Chương 42: Vương Quốc - Augustus và HTD-05
Tuấn Khiêm phóng thẳng ra ngoài đường, sau đấu dùng tốc cực kỳ kinh khủng mà phóng về phía trước. Tốc độ của anh chạy vô cùng nhanh, thậm chí còn vượt qua cả vài chiếc xe máy khiến những người lái xe rất chi là ngạc nhiên.
Phía trước là đèn đỏ, Tuấn Khiêm liền phóng lên nóc của một chiếc ô tô, sau đó phi lên nóc của xe tải rồi chạy thẳng về phía trước, lấy đà, bật lên mái của một tòa nhà hai tầng và chạy đi.
Đám thợ săn thấy vậy liền nhắm bắn vài viên đạn nhưng lại không dính viên nào vì cả hai đều đang di chuyển.
Thế là bọn chúng đánh phải bỏ cuộc, mà khi tới nơi thì đã thấy đại ca của mình té lầu nằm bệt dưới đất.
"Đại ca!" Đám thợ săn vội lao vào, ngăn bác sĩ khiêng đại ca của bọn đi rồi ngay lập tức mạng theo tên thủ lĩnh của ho chật vật rời đi.
"Rồi sau đấy, một cái xe tải lao đến, tông thẳng vào người anh ta. Anh ta bay vèo một cái hai ba chuc mét gì đấy rồi rơi cái 'bịch' xuống đất." Vô Hải đi ra ngoài bệnh viện, vừa đi vừa nói chuyện với cô nàng bên cạnh mình, tay cậu còn liên tục vung qua lại như thể cậu đang mô tả lại khung cảnh lúc đấy vậy.
"Thật vậy sao?! Kinh khủng quá..." Cô nàng tóc vàng bên cạnh cậu tỏ vẻ cảm thấy tội nghiệp và đau đớn, dường như cô đang nghĩ về khung cảnh đấy và thấy nó thật đáng sợ.
"Rồi em biết sau đó anh ta ra sao không?" Vô Hải thần bí mỉm cười hỏi.
"Rồi sao cơ ạ?" Cô gái tò mò như là muốn biết sau đấy người đàn ông ra sao rồi.
"Anh ta đứng dậy, sau đấy dắt xe của mình lên đi như thể không có chuyện gì xảy ra cả."
"Không thể nào! Sao chuyện đó có thể xảy ra được cơ chứ?" Cô gái vô cùng bất ngờ mà thốt lên. Vô Hải cười rồi đáp lại.
"Haha, rõ ràng mà đúng không? Nhưng đó sự thật đấy, mọi người ai ở đó cũng đều ngạc nhiên ra măt hết cả luôn."
Sau đấy hai người bị tiếng ồn ào và đám đông thu hút. "Có chuyện gì vậy nhỉ?" Cô gái thắc mắc hỏi nhưng khi nhìn đang muốn tìm hiểu thì mọi người đã giải tán hết rồi.
"À đúng rồi, anh chưa biết tên em là gì nhỉ. Anh là Vô Hải, còn em?" Vô Hải bổng dưng làm ra vẻ như vừa mới nhớ ra mà quay sang hỏi.
"Em tên là Yurisa." Yurisa theo bản năng mà trả lời lai. Vô Hải lẩm bẩm cái tên của cô trong miệng rồi nói.
"Yurisa sao? Một cái tên thật đẹp. Vậy nhé, anh có việc rồi, bái bai."
Sau đấy cậu liền quay người sau đấy vẩy tay rời đi. Yurisa cũng mỉm cười đáp lại rồi rời đi làm việc của mình.
.
.
.
Vô Hải sau khi rời khỏi bệnh viện thì không trở về nhà của Chí Duy mà đi thằng đến văn phòng làm việc của cả hai luôn.
Vô Hải mở cánh cửa văn phòng ra, luồng khí lạnh tươi mát phát ra từ máy lạnh ập vào người cậu, xua tan đi những cơn nóng bức ngoài kia.
"Đi đâu mà sao nay tới trễ vậy mày?" Chí Duy đang ngồi trên ghế bấm điện thoại, thấy Vô Hải về thì mở miệng hỏi.
"Gặp chút chuyện ấy mà." Vô Hải ngáp một cái rồi đi vào giặt đồ, cởi áo trắng và quần đen ra, rồi cởi luôn quần ngắn lẫn quần lót bên trong, vứt hết vào chậu sau đấy cậu lấy một cái quần ngắn màu đen ở bên cạnh mặc vào
"Mày gặp chuyện gì cơ?" Chí Duy tò mò hỏi. Vô Hải suy nghĩ một chút rồi đáp lại.
"Cũng chẳng có gì, chuyện cũng ngắn lắm."
Nói rồi Vô Hải đi ra ngoài, vào một trong hai cái phòng nghỉ, mở tủ ra, lấy một cái áo màu xanh dương có ghi chữ 'Sea' ra mặc vào sau đấy đi ra ngoài.
Vừa mặc áo, Vô Hải vừa kể những gì cậu gặp phải sáng nay, từ việc ra khỏi trường, gặp ông chú b·ị t·hương, gõi cứu thương, bị lũ thợ săn dí sau đấy về đây.
Vô Hải mặc đồ xong thì ra ngoài, nẳm dái trên cái ghế sôpha ba chỗ. Chí Duy thì xoa cằm thì thầm mà nói.
"Thợ Săn Siêu Phàm và một t·hế g·iới n·gầm về lũ siêu phàm à? Đúng nhỉ? Sao tao không nghĩ tới mấy thứ như này cơ chứ." Chí Duy vỗ trán của mình rồi ngay lập tức mở Laptop lên làm cái gì đấy.
"Tao còn không nghĩ tới việc chúng nó tồn tại cơ." Vô Hải đứng dẫy mở tủ lan ra xem coi có cái gì để ăn không rồi nói.
"Đây rồi!" Sau một hồi tìm kiếm cái gì đấy, Chí Duy bông dưng hô to.
"Mày tìm thấy cái gì rồi?" Vô Hải cầm theo chai trà xanh giải khát rồi ngồi trước laptop của Chí Duy xem cậu ta tìm ra gì rồi.
Trên màn hình là một trang web có nền màu trắng ghi chữ tiếng anh mà Vô Hải chả hiểu chúng nó đang nói gì.
"Cái quái gì đây?" Vô Hải hỏi.
"Một cái trang Web đen nhưng có nền màu trắng. Mấy thứ mày thường hay thấy trên phim ấy. Kiểu, mấy trang web để mua bán mấy thứ b·ất h·ợp p·háp các kiều con đà điểu. Hiện nay đang có một chủ đề nóng hổi mà thằng nào cũng chú ý tới... Người Siêu Phàm." Chí Duy vừa giải thích vừa ấn vào một đường dẫn nào đó, nó dẩn họ tới một trang web chuyên mua bán thông tin về những thứ liên quan đến Sự Kiện Siêu Phàm, người siêu phàm các loại.
Ở phía trên này cũng có vài tin tức trông như là đang nói về Tuấn Khiêm.
"Ở đây còn có vài thằng điên muốn săn Người Siêu Phàm để kiếm được tiền. Còn có vài thằng muốn thuê Người Siêu Phàm để làm một phi vụ á·m s·át c·hết tiệt nào đấy. Nhiều vô số kể, chúng nó đã hình thành lên con mẹ nó một hệ thống riêng biệt và hoàn toàn dung nhập t·hế g·iới n·gầm luôn rồi, c·hết tiệt thật!" Chí Duy khoái chí cười lên rồi bắt đầu mò mẫm cái gì đấy.
"Mà khoan? Làm sao mày vào được web mười tám cộng này được vậy?" Vô Hải lại thắc mắc chuyện khác mà hỏi mà hỏi.
"Thằng đần! Gọi là web đen cho nó ngầu, ai đời lai gọi là web Mười Tám Cộng, nghe phèn c·hết đi được."
"Cơ mà để vào được mấy cái trang web tương tự như này ở cái đất nước này cũng khoai phết đấy, không dễ đâu. Ố? Có thắng bán cả nội tạng của Người Siêu Phàm này?" Chí Duy trả lời rồi lập tức bắt đầu tìm hiều thêm một cách vô cùng hứng thú.
Cả hai bắt đầu nghịch lung tung ở trên cái web này và đọc được cả đống tin tức b·ạo l·ực mà trẻ em dưới mười tám tuổi không nên xem, sau đấy Vô Hải liền rời mắt ra khỏi Laptop rồi nói với Chí Duy.
"Mà, vụ về đám bắt nạt ở trường thì làm sao đây?"
"Hừm, cứ như kế hoach mà làm theo thôi. Tao với mày tối ngày hôm nay sẽ chạy đi tìm vị trí của lũ bắt nạt ở ngôi trường này, sau đấy dọn sạch cả đám bằng cách đấm cả lũ vào viện. Rồi tao sẽ dùng mấy video mà bọn đấy bắt nạt người khác tung lên trên mạng, ép nhà trường đuổi học chúng nó." Chí Duy uồng môtp ngụm nước cam rồi bổng dưng giật mình hét lên
"Ồ? Bọn này còn bán cả HTD - 05 cơ á?! Không thể nào!"
Ở trên màn hình là một lọ thuốc hình ống, chứa đựng một loại thuốc màu đen tím nào đấy bên trong nó.
"HTD-05? Là cái gì vậy ?" Vô Hải thắc mắc hỏi. Chí Duy mang theo nghi hoặc mà trả lời.
"HTD-05 là một loai dung dịch, một loại thuốc do Đại Gia Tộc Augustus của Vương Quốc sản xuất ra ở thế giới bên kia. Chất liệu và quá trình tạo ra loại thuốc này là bí mật, kẻ nào tiết lộ ra đều bị g·iết sạch, tuy gia tộc Augustus đôi lúc cũng có bán ra ngoài nhưng số lưỡng rất ít. Không thề tin được là có kẻ lại sở hữu nó rồi đem bán trên mạng cơ đấy."
"Đại gia tộc Augustus? Vương Quốc? Thuốc? Mày đang nó cái mẹ gì vậy?" Câu trả lời của Chí Duy càng khiến Vô Hải thêm bối rối, cậu ngay lập tức bực bội mà hỏi tiếp.
"Con mẹ mày thằng đầu đất! Vương Quốc đương nhiên là một Đất Nước ở thế giới bên kia rồi! Augustus thì cần nghe tao nói là hiểu được đây là một Địa Gia Tộc ở đất nước này. Còn HTD-05 là một loại thuốc có thể để cho con người ta sở hữu sức mạnh thể chất sánh ngang với cả Siêu Phàm Giả." Chí Duy cũng ngay lập tức bực bội mà chửi lại. Nghe được lời giải thích cặn kẽ, Vô Hải liền ồ lên một tiếng rồi gật đầu tỏ rõ đã hiểu.