hai viên đạn từ đâu bắn tới. Hai cái xúc tua vội lao ra chặn lại đạn.
"Hắn có đồng bọn!" Vô Hải la lên thông báo.
"Đã rõ!" Chí Duy nhận được thông báo, với ống nhắm có lắp đặt chức năng nhiệt thị. Cậu liền nhắm bắn hai phát súng, đúng chuẩn bắn vào chân tên Tử Giả nọ.
Khác hàng bắt đầu la lang lên làm r·ối l·oạn khắp nơi. Chặn đường của Vô Hải. Tên Tử Giả vội nắm lấy một người phụ nữ đang chạy hỗn loạn khắp nơi, đưa miệng hút máu, hai chân của hắn dùng tốc độ kinh khủng mà hồi phục, người phụ nữ kia ngất đi rồi ngã xuống do thiếu máu.
Tử giả kia vội lao ra ngoài chạy đi. Vô Hải lao lên đập một phát từ trên xuống nhưng lại hụt vì tên Tử Giả đã lùi lại để né, hắn đánh bay Vô Hải đi rồi chạy tiếp.
Đùng!! Thấy tay Tử Giả nọ sắp chạy đi, Chí Duy liền bắn một phát súng đâm xuyên qua hộp sọ của hắn, đục nát não của hắn g·iết c·hết hắn tại chỗ.
Tên Tử Giả ngã xuồng c·hết tươi tại chỗ, máu tanh bắt đầu chảy ra mang theo mảnh não. Do có vài người ngã xuống khiến nơi này càng trở nên hỗn loạn, nhiều người hét toáng lên khi chạm vào máu.
Tên Tử Giả sau lưng Vô Hải đã hết bị điện kích, hắn liền đâm móng tay vào cổ Vô Hải nhưng bị hai xúc tua khác ngăn lại. Vô Hải bắn ra súng điện đánh ngất hắn lần nữa rồi chạy đi ra ngoài.
Một lần nữa điện lực hồi phục, quán cà phê đã đổ nát khắp nơi, ghế bàn tanh bành, người ngả người nghiêng bị dẫm đạp ở khắp nơi. Có người nhìn một cái xác c·hết liên tục chạy ra máu thì liền hét toáng lên lần nữa khôi phục sự hỗn loạn ban đầu.
Tiếng xe cảnh sát và cứu thương vang lên trên khắp con đường cảnh sat vội vàng phỏng hiện trường. Còn Vô Hải thì đã lợi dụng lúc đèn tắt và mọi người hỗn loạn mà chạy đi rồi.
Hiển nhiên, cậu không hề bị cái camera nào quay lại vì toàn bộ Camera đều bị tắt sach cả rồi. Không còn cái nào hoạt động cả.
Cứ như vậy, Vô Hải chạy theo tuyến đường đã được chuẩn bị sẵn mà nhanh chóng sủi đi.
Môt lát sau Vô Hải cùng vời Chí Duy gặp mặt tại sâu trong một khu rừng nào đấy.
"Tao mang nó tới nơi rồi đây." Vô Hải gõ gõ cửa rồi nói to, cánh cửa mở ra Chí Duy đang ở bên trong chuẩn bị vài bình ắc quy nối với một sợi dây nào đó.
"Làm tốt lắm, cơ mà tao không ngờ là nó còn có cả đồng bọn cơ đấy." Chí Duy lắc lắc đầu cười khổ nói.
"Có lẽ là trùng hợp thôi. Mà, nó đây này." Vô Hãi vung xúc tua ném tên Tử Giả không tay không chân xuống dưới mặt đất. Cậu cảm thấy hơi quái lạ mà hỏi.
"Cơ mà sao tốc độ hồi phục của tên này chậm vậy nhỉ?" Bình thường thì cánh tay và cánh chân của hắn đã hồi phục lại từ lâu rồi chứ?
"À, là do dòng điện làm t·ê l·iệt bên trong cơ thể của bọn nó đấy, bằng vào việc sử dụng điện mày có thể tạm thời ngăn lại khả năng hồi phục của chúng nó." Chí Duy vừa mày mò cái gì đí vừa giải thích với Vô Hải.
"Ban đầu thì nó chỉ là lý thuyết thôi. Nhưng theo tao thì dòng điện làm t·ê l·iệt cơ thể của bọn Tử Giả, khiến năng lực hồi phục của chúng nó hoàn toàn tập trung vào việc hồi phục cơ thể khỏi ảnh hưởng của dòng điện rồi mới tới hồi phục lại cơ thể."
"Vê cơ bản. Dòng điện sẽ ngăn bọn nó hồi phục lại v·ết t·hương bằng cách ép năng lực hồi phục của chúng nó đi chữa trị việc t·ê l·iệt do dòng điên gây ra đã. Đó là lý mà tên này chưa hồi phục lại chân tay, là do năng lực hồi phục của hắn đang hồi phục sự t·ê l·iệt do điện gây ra." Vừa nói, Chí Duy vừa đứng dây, mà tên kia không biết từ bao giờ đã hồi phục lại được chân tay, hắn lao lên rồi t·ấn c·ông Chí Duy bằng móng tay sắc nhọn của mình.
Vị trí của cả hai bổng dưng thay đổi, Vô Hải vô cùng tự nhiên mà nâng súng điện lên, kích thẳng vào cơ thể hắn một lần nữa.