Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chúa Tể Hải Dương

Chương 39: Vào Học Rồi Sủi




Chương 39: Vào Học Rồi Sủi

Ngôi trường của Vô Hải, để mô tả ra thì phải gọi là rất chi là rộng. Có sân đá bóng riêng, có sân Bóng Bầu Dục ở kế bên cách một hàng rào, có hai cái nhà thể chất khổng lồ nằm kế hai cái sân bóng đấy. Bên trong hai nhà thể chất là các loại cái sân bóng khác với kích cỡ tiêu chuẩn cho các bộ môn như, Bóng Rổ, Bóng Truyền, Cầu Lông, Tenis.

Mà không chỉ các môn trên, còn có cả khu vực để luyện tập riêng dành cho các bộ môn khác nữa như đấu kiếm, đấu thương, bắn cung, võ thuật... các loại, nói chung là vô cùng nhiều.

Mà số lượng phòng học và chất lượng nội thật gia dụng đây cũng ảo không kém.

Nhà vệ sinh nằm ở khắp nơi, nơi này thậm chí còn có khu vực công viên tiêng, trồng cây xanh, có ch để cho các thành viên đội điền kinh học tập.

Hai người Vô Hải và Nguyễn Chí Duy đang trên đường đi lên lớp thì bổng dưng có gái xinh đi qua, Vô Hải thuận mắt nhìn theo rồi kỳ lạ hỏi.

"Trường mình có đứa nào như vậy à?"

"Võ Ngọc Anh Thư, lớp 11-5, được nhiều người biết đến vì vẻ ngoài xuất xắc và thành tích tốt." Chí Duy ngay lập tức trả lời câu hỏi của Vô Hải một cách vô chuẩn xác nhanh chóng.

"Ồ... vậy sao? Cơ là tại sao mày lại biết nhiều thứ về gái vậy?" Vô Hải có chút khó hiểu hỏi.

"Hah, là đàn ông thì phải biết về gái chứ mày. Cơ mà nói thật đấy, mày không biết gì về cái trường này cả thật à?" Chí Duy bó tay mà hỏi Vô Hải. Vô Hải thì không trả lời, thay vào đấy là hỏi một câu hỏi khác.

"Chủ nhiệm lớp mình tên là gì ấy nhỉ?"

Chí Duy không còn gì để nói. Thế là cả hai người liền đi vào lớp xong sau đó ngồi vào chỗ của mình.



Một giáo viên đi vào, mặc áo dài màu đen với các họa tiết kỳ lạ màu vàng, trái ngược hoàn toàn với mấy cái cái áo dài sáng màu của những giáo viên khác.

Cô có bộ ngực lớn, hiển nhiên rồi, cái mông có kích cỡ hoàn hảo, tóc đen, buộc đuôi ngựa, đôi mắt đen chán đời, một gương xinh đẹp hoàm hảo trông như một tiền bối lạnh lùng. Một giáo viên trẻ đẹp và tài giỏi vì một lý do nào đó lại day học ở cái trường này.

Và người này cũng vừa hay là dạy lớp của Vô Hải. Còn Vô Hải? Cậu thì đã nằm gục trên bàn kể từ khi vào lớp rồi.

"Ừm, Vô Hải lại ngủ gât trên lớp nữa à, nhóc nghỉ học mấy ngày rồi mà vẫn như vậy à." Cô phàn nàn một câu rồi phóng phấn về phía Vô Hải đập vào đầu cậu khiến cậu phải bật người mà dậy.

"Ồ? Là lớp của sao cô Huyền? Em không biết đấy." Vô Hải bật người dậy nhìn thấy là Huyền thì lập tức vui vẻ trở lại.

"Em thậm chí còn không có cả thời khóa biều cơ à Hải?" Linh Huyền thở dài che trán trông như đã hết cách để nói với Vô Hải rồi vậy.

"Gì chứ? Em có thời khóa biểu đấy nhé." Thế là Vô Hải lôi từ trong cặp ra một cái tờ thời khóa biểu.

"Đâu, đưa đây cô xem nào?" Linh Huyền cầm lấy tờ thời khóa biểu trên tay nhìn nó sơ qua một cái rồi quay lên nhìn cậu nói.

"Đây là thời khóa biểu tháng trước."

"Ồ? Vậy sao?" Vô Hải gãi gãi đầu cười khiến mạch máu Linh Huyền nổi lên lập tức đuổi cậu ra ngoài đứng.

Vô Hải đi ra ngoài rồi sủi luôn. Chí Duy thấy Vô Hải sủi thì liền thở dài chả biết phải nói cái gì.



Vô Hải chạy xuống căn tin rồi vào nhà vệ sinh giáo viên đi vệ sinh vì trong đây sạch hơn.

Sau khi xả ra rồi rửa tay xong, Vô Hải liền chạy xuống căn tin, rồi đi ra ghế đá sau trường để ngồi nghỉ ngở hóng gió bấm điện thoại thì cậu gặp một người khác cũng ngồi ở đây.

Tóc tai bù xù, cơ thể gầy yếu, quần áo khổng chỉnh tề, bụi dính ở khắp nơi, ôm chăt cặp vào trong lòng ngồi nép một bên, thậm chí còn có cả vài vết bầm tím và đỏ trây trên mặt.

Vô Hải nhìn một lát rồi xuống ghế, khui bịch sữa đậu nành ra rồi uống một hơi.

"Làm một tý không?" Vô Hải quay qua hỏi khiến người thiếu niên bên cạnh giật mình bất giác đáp lại lại.

"Kh... không..." Trả lời xong thì cậu lại thầm nghĩ trong lòng.

"Người này là ai vậy nhỉ? Sao tự dưng lại mời người lạ cơ chứ?"

"Ồ? Vậy sao." Vô Hải nói rồi tiếp tục uống, sau khi rít hết sữa trong bịch giấy thì cậu vo bịch sữa lại, ném một phát trúng ngay thùng rác cách đấy năm mét khiến cậu thiếu niên vên cạnh tỏ vẻ bất ngờ.

"Thế? Mấy cái v·ết t·hương trên măt là làm sao vậy?" Vô Hải bổng dưng quay qua hỏi khiến thiếu niên không kịp phòng bị.

"L-liên quan gì tới cậu cơ chứ?!" Thiếu niên lập tức quát lên rồi muốn đừng dậy rời đi.

"Thôi nào, nói cho tôi đi chứ. Rõ ràng là cậu thậm chí còn chả có can đảm để nói với giáo viên đúng không? Nếu không ngại thì để tôi làm hộ cho." Vô Hải cười rồi tỏ ra vô cùng tự tin mà nói khiến Thiếu Niên dừng bước lại rồi quay qua hỏi cậu.



"... Thật không?" Giọng điệu của cậu còn mang theo một chút nghi ngờ.

"Tất nhiên rồi, tôi rất trung thực mà lại." Vô Hải vỗ ngực mà nói.

Thiếu niên tỏ ra có chút nghi ngờ rồi cuối cùng vẫn là ngồi xuống nói ra.

"Cũng chẳng có gì đặc biệt cả, tớ chỉ đang sống một cuộc đời vô cùng bình thường, bổng dưng cái thằng cắt quả đầu moi đó vì lý do gì đấy lại đi bắt nạt tôi, có lẽ chỉ đơn giản là nó thấy chướng mắt tớ mà thôi." Cậu Thiếu Niên nắm chặt tay mình lại rồi nói tiếp.

"Nhồi đất vào cặp, xé tập vở hay dội nước khi đang đi vệ sinh, rồi đ·ánh đ·ập khi nó thích, lấy tiền khi nó muốn, nó dường như trở thành chuyện hàng ngày đối với tớ vậy. Nhưng tớ vẫn chẳng dám nói với ai và cũng chẳng ai tới cứu hết, tớ thật thảm hại đúng không?"

"Ờ, nghe thảm hại thật." Vô Hải ngoáy ngoáy tai rồi đáp lại.

"Đúng thật nhỉ..." Cậu thiếu niên nọ bấu chặt vào cái cặp của mình.

"Đúng thật nhỉ? Bộ cậu nghĩ sau khi mở mồm nói câu đó thì tôi sẽ bât dậy, nắm chặt vai cậu lai rồi nói 'Nhưng cuộc sống thì chúng ta cần phải đứng lên và vượt qua nó, hãy để tôi giúp cậu.' hay cái gì gì đấy tương tự ạ? Thảm hại thật đấy?" Vô Hải thở dài rồi nói tiếp.

"Không cần tính toán, chỉ cần nghĩ sơ qua thôi tôi cũng đếm được số lượng kẻ thảm hại chỉ biết nằm chờ c·hết như cậu trên thế giời này cũng đã có cỡ một triệu tên như cậu rồi. Cậu nghỉ ông trời sẽ thương sót cho mấy kẻ thảm hại sao? Cậu nghĩ một triệu kẻ thảm hại nằm giữa bảy tỷ người sẽ có ai chú ý tới cậu à?"

"Nằm đó rồi than vãn để nó đập mình rồi t·ự s·át? Biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi t·ự s·át không? Tâm thư cuối cùng của mày sẽ bị chụp rồi đem mạng đem ra làm trò cười. Do mày không nói với ai về chuyện này, không có chứng cứ xác thực, bọn khốn dồn mày vào t·ự s·át sẽ chỉ đơn giàn là sống một cuộc tự do và thoải, c·ái c·hết của mày sẽ chả tạo ra tý ảnh hưởng nào tới cuộc đời của nó hết. Cùng lắm thì vài tháng hoăc vài năm trong vì không đủ kết thành tội do nhu nhược của mày."

Vô Hải dừng lại một chút rồi nói tiếp.

"Giờ thì cút đi lên lớp mà đấm nó cho tao xem nào? Bị bõn nó đập c·hết? Tốt thôi, đằng nào thì cũng khác mày t·ự s·át rồi c·hết, củng đều là c·hết cà thôi. Nhưng bọn kia sẽ phạm tội nặng, tâm thư cuối cùng mày dùng để tố cáo chúng nó sẽ đá chúng nó vào tù rục xương tới già."

"Đừng có nghĩ tới chuyện t·ự s·át, mày tưởng tao không biết mày đang đĩnh làm gì à? Không, tao liếc qua mắt mày là thấy rồi. Đứng dậy đi, xé bất cứ bức thư nào mày đang hay định viết rồi đi theo tao." Vô Hải nói rồi đứng dậy, sau đấy cùng nhau lên lớp của thiếu niên. Còn tại sao Vô Hải biết thiếu niên học lớp nào ư? Đơn giản, nhìn bảng hiệu của cẫu ta là thấy thôi.