Chương 46: Sói Dữ
Hai người Vô Hải cùng nhau trở về thành phố gần đấy, mua một đống thịt và dầu cùng một bộ dụng cụ nấu ăn ngoài trời với mấy thứ linh tinh khác rồi cùng nhau thuê xe để mang mấy thứ đấy đến khu rừng.
Sau khi chuyển đồ đến cửa của khu rừng xong, Vô Hải và Chí Duy liền di chuyển đống đồ này vào sâu bên trong khu rừng nọ.
"Thế? Thịt ư? Mày định làm gì vậy? Tính dùng hương thơm của thịt để dụ nó đến à " Chí Duy đặt ba cục thịt to tướng được gói cẩn thận xuống đất rồi hỏi.
"Ừ." Vô Hải để mấy chai nước cùng thùng đá xuống rồi bắt đầu sắp xếp bộ dụng cụ nướng ngoài trời.
"Thế mày mua nước ngọt, còn ngô nữa. Để làm cái gì vậy, dã ngoại à?" Chí Duy mở bọc ra nhìn mấy thứ bên trong rồi hỏi tiếp.
"Hay quá, mày đoán đúng rồi kìa, nhưng chỉ một nửa thôi. Tao mua thêm mấy thứ đấy là để phòng khi con thú kia không chui đầu ra thì chúng ta sẽ đớp đống thịt này. Thế thôi." Vô Hải lắc lắc đầu cười nói rồi bắt đầu kiềm tra mấy chai nước sốt cậu vừa mua.
"Tao không biết nó có bị dụ ra hay không. Nhưng đây là cách tốt nhất rồi đấy." Vô Hải nghiêng đầu cười rồi quay sang hỏi. "À, mày có mang theo khẩu súng ngắm đấy không?"
"Đây này, cơ mà nó tên là Arctic Warfare Magnum viết tắt là AWM, đừng gọi nó là súng ngắm nữa." Chí Duy lấy thanh AWM ra khỏi không gian chứa đồ rồi nói.
"Sao cũng được. Mày ra kế hoạch đi." Vô Hải nhún vai trả lời.
"Bây giờ, tao sẽ chạy ra xa đứng ở một vị trí cao nào đấy quan sát toàn cảnh xung quanh, còn mày thì nướng thịt. Nếu có biến hay nếu nó có xuất hiện thì tao sẽ báo ngay, được chứ?" Chí Duy vừa giải thich vừa ném cho Vô Hải một cái tai nghe liên lạc rồi hỏi.
"Được thôi, sao cũng được hết." Vô Hải lắc đầu, cậu sắp xếp cho xong dụng cụ dùng để nướng thịt rồi bất đầu lấy bật lửa ra tạo lửa.
"Cơ mà nướng thịt trong rừng à, không phải ý hay đâu." Chí Duy nhìn xung quanh rồi lầm bẩm.
"Chả sao đâu, lửa mà dấy xuống thì tao sẽ dập cho." Vô Hải lắc đầu bình tĩnh nói. Chí Duy cũng nghiêng đầu không nói gì thêm nữa rồi bắt đầu tìm vị trí thích hợp cho việc quan sát xung quanh khu vực này.
Vô Hải bắt đầu nướng thịt, dòng khói bắt đầu bốc lên tận trời, xuyên qua cả những tán lá trên cao. Vô Hải chọn một khu vực khá bằng phẳng để nướng thịt, đống thời cậu cũng dọn hết mấy cái lá cùng đống rễ cây xung quanh phòng tránh việc lửa có rơi xuống thì cũng không đốt ngay được.
Chí Duy đã tìm được một địa điểm thích hơp cách đấy khoảng hai trăm mét, ở trên cao dùng ống nhòm yên tĩnh quan sát những khu vực xung quanh xem có động tĩnh gì hay không.
Cả hai cứ làm như vậy tới tận ba giờ chiều vẫn không có kết quả gì, thế là Vô Hải thông qua bộ liên lạc nói Chí Duy.
"Nó không ra đâu, xuống đi."
Chí Duy cũng không nghĩ nhiều lập tức trèo xuống rồi lại gần chỗ của Vô Hải.
"Nó không ra á? Sao mày chắc vậy" Chí Duy có chút kỳ quái mà hỏi.
"Tao nghĩ đến hai trường hợp, trường hợp thứ nhất là con súc vật kia không ngửi thấy mùi thịt nướng hoặc đơn giản là nó đã no rồi. Thứ hai là nó sẽ chỉ đi săn vào ban đêm mà thôi." Vô Hải đặt thịt lên dĩa, dùng kẹp kẹp thịt lên rồi bắt đầu cắt thịt rồi sau đấy đổ nước sốt ra đặt xuống một tấm bạt.
"Vậy thí chúng ta sẽ xử ngọn đống thịt này thôi. Mau ăn đi, à đúng rồi lấy mấy cái ly ra đây, để tao đổ nước ngọt vào nào."
Chí Duy lắc đầu sau đấy cũng bắt đầu lấy ly, bỏ đá cầm lên mấy chai nước ngọt rồi lại gần ăn chung với Vô Hải.
Ánh sáng mờ nhạt của mặt trời xuyên qua những tán cây chiếu xuống những ánh quang đẹp đẽ, hai tên điên thì đang ngồi giữa rừng thưởng thức thịt nướng.
"Theo tao thấy thì con hàng này sẽ không xuất hiện trừ khi trời tối đâu." Vô Hải chấm một miếng thịt nướng vào nước sốt rồi vừa ăn vừa nói.
"Ừ, vậy chuyển kế hoạch đi, khi trời tối, mày sẽ nướng thịt làm mồi để dụ con thú kia tới, y như lúc nãy, thấy thế nào?" Chí Duy gật đầu rồi quay lên hỏi. Vô Hải nhún vai đáp lại.
"Không sao đâu, cùng lắm là nguy hiểm hơn tý ấy mà."
"Ừ, quyết định vậy đi." Chí Duy gật đầu, sau đấy cả hai tiếp tục vừa ăn vừa uống nước ngọt rồi nghĩ ngơi một chút, sau đấy Chí Duy quay lại chỗ cũ để tiếp tục quan sát khu vực xung quanh để canh chừng, phòng trường hợp con thú kia xuất hiện.
Đến buổi tối, đứng trước ánh lửa dập dền. Vô Hài tiếp tục nướng thịt, khói nhạt bốc lên trời cao. Mùi hương của thịt đã đánh thức khứu giác của một sinh vât nào đấy.
Nằm và lẫn trốn ở cách đấy rất xa một thứ sinh vật với bộ lông xám, hàng răng sắc nhọn đưi mắt hung ác mà sắc bén bổng dưng mở bừng ra.
Cái mũi của nó nhúc nhích vài cái, dãi liền bắt đầu chảy ra, nhìn lên bầu trời, một mảnh đen kịt chỉ có lấm tấm vào ánh sao.
Trời bây giờ cũng đã tối, nó liền bước ra khỏi hang của mình lộ ra thân hình cao tới gần hai mét, dài tận bốn mét, nó là một con sói hung ác và đang chuẩn bị săn mồi với những tiếng gầm gử thầm lặng sâu trong cổ họng.
Nó phóng thẳng ra bên ngoài, lẫn mất vào trong bóng tối.
.
.
.
Ở phía bên kia, Chí Duy vẫn đang yên lăng ngồi ở trên cành cây, cầm ống nhòm quan sát những khu vực xung quanh.
Bổng dưng, khi đang từ từ nhìn xung Chí Duy bổng dưng dừng lại, cậu nhìn kỹ vào một khu vực nào đó, nơi đấy có một vài khúc cây đang động đậy vô cùng kịch liệt.
Dưới ánh sáng lờ mờ, Chí Duy còn nhìn thấy được cả một cái bóng đen to lớn đang lao đến chổ của Vô Hải với tốc độ cực nhanh.
"Vô Hải! Cẩn thận kìa! Nó tới rồi!" Chí Duy vội vàng thông báo cho Vô Hải.
Vô Hải lập tức phản ứng lại, tạo ra Đinh Ba rồi ném thịt ném lên trời.
Từ đằng sau những ngọn cây, sâu ở trong rừng xông ra một cái bóng đen, nó lao lên tạp thẳng vào đống thịt đang lơ lửng ở trên trời.
Bằng! Xoẹch! Từ ở cả hai phía, Chí Duy bắn một phát dính thẳng vào cổ con sói to nọ, còn Vô Hải thì vung ra đinh ba, đâm thẳng vào phần cổ còn lại của nó.
Cả hai đòn đều trúng đích tròng mắt hung dữ của con sói bômg fưng ngoắc qua nhìn Vô Hải, đôi mắt nó tràn ngập sát khí và phẫn nộ.
"Con mẹ gì thế này... da nó dai quá!" Vô Hải cắn răng, Đinh Ba của cậu thậm chí chĩ đủ để đâm ra ba cái lỗ nhỏ trên cổ con sói mà thôi. Thậm chí đến cả đạn của Chí Duy còn bị ngăn hẳn lại mà không kịp đâm xuyên vào người nó.
Vô Hải nhảy thẳng ra đằng sau ý đồ lẫn trốn. Con sói đáp xuống đất, nhai nhai đống thịt thơm ngon trong miệng rồi nuốt xuống.
Chí Duy thông qua ống ngắm trên khẩu súng, nhìn máy đo gió rồi căn chỉnh một chút sau đấy bóp cò, nã đạn!
Đùng! Một phát súng nữa bắn ra đâm thẳng vào hộp sọ của con Sói. Cú giật mạnh vá khá đau khiến đầu con sói giật sang một bên, viên nạn phi vào hộp sọ của nó rồi văng thẳng ra bên ngoài, chỉ kịp đẻ lại một vết xước nhỏ với máu chảy ra trên đầu nó mà thôi.
Con sói nhìn về phía Chí Duy. Tròng mắt của nó hơi co lại rồi bổng dưng phóng mạnh ra.
Viuuuu... một thứ âm thanh như là vô hình vang lên, ánh mắt của Chí Duy và con sói chạm vào nhau.
Một nỗi sợ hãi vô hình lan tới tận sậu trong tâm trí và suy nghĩ của Chí Duy bổng dưng xuất hiện, nó khiến cơ thể cậu run lên, nổi sợ ăn mòn tâm trí Chí Duy khiến cậu ngã thẳng ra đằng sau.