Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chúa Tể Hải Dương

Chương 51: Đi Tìm Liên Hương




Chương 51: Đi Tìm Liên Hương

Thấy mọi chuyện đã được giải quyết xong, Đinh Kiến Minh cùng với Lasanda mới nhảy xuống lại hội tụ cùng với mọi người.

"Thật kỳ lạ, sao chúng lại mò được tới chỗ của chúng ta cơ chứ?" Dương Tuần Lý vừa đi nhặt lại mũi tên vừa cảm thấy khó hiểu mà hỏi.

"À vâng... nếu... nếu anh... không phiền thì... để... để... em rửa lại mấy cái mũi... tên đấy cho?" Hồ Viên Hà có chút lúng và xấu hổ lại Dương Tuần Lý mà hỏi.

"Hử? Cậu làm được à? Vậy thì cảm ơn nhiều nhá!" Dương Tuần Lý thấy vậy thì liền cười lên rồi, cảm ơn Yô Viên Hà khiến cậu nhóc có chút xấu hổ rồi đưa cả giỏ tre của mình cho cậu.

Hồ Viên Hà hai nâng tay lên rồi nhắm lại. Từng giọt nước phát sáng bắt đầu xuất hiện khắp nơi xung quanh, chúng tập hợp lại thành một quả cầu nước ánh sáng bao trùm cả giỏ tên lại.

Xung quanh Hồ Viên Hà như xuất hiện một luồng khí màu xanh nhạt nhiễm vài hạt vàng chanh.

Tẩy Rửa

Đây là một trong những năng lực của Hồ Viên Hà. Có khả năng tẩy rơa cả những vết bẩn cứng đầu mà ngay cả chất tẩy cũng không tẩy được.

"Oh?" Dương Tuần Lý mang theo ngạc nhiên mà thốt ra.

Toàn bộ máu, thịt, bụi bẩn dính trên những thanh mũi tên lẫn mấy cái gip trẻ đều bị sạch ra ngoài rồi tan biến đi mất một cách kỳ diệu.

Hồ Viên Hà mở mắt ra, luồng khó xung quanh cậu cũng biến mất, vòm nước cũng ngừng việc phát ánh sáng rồi rơi xuống mặt đất.

Cậu có chút xấu hổ đưa giỏ tên cho Dương Tuần Lý rồi lập tức lùi lại như mèo con.

Dương Tuần Lý cầm lên một mũi tên trong số những cái trong giỏ, không giấu nổi được vẻ ngạc nhiên sâu trong mắt mình.

"Không thể tin được, không chỉ vết bẩn hay máu, mà ngay cả những vết trầy trên mũi tên cũng hoàn toàn bị xử lý sạch sẽ." Dương Tuần Lý ngắm kỹ mũi tên của mình, dùng tay búng búng nó vài cái rồi nghĩ tiếp.

"Mũi tên trở nên sáng bóng như mới, mấy vết mẻ trên thân mũi tên cũng đã biến mất, lông ở đuôi mũi tên cũng hoàn toàn trở lại như cũ. Cứ như thể đây là một cái mũi tên hoàn toàn vừa mới được làm ra vậy."

Dương Tuần Lý nhìn Hồ Viên Hà khiến cậu giật mình rồi không khỏi khen ngợi.



"Năng lực của cậu... đúng là đáng kinh ngạc thật đấy Viên Hà!"

"Ah...? Vâng... vâng! Không có gì cả ạ!!" Hồ Viên Hà như thể cảm thấy rất vui vẻ khi thấy có người cảm ơn mình, cậu rấy hạnh phúc khi cảm thấy bản thân mình có tác dụng gì đấy.

"Có khi nào có ai đó bị bám theo không?" Tử Đằng suy nghĩ rồi nói ra.

"Bám theo sao? Có khi là tao bị bám theo ấy chứ." Văn Đồng nhún vai rồi nói một cách tự tin mà không sợ bản thân mình phạm phải lỗi gì.

"Chẳng... chẳng... chẳng lẽ là em sao?! Không thể nào! Em... em... em đã tẩy cả cơ thể mình trước... trước khi đến đây... rồi mà..." Hồ Viên Hà giật mình rồi bắt đầu lo lắng tới mức muốn khóc lên như thể đấy là lỗi của cậu vậy.

"Đừng có khóc! Có ai bảo đấy là lỗi của nhóc quái đâu?" Huỳnh Khánh Vi vác theo cây búa khổng lồ của mình đi lại gần đám người rồi la lớn với Viên Hà khiến cậu còn giật mình và sợ hãi hơn nữa.

"Đã bảo là đừng có khóc cơ mà!" Huỳnh Khánh Vi nổi gân rồi lần nữa quát lớn. Còn Hồ Viên Hà thì tý nữa khóc toáng cả lên.

"Em... em xin lỗi! Em khônh khoc nữa đâu! Hức..."

"Đừng có bắt nạt con nit nữa bà già." Văn Đồng vu vơ nói một cậu rồi quay qua huýt sáo.

Huỳnh Khánh Vi khựng lại một chút, cô từ từ quay sang nhìn Văn Đồng, gằn từng chữ hỏi. "Mi nói ai là bà già cơ...?"

"Ai nhột thì nói người đó." Văn Đồng tiếp tục huýt sáo.

Sao đấy Huỳnh Khánh Vi vác búa ra dí theo Văn Đồng, còn Văn Đồng thì cười toáng lên rồi chạy đi.

Trọng Phản Linh vẫn đừng yên ở một chỗ và không nói gì cả.

"Được rồi các vị, tập trung nào." Đinh Kiến Minh vỗ vỗ hai tay rồi hô to lên tập hợp mọi người lại.

Tất cả mọi người đều quay sang cà nhìn Đinh Kiến Minh. Đinh Kiến Minh ho một cái cho thông rồi nói.

"Tôi không nghĩ là có ai trong số chúng ta bị bám theo đâu. Có lẽ là người đứng đầu Chi Nhánh Khánh Hòa đã vô tình để lộ ra cái gì rồi."



Còn không để cho Đinh Kiến Minh nói tiếp, Văn Đồng đã phản bác lại.

"Bullshit. Hắn tan không phải là loại người sẽ mở mồm ra tiết lộ thông tin cho kẻ địch dù có bị t·ra t·ấn đâu."

"Tôi không nói là anh ta tiết lộ thông tin, mà là có thể Andozela hoặc kẻ nào đó đã sử dụng những khả năng như Đọc Tâm hay cái gì đấy tương tự rồi." Đinh Kiến Minh lắc đầu nói tiếp. Pháp An bổng dưng lên tiếng.

"Nếu vậy thì vị trí của chúng ta đã bị lộ rồi à?"

"Có lẽ thế, tôi đề nghị chúng ta nên tạm thời đổi vị trí đi. Còn Andozelabse do hai người chúng săn đuổi, hắn sẽ không có thời gian để làm phiền các vị đâu. Không có Andozela thì độ nguy hiểm mà đám thuộc hạ của hắn có thể gây ra cho các vị sẽ giảm đáng kể." Đinh Kiến Minh gật đầu rồi nói ra.

Sau đấy mọi người tiếp tục bàn bạc rồi ai về nhà nấy. Chuẩn bị đi làm việc của mình.

.

.

.

Cùng lúc đấy, sáu giờ sáng. Tại văn phòng thám tử Phạm Tử Đằng. Vô Hải cùng Chí Duy bước mở cửa vào bên trong phòng.

Tại đây Phạm Uyên đang ngồi trêm ghế để nghỉ ngơi, khi cô đang đinh nhấm một ngụm trà thì thấy hai người đi vào bên trong.

"Ah? Ai em về rồi sao? Muốn đã ăn uống gì chưa?" Phạm Uyên vội đứng dậy rồi hỏi.

"Không cần đâu ạ. À đúng, Liên Hương đâu rồi ạ?" Vô Hải lich sự từ chối rối quay sang hỏi.

"Liên Hương ư? Không, em ấy nhà lâu rồi. Hai em tìm em ấy làm gì vậy?" Phạm Uyên lắc đầu trả lời rồi hỏi lại.

"Cái này... Bọn em muốn nhờ Liên Hương tìm hộ người sở hữu của một vật bị thất lạc." Chí Duy suy nghĩ một chút rồi trả lời. Mắt Phạm Uyên hơi sáng lên một chút rồi suy nghĩ nà hỏi tiếp.

"Vậy sao? Nhưng giờ này có lẽ em ấy đang còn ngủ đấy, hay hai em đợi một em ấy tới đây rồi hẳn tìm?"



"Không đâu, bọn em cần phải tìm người sở hữu vật này gấp, để lâu thì mệt lắm." Vô Hải nuốt nước bọt rồi nói.

"Vậy à? Vật đấy là gì vậy?" Phạm Uyên hơi nheo mắt lại một chút, hai người Vô Hải và Chí Duy cảm thấy khá là căng thẳng.

"À thì... là một cái cúc áo..." Chí Duy chậm rãi nói.

Cúc áo? Một giỏi to đùng xuất hiện trên đầu Pham Uyên. Sau đấy cô cũng không hỏi nhiều nữa mà viết một cái địa chỉ rồi đưa cho Vô Hải.

"Đây là địa chỉ nhà của em ấy. Giờ này có lẽ ẻm còn đang ngủ, nhưng hôm nay là thứ hai nên chắc sắp dậy rồi đấy."

Vô Hải và Chí Duy lập tức vui mừng. Nhận lấy tờ giấy rồi gật đầu cảm ơn. "Cảm ơn chị nhiều nhé!"

"Ừ. Đi cẩn thận đấy."

Sau đấy hai người liền nhanh chóng vội vàng rời đi, chạy đến nhà của Liên Hương.

.

.

.

Ngôi nhà của Liên Hương vó vẻ ngoài khá chi là bình thường. Cô sống với mẹ mình, bố cô thì đã mất từ lâu cho nên giờ cô chỉ còn sống mình mẹ mà thôi.

Liên Hương lờ mờ tỉnh dậy, cô xoa xoa hai mắt của mình rồi đi xuống giường.

"Dậy rồi hả con yêu?"

Gương mặt hiền hậu, ánh mắt dịu dàng, giọng nói ấm áp, cùng với gương mặt xinh đẹp tương đương với Liên Hương. Đây chính là mẹ của cô nàng.

Dù tuổi tác có hơi cao nhưng nét trẻ và sự thanh xuân vẫn còn vương lại trên vẻ đẹp ấy. Bà đang mặc một chiếc tạp dề mới tinh trông như vừa mới mua và đang dọn ra bữa sáng cho cô con gái yêu của mình.

"D...âng ọa..." Liên Hương vẫn còn có chút ngái ngủ.

"Haha, con mau đi rửa đánh răng rửa mặt đi kìa, rồi còn ra đây ăn sáng nữa." Dáng vẻ dễ thương của cô làm cho mẹ cô phải bật cười rồi dục cô mau đi rửa mặt đi.