Chương 4: Chiến Với Cá Sấu
"Hải Kỳ, đi thôi!" Vô Hải hướng ra mặt biển rồi la lên. Lập tức, từ dưới mặt biển xanh ngát, bóng dáng to lớn của Hải Kỳ lao lên rơi thẳng vào trên vai Vô Hải rồi cuộn lại xung quanh cổ của cậu.
Hải Kỳ cũng khá dài, tới tận gần cả mét nên nó cũng hơi to, chung quy là Vô Hải vẫn có thể nâng lên được.
Sau đấy cơ thể của Hải Kỳ bắt đầu phát sáng lên từ từ dung nhập vào trên cơ thể Vô Hải, hóa thành một cái hình xăm trải dài từ lưng sang tay phải rồi đến ngực.
Hình Xăm này có hình dáng giống như một con Thủy Quái mạnh mẽ, khổng lồ và hung tợn đang há to cái miệng của nó ra gầm gừ dọa nạt. Điều đáng chú ý nhất là phần đầu của nó nằm ngay vị trí tim của Vô Hải còn phần đuôi thì lại nằm ở sau thắt lưng của cậu.
"Hừm, khả năng này đúng là tiện dụng thật, Hải Kỳ có thể hợp vào cơ thể mình để mình có thể mang nói mà không cần phải vướng víu quá nhiều. Hơn nữa Hải Kỳ là sinh vật biển, cần phải sống trong nước, nhưng trong trạng thái thì nó không cần phải lo vì vấn đề này." Vô Hải vui vẻ mà tán thưởng, sau đấy lại chuyển nói.
"Tuy nhiên trạng thái này không thể giữ được lâu vì nó vẫn cần phải xuống nước, nhưng điều đáng nói là Hải Kỳ có thể dùng nước mà nó chứa trong không gian riêng biệt để sinh tồn, nên về cơ bản thì trạng thái có thể duy trì vô thời hạn. Hữu ích cực kỳ."
Sau một hồi tự phân tích, Vô Hải bổng dưng giơ tay ra. Một dòng nước đột nhiên xuất hiện ngay tại vị trí trái tim của Vô Hải, cũng chính là phần đầu của con Thủy Quái nọ, nó trông như thể là con thủy quái này đang phun ra nước ấy.
Dỏng nước thuận theo cánh tay của Vô Hải để lan đến bàn của cậu rồi từ từ ngưng tụ thành một cây Đinh Ba,
"Ừm, xem ra hoạt động cũng rất tốt nhỉ? Được rồi, đi thôi!" Vô Hải nắm chặt lòng bàn tay, ánh mắt sắt đá, ý chí tràn đầy mà nói.
"À mà, trước khi đi thì phải bù lại lượng nước mà vừa nãy mình vừa dùng để tạo ra đinh ba cái đã. Nào, Hải Kỳ ra đi."
Khi đang trong trạng thái hình xăm, Hải Kỳ không thể thu nước vào bụng được, nó chỉ có thể phun ra mà thôi.
.
.
.
Cao khoảng một mét bảy mấy gì đấy, gương mặt bình thường, quần áo rách nát, không khuy không khóa, đầu tóc rối tung, cơ thể chất đầy vết trầy vết tím đỏ, bụi bẩn phủ đầy trên người dù có tắm bao nhiêu đi chăng nữa vẫn không rửa hết, hai tay hai chân có khá nhiều chỗ đỏ và vết chai, gương mặi bụi bẩn và trông khá mệt mỏi nhưng tinh thần lại trông sáng láng và thoải mái.
Đó là một cách miêu tả tổng quan về vẻ ngoài của Vô Hải hiện tại, thật thần kỳ khi bộ quần áo rách nát với mấy cái vết bẩn mà dù có dùng máy giặt giặt hay dùng bột tẩy tẩy đi nữa cũng không ra này vẫn còn có thể mặc được đấy.
Cậu vẫn mặc cái áo lúc trước, dù lúc này cái áo nó đã rách nát nhăn nheo và đầy vết rách, thậm chí nút áo cũng đã bung hết cả ra rồi, đến mức Vô Hải còn không thể khóa lại nó.
Vô Hải xách theo Đinh Ba từng bước đi vào trong rừng cẩn thận nhìn xung quanh như thể sợ rằng mình sẽ bị tập kích vậy.
À mà cũng không hẳn, Vô Hải đúng là sợ bị tập kích thật, dù sao thì cậu đã cũng xém c·hết tận hai lần vì mấy phát đánh lén của đám dã thú rồi kia mà. Lần đầu là con sói ở giữa rừng, lần thứ hai là con cá sấu ở dưới hồ. Cái dây leo kia không tính, vì nó không t·ấn c·ông Vô Hải, nhưng vẫn đáng sợ và nguy hiểm c·hết đi được dù sao nó cũng nhanh đến mức Vô Hải không thể phản ứng kịp khi nó lụm đi cái xác của con sói kia mà.
Cơ mà thực ra thì đấy cũng một phần là do Vô Hải mất tập trung, đang ở trong trạng thái mệt mỏi và sợ hãi nên không kịp nhìn thấy mà thôi, chứ nếu là bình thường thì đúng là cậu có đủ khả năng để ít nhất rồi nhìn thấy và phản ứng lại đống khi dây leo đó khi nó xuất hiện đấy.
Vô Hải cảnh giác xung quanh đồng thời cũng vừa đi vừa đi vừa dọn dẹp đống bụi cây bụi cỏ phòng ngừa côn trùng rắn độc các thứ.
"Xèee!" Bổng dưng, từ trong bụi cậy, một con rắn bay phóng ra phi thẳng về phía Vô Hải. Vô Hải phản ứng không được tính là nhanh nhạy, nhưng Đinh Ba vừa hay chỉ về phía con rắn nên cậu cũng thuận tay đ·âm c·hết nó luôn tại chỗ.
"Phù, nguy hiểm thật đấy..." Vô Hải lau mồ hôi trên trán rồi đi tiếp về phía trước.
Không lâu sau, cậu đã nhìn thấy được cái hồ nước lúc trước. Vô Hải không vội tiến ra ngoài mà chú ý quan sát bờ hồ.
Rất nhanh, Vô Hải đã thấy con cá sấu lúc trước. Dài cỡ mét hai, nặng cũng cỡ trăm cân đang nằm trên bờ cát gần hồ mà phơi nắng.
Vô Hải đứng dậy, tay phải cầm đinh ba, tay trái như đang định vị con cá sấu để có thể ném chính xác hơn.
Cơ thể của Vô Hải bổng dưng gồng lên, tay cậu vung mạnh một phát, Đinh Ba liền bay thẳng về phía bụng của con cá sấu nọ.
Phập! Đinh ba chọc thẳng vào bụng con cá sấu, máu tươi rỉ ra, phần bụng của cá sấu hiển nhiên là sẽ không chắc bằng phần lưng rồi, nhưng vẫn đủ ngăn một cú chí mạng của Vô Hải.
Con cá sấu giật mình bật dậy đánh bay Đinh Ba đi, nó nhận ra cây Đinh Ba này, đây là thứ kỳ lạ do con sinh vật đi bằng hai chân lúc trước cầm đến để t·ấn c·ông nó.
Bổng dưng, cây Đinh Ba đang nằm dưới đất run lên hai cái, lập tức lần nữa bay trở về tay của Vô Hải.
Con cá sấu tức giận lao lên, dùng tốc độ kinh khủng của mình để t·ấn c·ông Vô Hải.
Vô Hải lần nữa ném Đinh Ba về phía con cá sấu. Đinh Ba phi đến, đâm vào phần da lưng của con cá sấu rồi bắn ra ngoài, không gây được một tí thương tích nào cả.
"Chậc..." Vô Hải chậc trong miệng chậc một tiếng rồi nhảy sang một bên, suýt soát tránh được cú tông của con cá sấu.
Con cá sấu quật đuôi ý đồ đánh bay Vô Hải thì Đinh Ba từ xa bổng dưng quay trở lại, đánh thẳng vào đuôi con cá sấu ngăn chặn hành động này của nó.
Nhưng đồng thời Đinh Ba cũng b·ị đ·ánh bay ra khoảng mười hai mét, vượt ra khỏi khoảng cách để nó có thể quay trở về tay của Vô Hải.
Con cá sấu quay người, lao về phía Vô Hải há rộng hàm răng của nó ra để t·ấn c·ông cậu. Vô Hải không còn Đinh Ba, không thể dùng thứ đó để t·ấn c·ông họng của nó được nữa.
Đùng! Bổng dưng trong tay của Vô Hải xuất hiện một quả cầu nước, bắn thẳng vào họng con cá sấu khiến nó khựng lại một chút, cảm thấy họng có chút nhói rát.
Vô Hải lao đến, ôm con cá sấu rồi lật ngửa nó lên, bài tập nâng đá cuối cùng cũng đã có một chút tác dụng, do con cá sấu đang hơi hướng lên sau cú bắn của Thủy Cầu nên Vô Hải có thể dễ dàng lật nó lên, chứ với cân nặng của nó, Vô Hải bình thường là không thể nào làm được.
Vô Hải không t·ấn c·ông con cá sấu mà đạp vào bụng của nó rồi lao về phía trước ý đồ lấy lại thanh Đinh Ba.
Con cá sấu cũng nhận ra ý đồ đó của Vô Hải, nó lao lên há to miệng nhắm thẳng về phía Vô Hải mà đến.
Ngay khi Vô Hải đi đến khoảng cach mười mét giữa cậu và Thanh Đinh Ba, Thanh Đinh Ba liền run lên hai cái rồi bay thẳng về phía tay của Vô Hải.
Vô Hải nắm chặt lấy Đinh Ba, hai mắt như sáng lên, răng nghiến thật chặt, không thèm nghĩ ngợi gì cả lập tức quay mạnh cả cơ thể của mình ra đằng sau, đập mạnh thanh đinh ba vào đầu của con cá sấu!
Đùng!!! Một tiếng đập mạnh mẽ vang lên. Vô Hải nắm chặt Đinh Ba đập thật mạnh xuống đầu con cá sấu khiến mặt của nó bị đập thẳng lên trên mặt đất.
Con cá sấu tức điên người, lập tức lên, lao thẳng về phía Vô Hải. Vô Hải vội vàng lùi lại chọc thẳng cây Đinh Ba về phía con cá sấu
Bổng dưng thanh đinh ba biến mất, rã ra thành một đống nước văng xuống mặt đất.
Hai mắt con cá sấu sáng lên, há to miệng liền lao về phía Vô Hải. Vô Hải ngưng tụ cầu nước bắn vào họng nó khiến nó hơi chậm lại một chút.
Con cá sấu kệ mẹ cơn đau, cứ như vậy mà tiếp tục lao lên. Vị trí của cả hai hiện tại đang gần ngay bờ hồ.
Bổng dưng, từ dưới hồ phóng lên một cái xúc tua được làm từ nước, trong suốt, rõ ràng. Cái xúc tua này phóng thẳng về phía con cá sấu, trói chặt nó lại ngăn không cho nó tiến về phía trước.
Con cá sấu tỏ rõ vẻ bất ngờ, nhưng cũng gầm lên một tiếng, dùng lực thật mạnh phá tan xúc tua nước ra thành một đống chất lỏng rơi xuống đất rồi tiếp tục lao về phía Vô Hải.
Nó há to miệng ra, cái miệng của to đến mức trông như có thể nuốt chửng cả Vô Hải với hàm răng trông như có thể xé tan xác Vô Hải bất cứ lúc nào.
Miệng của con cá sấu đã bao quanh Vô Hải và chỉ cần cắn một cái thôi, cơ thể của Vô Hải liền sẽ bị xé tan ra, nát thành từng đống máu thịt.
Phập! Máu tươi văng tung tóe.
Vô Hải nắm chặt Đinh Ba, xiên thẳng vào họng con cá sấu. Hai mắt con cá chất đầy tơ máu, chứa đầy sự đau đớn và tức giận.
Vô Hải nghiến chặt răng, hai mắt hung ác, mặt dính đầy máu phun ra từ họng con cá sấu, cả cơ thể thì lại nằm bên trong họng của nó. Vô Hải xoay thanh Đinh Ba bên trong cơ thể con cá sấu vài cái khiến máu tươi túa đầy ra, nội tạng đảo lộn rồi từ từ rút thanh Đinh Ba ra ngoài.
Cả cơ thể của con cá sấu từ từ dịu xuống rồi cuối cùng là mất đi hơi thở của sinh mệnh, hoàn toàn c·hết đi.
Vô Hải cũng thở dốc kịch liệt, hai chân hai tay run rẩy rồi khụy thẳng xuống đất, Đinh Ba cũng rời khỏi bàn tay dính đầy máu mà rơi xuống.
Vô Hải nhìn hai bàn tay mình, Andrenaline ấp đầy trong cơ thể khiến sự phấn khích không dừng và làm cơ thể Vô Hải không ngừng được sự run rẩy.
Vô Hải nghiến chặc răng nở một nụ cười rồi cuối cùng là ngước đầu lên trời, hét to một tiếng rồi cười một cách đầy sảng khoái.