Chương 40: Xử Gọn
Cả hai cùng đi lên lớp của Văn Khương, lớp của cậu ta hình như là đâu đấy ở khoảng lầu hai thì phải, nếu Vô Hải nhớ không nhầm thì là như vậy. Cơ mà sẵn tiện nói luôn, Văn Khương là tên của cậu thanh niên nhìn có vẻ yếu ớt ban nãy đấy.
Văn Khương vội chạy theo cái người không biết rõ tên này. Cả hai cùng xông vào lớp.
Vô Hải nhìn một vòng rồi chỉ tay về đâu đó hỏi. "Thằng đó hả?"
"... Ừ, cả thằng ngồi sau nó và kế bên nó nữa." Văn Khương yếu ớt nói.
"Gì đây? Nhìn thằng ngu nào quay trở lại kìa, lại còn đem theo người nữa cơ à?" Tên đầu moi nhuộm vàng cùng hai tên đàn em đứng dậy, dùng quả mặt bố láo và khiêu khích nhìn Vô Hải.
"Mày--" Còn không đợi hắn nói hết câu. Vô Hải liền vung ra nắm đấm, đấm thẳng vào mặt thằng đần này khiến nó bay thẳng vào tường.
Hai tên côn đồ cạnh nó cũng ngạc nhiên và sợ hãi tới mức không kịp phản ứng lại, đứng đờ ra. Giáo viên cùng những học sinh khác cũng ngớ người ra.
Khi còn chưa ai còn kịp phản ứng lại, Vô Hải liền lại gần tên kia, lôi đầu hắn ra ngoài rồi nhìn hai tên đàn em của tên này nói. "Theo tao."
Sau đấy, cả hai như mấy con thú ăn cỏ nhận phải áp lực quá lớn từ kẻ săn mồi mà theo bản năng đi theo lời Vô Hải.
Vô Hải đi tới hành lang bên ngoài rồi vứt tên côn đồ đang đớn rên rỉ ôm mũi của mình xuống rồi quay qua nhìn hai tên đàn em.
"Nói thật nhé, dù tao có chửi cậu ta là thằng hèn nhát. Nhưng bắt nạt người ta đến mức nó muốn t·ự s·át ư? Tao thật không thể nghĩ ra nổi tại sao lại có thằng làm như vậy được nữa."
"Bọn tao--" Vừa dứt lời còn chưa nó hết câu, cả hai thằng đều đã bị Vô Hải tống thằng hai đấm vào mặt, đấm cho ngã luôn xuống mặt đất.
"Câm mồm, tao cho mày nói à?" Vô Hải nhìn ba thằng đang nằm ngang trên mặt đất rồi nói.
Tên đầu moi nhuộm tóc cố muốn đứng dậy nhưng lại bị Vô Hải dùng chân đè lại xuống mặt đất.
"Êh! Văn Khương, lại đây!" Vô Hải gọi Văn Khang lại gần. Văn Khang làm theo nhưng lại thắc mắc mà hỏi.
"Sao cậu biết tên tớ?"
"Có mù mới không thấy cái phù hiệu trên ngực cậu. Được rồi, đừng nói nhiều nữa, hắn đây này cậu muốn làm gì cũng được, ngoại trừ g·iết." Vô Hải đạp đạp tên đầu moi rồi nói.
Văn Khương chần chờ một chút rồi trả lời. "Tớ, tớ không..."
"Thôi nào, đừng có hèn nhát thế, trông chướng mắt phết. Tôi cũng có bảo cậu g·iết hắn đâu, đá hắn hay đấm hăn cho thỏa cơn giận đi xem nào, để có thêm bản lĩnh, có thể bước tiếp, vượt qua nổi sợ hãi mà lũ này đã gây ra bằng cách đập chúng nó vào viện, cảm nhận sự vui sướng sau đấy là tội lỗi rồi bước vượt qua khó khăn và bước tiếp như bao nhiêu con người khác phải đi nào." Vô Hải nhướng mày rồi quay lại nhìn mà nói với Văn Khương.
Văn Khương chần chừ một lúc lâu khiến Vô Hải phải giục cậu. "Nhanh lên!"
Vô Hải hét lên một tiếng khiến Văn Khương giật mình, cậu theo bản năng la lên rồi lao tới đá vào mặt tên côn đồ.
"Aaahhh!!"
Bụp! Cú đá của Văn Khươngg đá thẳng vào mặt của tên đầu mau khiến một chiếc răng của hắn văng ra.
"... Ủa?" Văn Khăng đang nhắm chặt mắt bổng dưng ra.
Càm giác này... thật kỳ lạ, nói sao nhỉ, nó hoàn toàn khác những gì cậu từng tưởng tượng.
Văn Khương nhìn chân mình một cái rồi nhìn tên côn đồ đang nằm ở dưới đấy. Bổng dưng, hai mắt Văn Khương ứa nước, cắn chặt răng nắm chặt rồi lên.
"Aaaaahhhhh!!!!" Văn Khương vừa gào lên vừa liên tiếp đạp vào mặt, bụng, chân tay của cả ba tên côn đồ.
Những đá của cậu càng ngày càng trở nên mạnh hơn, b·ạo l·ực hơn, tiếng hét của cậu cũng dần trở nên to hơn.
Văm Khương đang giải tỏa tất cả nỗi uất hận, ấm ức, đau lớn và tuyệt vọng và mà từ trước đến cậu phải trả qua, sự sỉ nhục mà chúng đã gây ra cho cậu.
Không biết đá bao nhiêu cú, chân tay của Văn Khương đã rã rời và thở dôcơ con ba tên côn đồ ban nãy còn la oai oái nay đã b·ất t·ỉnh do cơn đau tới từ việc gãy xương mang lại.
Văn Khương ngã xuống đất, cậu liên tục thở dốc vì hoạt động và la hét quá nhiều, cậu cảm thấy cổ họng của mình nhức nhối hết cả lên.
Gương mặt Văn Khương chảy đầy mồ hôi, cậu nhìn bàn tay mình, nhìn từng giọt mồ hôi chạy xuống hai tay. Nhưng trong mắt cậu không có sự mệt mỏi mà là...
Sự Sảng Khoái.
Văn Khương từ từ đứng dậy rồi nhìn Vô Hải, nói ra một câu từ tận đáy lòng mình.
"Cảm ơn cậu, Vô Hải."
Vô Hải nhìn vài phù hiệu trên ngực của mình rồi nở một nụ cười. Sau đấy cậu quay người rời đi.
"Cắt cái đầu chỉnh lại ngoại hình và cả cách ăn măc đi. Tập gym và thể dục nhiều vào." Vô Hải để lại một câu như vậy rồi rời đi.
Vô Hải mở điện thoại ra rồi gọi cho Chí Duy. Chí Duy đang ngồi ở trong lớp thấy Vô Hải gọi thì lập tức đứng dậy xin đi vệ sinh, sau đó ra ngoài rồi bắt máy.
"Mày gọi cái gì?"
"À, tao vừa lỡ đánh gãy xương ba thằng trong trường, mày giải quyết được không?" Vô Hải trả lời, Chí Duy hơi nhíu mày rồi hỏi tiếp.
"Có ai thấy không?" Chí Duy nghĩ một chút rồi đáp.
"Tao đấm gãy mũi một trong ba thằng sau đấy lôi nói ra ngoài mới đập gãy xương nó. À, chắc camera có thấy đấy."
"Ừ, vậy thì dễ, cứ để đấy cho tao. À mà sao tự dưng mày lại đánh chúng nó?" Chí Duy hơi gật đầu rồi hỏi.
"Làm việc thôi, công việc mà chúng ta vừa mới nói đấy." Vô Hải cười rồi trả lời. Chí Duy 'Ồ' lên một tiếng rồi cũng cười theo.
"Haha, mày đúng là nhanh thật đấy nhỉ? Thế n·ạn n·hân sao rồi?"
"Định t·ự s·át, nhưng giờ ổn rồi, tao nghĩ chắc là nó sẽ khá lên thôi." Vô Hải vô cùng bình tĩnh mà đáp lại.
"Tự sát cơ à? Căng thế nhỉ? Dù có tinh thần yếu đuối tới đâu thì làm gì có chuyện dễ có ý định t·ự s·át như thế được? Bọn kia làm tới mức đó cơ à." Chí Duy có chút bất ngờ mà xoa cằm. Sau đấy Vô Hải và Chí Duy nói thêm vài chuyện nữa.
"À, mày mang cặp của tao về dùm." Vô Hải như nhớ ra cái gì đó liền nói trước khi cúp.
"Rồi rồi, tao biết mà." Chí Duy xong câu này cũng tắt luôn điện thoại sau đấy lại mở một ứng dụng nào đấy, lên bấm bấm gửi gửi vài cái tin nhắn rồi lại cất vào.
Chi Duy trực tiếp chạy thẳng đến nhà vệ sinh rồi xả một tý, xong thì kéo khóa quần lên, dội bồn cầu, rửa tay rồi quay trở lại lớp.
.
.
.
Đường phố tập nập xe cộ qua lại, ánh trời nóng nóng từ trên trời chiếu xuống. Vô Hải đi ngang qua một xe bán đậu hủ cậu dừng lại một hủ rồi vừa ăn vừa đi tiếp.
Vô Hải dùng muỗng nhựa xúc một miếng đậu hủ lên ăn. Đậu hủ trắng mềm, như tan chảy trong miệng, công thêm cả vị ngọt của cốt dừa và nước đường nữa, chúng hòa quyện một cách hoàn hảo vào nhau.
Vô Hải cắn một miếng thạch dai dai lạ miệng rồi nhai một chút gừng để xua tan đi vị ngọt trước đấy của đậu hủ mà thường thức muổng tiếp theo một cách trọn vẹn.
Sau đấu cậu lai gần một cái thùng rác gần cái hẻm nhỏ mà ném cài hủ rỗng và muỗng nhựa vào thùng.
Khi Vô Hải ngẩng đầu lên, vô tình nhìn vào trong con hèm nhỏ thì cậu lại tình cơ thấy được một người đàn ông b·ị t·hương đang nằm ở bên trong đấy. Vì lý do gì đấy, Vô Hải cảm thấy cậu đã từng nhìn thấy ông ta ở đâu rồi thì phải.