Chương 5: Lần Nữa Xuyên Không
Vô Hải đi xung quanh cái hồ, hồ này rất trong thấy được cả đáy, không có xác c·hết hay nguy hiểm gì dưới hồ. Thế là cuối cùng, Vô Hải cũng tạm thởi bỏ cảnh giác xuống mà cười lên rồi nhảy thẳng xuống hồ nước.
"Ahahaha!! Đã thật đấy! Bây giờ thì mình không cần lo về phần nguồn nước nữa rồi!"
Vô Hải vô cùng thoải mái mà ngâm ở dưới nước hồ lạnh ngắt.
"Mà, khả năng này cũng tiện dụng thật đấy nhỉ? Nhờ nó giữ chân con cá sấu mà mình mời có thời gian để lần nữa tạo ra Đinh Ba mà kết liễu con cá sấu đấy. Vô Hải nhìn cái thứ bên cạnh mình này mà cảm thán trong lòng.
Nó là một cái xúc tua, dài khoảng hai mét, hoàn toàn được làm từ nước, trong suốt trong veo như một viên ngọc, óng ánh phản chiếu lấy cả ánh sáng măt trời. Vô Hải thậm chí còn có thể dùng thứ này để thấu kính mà đốt lửa ấy chứ.
"Đây là một trong hai năng lực của Hải Kỳ. Một cái xúc tua nước, kết cấu của nó cũng khá vững chắc, chắc hơn cả nước thường. Cơ nhưng mà, cái xúc tua này mà bị phá hủy thì cần mười phút mới có thể tiếp tục tạo ra một cái mới."
Vô Hải vung tay để Xúc Tua lần nữa tan ra thành nước rồi rơi xuống bờ hồ, sau đấy một hồi lầu, cậu bắt đầu kéo xác theo xác của cá sấu rời khỏi đây.
Con cá sấu nặng cực kỳ, lên cả trăm ký nhưng Vô Hải dùng hết sức cộng thêm cả cái xúc tua nước mọc ra từ sau lưng cậu thì vẫn có thể lôi theo được.
Vô Hải tay trái cùng với xúc tua lôi kéo xác cá sấu, tay phải thì nắm chặt Đinh Ba, liên tục cảnh giác xung quanh.
"Đây rồi!!!"
Bổng dưng, tròng mắt Vô Hải co lại, vung ra Đinh Ba, đánh một phát về phía đống dây leo đang bay tơi, chặt đứt gần hết chúng ra làm đôi.
"Lần trước đống dây leo lao ra là vì xác của con sói chứ không phải vì mình, nên mình nghĩ lần này chúng nó cũng sẽ xuất hiện vì xác của con cá sấu, không ngờ lại là thật."
Vô Hải tiếp tục lôi xác của con cá sấu đi, sau đó tiếp tục bị đống dây leo tập kích thêm vài lần nữa, số lượng càng ngày càng nhiều lên, đến mức Vô Hải còn khó mà xử lý nổi.
Rất may, Vô Hải đã thành công rời khỏi khu rừng trước khi đống dây leo lôi cậu đi.
Vô Hải lôi xác con cá sấu ra bãi biển, sau đấy dùng Đinh Ba rạch phần bụng của nó ra khiến máu văng tung tóe, chảy ra nhiễm cả một vùng nước.
Vô Hải xử lý nội tạng rồi cắt thịt ra từng miếng. Vô Hải bất ngờ vì thịt của con cá sấu này tươi ngon cực kỳ.
Vô Hải chờ không nổi và xé thịt nó ra rồi nướng lên.
Lớp mỡ bên trong miếng thịt dưới nhiệt độ cao dần chảy ra rồi tan vào bề mặt miếng thịt khiến miếng thịt cá sấu lấp lánh như là một viên bảo thạch vậy.
"Ưm! Ngon quá!!" Vô Hải cắn môư miếng, cảm nhận thấy béo vừa phải và độ ngọt tự nhiên của miếng thịt cộng thêm sự mềm mịn như tan chảy ra sau phát căn đầu tiên của nó khiến Vô Hải không ngừng được mồm.
Hải Kỳ cũng rời khỏi cơ thể Vô Hải rồi lao xuống biển, sau đấy bắt đầu thưởng thức thịt cá sấu mà Vô Hải đưa cho một cách ngon lành.
Sau một hồi ăn chơi phè phỡn xong rồi, Vô Hải cất chỗ thịt còn dư đi để chiều ăn sau.
Cậu bắt đầu cắm đinh ba lên để rạch da của cá sấu nhằm tạo ra một cái áo để mặc.
Da của con cá sấu này cứng và dai vô cùng, tốn khoảng nửa ngày Vô Hải mới thành công từ bộ da của nó tách ra một cái áo ba lỗ đấy.
Cái áo ba lỗ này đằng sau lành, đằng trước thì bị tách ra làm đôi.
"Ừm, cũng được phết đấy." Vô Hải gật đầu tự tán thưởng tay nghề của chính bản thân mình.
Cậu mặc cáu áo vào, sau đấy dùng phần da còn lại của con cá sấu để làm thành một cái áo choàng, buộc ngang hông, một phần vì cậu không thể làm quần được, một là vì cậu thấy nó ngầu không chịu được.
Chỉ việc làm cái áo này thôi cũng đã ngốn cả buổi chiều của Vô Hải rồi, mặt trời dần dần lặn xuống dải lụa đen từ từ được kéo lên, Vô Hải tiếp tục đánh chén đống thịt cá sấu còn lại của mình rồi đi vào căn chòi nọ để ngủ.
.
.
.
Vô Hải từ từ mở mắt dậy, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là...
"Một cái trần nhà đầy lạ lẫm... À không! Con mẹ nó!! Trần nhà này quen c·hết mẹ ra mới đúng!!!"
Tròng mắt Vô Hải co lại rồi bật dậy. Cậu bắt nhìn liên tục quay nhìn kỹ xung quanh nơi này.
Cậu đang nằm trên một cái giường, xung quanh là một căn phòng khá rộng, có tủ, có quạt và bàn. Ở phía trên đầu giường còn là một chiếc điện thoại.
"Đây là... phòng của mình mà..." Vô Hải lẩm bẩm trong miệng mà nói.
Đúng vậy, đây chính là phòng của cậu. Vô Hải bước xuống giường rồi nhìn xung quanh, mọi thứ thật quen thuộc mà cũng thật lạ lẫm.
"Chẳng lẽ... là mơ à?"
Nghĩ vậy rồi Vô Hải liền đi vào phòng tắm, bên trong gương vẫn là cậu, vẫn là Vô Hải. Vô Hải đánh răng, rửa mặt vô tình nhìn thấy bàn tay chai sạn có vài v·ết t·hương của mình nhíu mày.
"Chẳng lẽ..." Vô Hải như đoán được cái gì, vội vàng cởi áo, để lộ ra hình săm của một con Thủy Quái với cái đầu nằm ngay ở vị trí tim của mình.
"Hải Kỳ! Mau ra đây." Vô Hải vội nói.
Lập tức, hình xăm phát ra ánh sáng rồi rơi xuống mặt đất, hóa thành Hải Kỳ.
Hải Kỳ hiếu kỳ nhìn xung quanh rồi rên lên một tiếng kêu đầy hung dữ và không rõ ràng đối với Vô Hải.
"Ra Vậy..." Vô Hải đưa tay ra, sau đấy nước từ trong vòi bắt đầu bay về phía tay cậu, hóa thành một thanh đinh ba.
Nhìn thanh Đinh Ba này, Vô Hải trầm ngâm vuốt cắm nói.
"Hóa ra là mình xuyên không tới một nơi nào đó rồi giờ lại bị lôi trở về à...?"
Suy đoán như vậy xong, Vô Hải liền đặt đinh ba ở chỗ khác rồi đặt Hải Kỳ vào bồn tắm, để nó phóng hết nước trong bụng ra rồi bơi lội một lát.
"Mà, đã vậy thì hôm nay tạm nghĩ học vậy." Vô Hải mở cửa tụ lạnh ra lầm bầm một câu sau đấy tu nguyên chai nước lạnh vào người.
"Khà!! Thật đã khát! Mình yêu nước lạnh. Giờ thì, cả tháng rồi chưa ăn mỳ gói làm một gói coi xem nào!" Vô Hải mở tủ ra rồi bắt đầu nấu gói mỳ cuối cùng trong tủ của mình để nấu lên ăn.
Vô Hải bật tivi lên, lập tức có một tiếng nói vang lên phát ra từ trong tivi.
"Số lượng người m·ất t·ích một cách bí ẩn đang dần gia tăng một cách nhanh chóng..." Một giọng ấm áp truyền cảm và dễ nghe vang lên, bên trong tivi là một người phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp ăn mặc rất chỉnh chu và ngăn nắp vô cùng nghiêm túc nói về việc này.
Người dẫn chương trình này hình như tên là Nguyễn Thị Kim Anh nếu Vô Hải nhớ không nhầm.
Sau đấy là vài bản tin về một vụ g·iết người hàng loạt các loại, Vô Hải không để ý lắm mà dọn chén đĩa đi, nhưng vì lý do gì đấy cậu vẫn thấy đói nên liền quyết định ra ngoài đi ăn sáng.
Vô Hải mặc quần áo vào theo tiêu chuẩn đủ để ra ngoài đừng rồi bắt đầu tìm quán để tiếp tục mà ăn sáng.
Vô Hải bước ra khỏi nhà, đây là một căn nhà riêng khá nhỏ, nhưng đủ để cho bốn người sinh sống mà không cảm thấy chật hẹp.
Vô Hải dùng xe đạp điện chạy ra khỏi đây rồi đi đến một cái đèn xanh đèn đỏ, bổng dưng 'kéttt' một tiếng, một chiếc xe tải đâm thẳng vào người của một người đàn ông đi xe máy.
Cơ thể anh ta hay ra khoảng hai mươi mét rồi mới dừng lại, mọi người trở nên ồn ào, nhiều người vây lại ý định giúp đỡ, nhiều người thì định báo cho cảnh sát hoăc cứu thương nhanh nhất có thể.
Nhưng điều thần kỳ đã xảy ra, người đàn ông nọ đứng lên như thể anh ta không hề b·ị t·hương gì cả vậy.
Anh ta vội vã đứng dậy rồi dắt chiếc xé máy có vẻ vẫn còn khởi động được của mình rồi chạy đi dưới sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người bao gồm Vô Hải đang đứng chờ đen xanh ở kia.
"Thần kỳ thật đấy..." Vô Hải lẩm bẩm trong miệng rồi tiếp tục rời đi để ăn sáng.
Vô Hải ngồi vào một quán ăn, gọi một bún thịt nướng như bình thường, đợi một hồi thì rất nhanh món đã lên, Vô Hải không thèm đợi nữa mà đổ bát nước mắm có đồ chua vào rồi bắt đầu trộn lên ăn.
Ăn được một lúc thì Vô Hải nghe thấy ông anh chủ quán và người quen của ổng nói chuyện.
"Êh, mày có nghe nói về mấy vụ gần đây không?"
"Vụ gì cơ?" Ông anh chủ quán hỏi.
"Về mấy kẻ được là... cái con mẹ gì ấy nhỉ? Tao quên mất rồi." Ông bạn cố vắt óc ra đã nghĩ xem nó được gọi là cái gì.
"À, tao biết rồi. 'Người Xuyên Không' đúng không?" Ông Anh Chủ Quán trả lời hộ luôn bạn của mình.
Hành động của Vô Hải khựng lai một chút sau đấy nhìn hai người với vẻ mặt ngac nhiên, nhưng sau đấy rất nhanh liền đã quay trở lại bình thường.
"Ờ! Đúng rồi, tao nghe nói là mấy vụ g·iết người gần đây cũng là do bọn nó gây ra đấy! Ghê c·hết mẹ đi được."
"Xời, ba cái tin đồn. Tao còn nghe nói chúng nó có sức mạnh siêu nhiên nữa cơ. Ai mà biết được có thật hay không, nghe cho vui thôi ấy mà." Anh chủ quán xời một cái rồi vui vẻ trả lời lại.
Vô Hãi ăn xong, nhanh chóng đứng dậy trả tiền.
"Trả tiền anh ây!" Vô Hải nói.
"Hai lăm em, thối không?"
"Không, không cần đâu." Vô Hải đặt hai mươi lăm ngàn lên trên bàn rồi nhanh chóng rời đi. Ra khỏi quán Vô Hải ngước đầu lên nhìn mây trắng trời xanh.
"Người Xuyên Không à... vậy ra mình không phải là người duy nhất rồi nhỉ...?"
Vô Hải lẩm bẩm một mình rồi chuẩn bị đi về, nhưng khi chuẩn bị đi thẳng về nhà Vô Hải nhớ rẳng nhà mình hết sạch đồ ăn nước uống rồi cho nên cậu đành phải chạy ra tiệm tạp hóa để mua cái đã.
Vô Hải bước vào một cái cửa hàng tiện lợi, như thể đã quen thuộc mà đi thẳng đến gian hàng mì gói và nước ngọt bắt đầu mua sắm các kiểu sau đấy ra ngoài quầy hàng tính tiền.
Bổng dưng một người đàn ông trùm kín mặt bước vào, cởi khăn tay ra để lộ một cánh tay sắt có một cái lỗ nhỏ phía trêm.
"Tất cả nằm hết xuống!" Tên c·ướp nâng cánh tay sắt lên bắn một phát lên trần nhà đe dọa, tiếng vang mạnh mẽ và đáng sợ như tiếng súng vang vọng vài người hét lên, vài người nhanh chóng làm theo, nhưng về cơ bản thì tất cả đều nằm xuống theo lời hắn nói.
"Đưa hết tiền mày có vào đây! Nhanh lên!" Tên c·ướp chỉ súng vào người nhân viên, khiến người nhân viện s·ợ c·hết kh·iếp nhanh chóng làm theo.
"Mày! Đưa ví đây cho tao!!" Tên c·ướp nhìn qua Vô Hải với cái ví trên tay rồi giơ tay ra yêu cầu đưa ví.
"Cái con mẹ..." Vô Hải chửi thầm trong lòng rồi yên lặng nhìn cánh tay sắt của t·ên c·ướp cùng camera trên trần nhà sau đó liền thuận theo mà đưa ví của cậu cho hắn.
Vô Hải nhìn t·ên c·ướp rồi lại nhìn Nhân Viên, sau đấy thì thở dài, đặt túi đồ lại chỗ cũ sau đấy rời đi.
Tên c·ướp nhanh chóng chạy xuyên qua dòng người rồi đi vào một con đường hẻm vắng ít người, hắn thở dốc một hơi rồi nói.
"Con mẹ nó, công nghệ thế giới khác tuyệt vời vãi..." Còn chưa đơi hắn nói hết, một cái Xúc Tua nước liền tương thẳng vào đầu hắn từ đằng sau, đánh ngất t·ên c·ướp ngay tại chỗ.
Vô Hải xác nhận t·ên c·ướp đã ngất, liền giải xúc tua thành một đống nước rơi lã tã vào trong một cái lu nước bên cạnh.
Cậu cẩn thận dùng chân để lật qua lật lại cánh tay sắt trông sặc mùi thô sơ này của t·ên c·ướp.
"Thần kỳ thật... là sắt thật luôn này." Vô Hải lẩm bẩm trong miệng rồi nói, sau đấy cậu cẩn thận cởi áo ra, lấy ví của mình rồi rời khỏi hiện trường.
Cơ mà trước khi đi thì phải dùng điện thoại của t·ên c·ướp để gọi cho cảnh sát đã.
Điên thoại này có mật khẩu, nhưng Vô Vũ chỉ cần dùng Cuộc Gọi Khẩn Cấp là xong. Hiển nhiên, cả quá trình đều dùng áo để tránh lưu lại dấu vân tay, vẫn không quên phải lau lại một chút đã rồi mới vứt xuống đất rồi rời đi.