Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chúa Tể Hải Dương

Chương 43: Lady First




Chương 43: Lady First

Vô Hải cùng với Chí Duy thay đồ, đeo măt nạ vào sau đấy liền đi ra ngoài, lái xe chạy đến vị trí của mục tiêu của họ.

Cả hai cùng nhau lái hai chiếc xe chạy đến một cin hẻm tối nào đấy, thông qua một cái cầu thang rồi đi xuống.

Nơi đây theo lời của Chí Duy thì là một quán Bar ngầm, hôm nay hình như còn đang mở tiệc gì đấy nữa thì phải.

Hai người đi về phía trước, khi đến một cái cửa nào đó thì liền bị một tên bảo vệ cao to chặn lại. Có vẻ như hôm nay có tiệc lớn nên phải có vé mới vào được.

Vô Hải và Chí Duy đưa ra hai cái vé, tay bảo vệ xác nhận xong thì mặc kệ bộ dạng kỳ lạ của Vô Hải và Chí Duy mà mở cửa cho cậu đi vào.

Ở trong, nhạc vang um xùm tới mức muồn điếc cả tai, cả một đống trai gái người thì nhảy múa người thì ngồi trên ghế uống rưỡu bia sử dụng c·hất k·ích t·hích, thậm chí trong góc tối còn có mấy đôi còn bao hơn nữa, chơi trước mặt bàn dân thiên hạ luôn.

"Hai đứa chúng nó đâu rồi ấy nhỉ?" Chí Duy nhìn xung quanh để tìm muc tiêu của mình, còn Vô Hải thì đang bận việc khác.

"Cho anh uống với em một ly được không?" Vô Hải ngồi xuống bên cãnh một cô gái ở cái quầy chắc chắn là bán nước trái cây sau đấy nói với em gái phục vụ.

"Haha, cái gì đây? Một vĩ khách kỳ lạ mang mặt nạ à?" Cô gái cười lại cho có lệ rồi nói.

"Em thấy thứ gì được vẽ trên này không?" Vô Hải không tức giận mà chỉ lên cái hình ở trên mặt nạ của mình rồi hỏi.

"Một con Thủy Quái?""

"Không, em nhầm rồi, là anh ấy." Vô Hải vô cùng tự nhiên mà nói ra khiến cô gái cười một chút sau đấy thanh niên nói tiếp.

Chưa đợi cho cô gái đáp lại thì một cánh tay đã đặt thẳng vào trên vai của Vô Hải.



"Tao thì banh mắt ra tìm còn mày thì ở đây để mà tán gái à?" Chí Dú với giọng điệu tức giận mà nói.

"Mày tìm được chưa?" Vôi Hải không quan tâm lắm mà quay ra hỏi.

"Bên này." Chí Duy chỉ chỉ tay về một hướng nào đó rồi Vô Hải cùng Chí Duy rời đi mặc kệ cô nàng nhân viên ở gần đấy với gương mặt ngơ ngác.

Hai người Vô Hải và Chí Duy đi đến một chỗ nào đấy, ở đây ngồi một đám thanh thiếu niên trẻ với độ tuổi ngang bằng Vô Hải và Chí Duy.

Cả bõn này đang ngồi trên một dàn ghế, trên bàn chất đấy lon bịa, gat tán thuốc, tay thằng nào cũng cũng ôm lấy gái. Đặc biệt trong đó có một thằng to con và đứa con gái trong tay nó. Cả hai đều là mục tiêu đầu tiên của Vô Hải cùng Chí Duy.

Nhận thấy sự xuất hiện của hai người, đám đàn em lập tứ nhíu mày đứng lên hỏi.

Chí Duy thì không quan tâm bõn nó lắm mà so sánh cả hai với hình trong điện thoại sau đấy gật đầu.

"Ừm, đúng là hai đứa chúng nó rồi." Chí Duy gật đầu đáp. Thấy hai tên trước măt không chú ý gì tới mình, lòng tự tôn hão huyền của đám nít ranh cấp ba nổi lên sau đấy bung ra nắm đấm đấm thẳng vào Chí Duy.

Đùng! Chí Duy vung cước đạp thẳng hắn vào trong tường. "Thằng này từng bặt nạt hai học sinh trong một thời gian dài rồi đánh gãy tay của họ luôn, không chỉ vậy, thằng này còn từng cùng đàn em của mình đánh môt học sinh tới mức học sinh đấy còn nằm trong viện tới bây giờ, nhưng do bị ai đó che đây nêm bõn nó còn sống. Còn con này thì rạch mặt một nữ sinh nhiều lần và bắt nạt nhiều tới mức nữ sinh kia đã một lần t·ự s·át bất thành. Nhưng do nhà nó giàu nên không ai dám nói gì cả."

Chí Duy chỉ hai người đang ngồi ở ở trí xa nhất là một tên to con cùng một cô gái ngồi kế bên nó.

"Hả? Gì đây? Bọn mày tới đây để xử tội bọn tao à?" Tên to con nghe hai người nói chuyện thì liền đứng dậy, nắn nắn tay cười gằn mà hỏi.

Vô Hải bức lên trước, dùng tay hơi đẩy hắn ra rồi nghiêm túc nói. "Lady first."

Ngay sau đấy, câu lao lên đấm một phát vào giữa mặt của cô gái còn đang tự tin ngồi trên ghế. Sau đấy bẻ gãy cánh tay phải của cô xuống, cơn đau khiến cô nàng còn chưa kịp la lên thì đã ngất đi.



Chí Duy bên này thừa lúc tên to con không chú ý, đá thằng váo giữa hai háng của hắn. Tên béo cam nhận được cơn thốn lên tới tấn não, hai mắt lật trắng lên sau đqy ngã xuống, máu thì bắt lầu ngấm vào trong đủng quần.

Vô Hải lại gần, lât người hắn lên rồi bẻ gãy tay phải cùng chân trái của hắn xuống.

"Gia đình của tên này chuyên đi thu phí bảo kê, mẹ của hắn c·hết sau khi bị bố của hắn tới c·hết. Còn nhà con kia thì chuyên đi làm chuyện b·ất h·ợp p·háp một cách bí mật. Mày không cần phải lo về gia đình của chúng nó." Chí Duy phẩy phẩy cánh tay của mình rồi nói tiếp.

"Sẵn tiện, mấy việc ác mà gia đimh chúng nó làm và mấy người liên quan đều bị tao tung lên mạng và gửi nặc danh cho mấy đài truyền hình cùng cảnh sát rồi. Đời bọn nảy xong rồi."

"Ừ." Vô Hải đứng dậy sau đấy cùng Chí Duy rới đi. Do cơn ồn ào của nơi này mà dường như không ai chú ý tới việc ở đây cả.

Sau đấy cả hai cùng nhau chạy đến khoảng năm địa điểm khác nữa để xử gọn đám chuyên b·ắt c·óc còn lại.

Cơ nhưng mà mấy lần sau bọn họ cũng nhẹ tay hơn một chút, chỉ bẻ gãy tay và đuổi học mà thôi, dù sao tội bọn nó gây ra cũng không đáng để đập nát chúng nó.

Sau đấy Vô Hải cùng Chí Duy hoàn thành một vòng đi dọn rác của mình cả hai quay trở về nhà để ngủ rồi sáng hôm sau báo đài không ngừng đăng tin về việc triệt phá đường dây buôn người của cảnh sát, xử lý đẹp mấy vụ g·iết người, bắt một đám giang hồ, giam một lũ quyền cao và nhà giàu phạm chuyện phi pháp.

Cả hai không thât sự quan tâm lắm. Chỉ cảm thấy làm anh hùng bóng tối thực sự vui rồi tắt tivi đi để đến văn phòng thám tử của mình.

.

.

.

Sáng ngày hôm sau, vì hôm nay là thứ bảy cho nên Vô Hài và Chí Duy được nghỉ. Thế là hai người liền ngồi chơi văn phòng.



Bông dưng từ bên ngoài có tiếng cửa vang lên, Vô Hải tưởng là khách nên ra ngoài mở cửa.

Mà ở bên ngoài, không phải ai khác mà hóa ra lại là Lê Thị Ngọc Hiền, người trước đây từng thuê Vô Hải và Chí Duy tìm em trai hộ cô ấy.

"Tớ thât sự xin lỗi!" Vừa mở vửa ra, Vô Hải đã thấy Ngọc Hiền cúi đầu xuống xin lỗi.

Vô Hải biết là cô đang xin lỗi hề chuyện gì nhưng vẫn hỏi lại.

"Sao tự dưng cậu lại tới đây xin lỗi thế? Bộ có chuyên gì xảy ra sao?"

"À thì... cậu có thể cho tớ vào được không?" Cô có chút ngại ngùng mà nói.

Vô Hải mờ cô vào bên trong. Ngọc Hiền xách một hộp đồ đi vào rồi ngồi xuống.

"Chẳng là... em trai tớ đã được cứu rồi." Sau khi ngôi xuống, cô im lẵng một hồi rồi mới nói.

"Ồ? Đó chẳng phải là một tin vui sao? Chúc mừng cậu nhé."

"Cảm ơn cậu. Tớ cũng biết ơn hai cậu rất nhiều vì đã đồng ý bỏ công giúp tớ... nhưng giờ em trai tớ đã trở lại cho nên là..."

"Cậu muốn hủy giao dịch phải không? Không sai đâu, tớ hiểu mà, hơn nữa chúng ta cũng đâu có ký giấy tờ gì, nên cậu không cần phải lo đâu?" Vô Hải cười haha lên rồi nói.

"Nhưng mà... tớ vẫn cảm thấy hơi xấu hổ cho nên là... tớ mạng theo cái này!" Giọng cô líu nhíu rồi bổng dưng trở nên lớn hơn, đăt cái túi cô cầm trên tay xuống mặt bàn.

Cô từ từ mở cái túi ra, bôn trong là một hộp chứa đầy đồ ăn thơm phức. Chí Duy cũng từ trong phòng đi ra.

"Chu choa. Nhìn ngon thế nhỉ?" Chí Duy suýt xoa trong miệng rồi cũng ngồi xuống.

"Do tớ không biết phài làm gì cho nên là..." Ngọc Hiền có chút xấu hổ mà nói.

Nhưng hai tên tham ăn Vô Hải cùng Chí Duy đã bắt đầu nhét đồ vào miệng rồi, nào thèm nghe cô nàng nói gì. Sau khi ăn no nê xong cả ba người nói chuyện một chút rồi Ngọc Hiền liền trở về.