Chương 7: Chí Duy
Ngay sau khi Vô Hải rời đi không lâu. Một người quen thuộc nhanh chóng tiếp cận nơi mà Vô Hải và tên Tử Giả đã chiến đấu với nhau.
Nơi này đã được cảnh sát bao vây, Tử Đằng nhanh chóng đi vào hiện trường, nhìn thấy cái xác của cô gái thì mặt ông lập tức trầm lại rồi thở dài.
"Đã báo với gia đình n·ạn n·hân chưa?" Phạm Tử Đằng hỏi người cảnh sát bên cạnh ông.
"Rồi ạ."
Phạm Tử Đằng gât đầu rồi nhìn xung quanh lập tức nhíu mày lại.
"Theo kết quả khám nghiệm, ở hiện trường có ba loại máu khác nhau. Một là của n·ạn n·hân, hai là một loại máu kỳ lạ trùng khớp với dữ liệu về loại máu mà chúng ta đã từng có trước đây, và một thì là máu của một người khác nữa ạ." Nhân viên cảnh sát đứng kế bên lập tức rõ ràng rành mạch mà nói ra.
Nghe như vậy Tử Đằng càng nhíu mày chặt hơn, ông nhìn vài vũng nước dưới mặt đất rồi xoa cằm.
"Chẳng lẽ người chiến đấu với con Tử Giả kia là cùng một người bắt t·ên c·ướp ban sáng à?"
Bổng dưng, từ phía ngoài, cô gái đi cùng với Tử Đằng lúc trước đi vào.
"Phạm Uyên, tìm thấy được cái gì không?"
"Không ạ. Vết máu dẫn tới một con sông gần đây liền đã đứt đoạn rồi." Phạm Uyên lắc đầu tỏ rõ vẻ tiếc nuối. Cô nhìn vào cái xác của cô gái trẻ bằng tuổi mình mà nghiến chặt răng.
"Đó không phải là lỗi của cô đâu, đừng cảm thấy tội lỗi." Tử Đằng khuyên nhủ, Phạm Uyên thì chỉ gật đầu mà không nói gì.
"Số lượng n·gười c·hết và bị t·ấn c·ông bởi các Tử Giả dạo gần đây bổng dưng tăng lên một cách đột biến, rõ ràng bọn chúng đang có ý đồ thực hiện một nghi thức nào đấy rồi, chúng ta cần phải nhanh chóng điều tra và tìm ra cho bằng được bọn chúng trước khi đám Chaos - Evil này kịp thực hiện bất cứ một thứ gì." Tử Đằng nắm chắt lòng bàn tay rồi nói với Phạm Uyên sau đấy cả hai cùng nhau rời khỏi nơi này.
*Chaos - Evil: Hỗn loạn ác. Một lũ thích làm điều ác một cách hỗn loạn và không quan tâm tới quy tắc.
.
.
.
Ở một không gian yên tỉnh tối tăm nào đấy. Tên Tử Giả đã đấu với Vô Hải trước đấy đang bí mật thực hiện một cuộc gọi nào đấy.
"Vâng... vâng ạ..." Tên Tử Giả nọ liện gật đầu kêu vâng kêu dạ mà nói với người ở đường dây bên kia của điện thoại.
Cơ thể của tên tử giả nọ đã hoàn toàn hồi phục, cánh tay phải của hắn thì lại đang nắm chặt lấy cổ của một cái xác khô héo với hai cái lỗ trên cổ của một n·ạn n·hân xấu số nào đấy.
"Tôi sẽ tự mình đi diệt trừ hắn ạ, vâng ạ... vâng. Đã rõ ạ." Sau một hồi nói chuyện, tên Tử Giả nọ cúp điện thoại rồi thay một bộ quần áo chỉnh chu vào, xách theo một cái cặp sách rồi mở cửa đi ra ngoài.
Ánh sáng chói chang chiếu xuống làm hắn cảm thấy cực kỳ chói mắt đến nổi phải giơ tay lên che lại để làm quen với ánh sáng.
Những Tử Giả như hắn không phải là không thể hoạt động dưới ánh sáng được, mà là do sức mạnh của hắn sẽ giảm xuống một cách đáng kể vào trời sáng đồng thời nó cũng tạo ra cho hắn một cảm giác khá là khó chịu.
Tử Giả bọn hắn còn có một vài điểm yếu khác như không thể đi ngược dòng nước, phải uống máu nếu không sẽ đánh rơi lý trí và mất kiểm soát. Đăc biệt là vào đêm trăng tròn, việc này sẽ còn diễn ra mạnh hơn nữa.
Tối hôm qua hắn vừa uống đủ máu rồi, cho nên hắn hiện tại vẫn có thể tạm thời di chuyển dưới ánh mặt trời, tuy nhiên sức mạnh thì chung quy vẫn bị giảm như cũ, hiện tại hắn cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi.
"Thật phiền phức." Lầm bầm vài tiếng hắn liền rời khỏi nhà bắt đầu đi làm.
Hắn tên là Hà Ngân, một giáo viên toán vừa mới nhậm chức được vài ngày. Hắn vốn cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi, cho tới khi hắn bị một tên Tử Đồ nào đấy cắn vào cổ rồi biến hắn thành một Tử Giả.
Hà Ngân lái xe của mình đến trường, được vài học sinh chào hỏi rồi đi lên phòng giáo viên ngồi chờ tới tiết của mình.
Hôm nay vừa hay là ngày mà Hà Ngân dạy tiết đầu. Trống vừa vang lên hắn liền xách cặp lên lớp, vừa vào lớp, đám học sinh liền đứng dậy chào hắn.
Hà ngân tời chỗ ngồi trên bục giáo viên của mình rồi nói lớn lên.
"Điểm danh nào!" Sau đấy, đám học sinh bắt đầu điểm danh. Sau đấy lớp trưởng đưa cho hắn tờ điểm danh đấy, hắn nhíu mày hỏi.
"Hôm nay bạn Vô Hải vẫn không đi học à?"
"Không ạ." Người vốn ngồi bên cạnh Vô Hải, một cậu thanh niên đáp lại.
"Ừm... em nào biết cách liên lạc với bạn ấy thì nhớ hỏi giùm thầy lý do tại sao không đi học nhé. Giờ thì bắt đầu thôi nào." Hà Ngân đứng đập thước xuống bàn lớn tiếng nói.
.
.
.
Tối hôm đó, sau khi rời khỏi hiện trường nơi chiến đấu. Vô Hải đã quay trở lại nhà của mình, cậu mở cửa ra, bên trong là một căn nhà tối, yên tĩnh.
Vô Hải không quan tâm rới việc này, cậu còn không thèm mở đèn lên mà vội vàng đi vào phòng tắm, thả Hải Kỳ ra để nó lấp đầy bồn nước.
Sau khi nước đã đầy bồn tắm thì Vô Hải nhanh chóng nhảy thẳng vào trong, rồi từ từ cởi ra quần áo, ngâm ở trong đấy thật lâu.
Bổng giống như có tiếng động gì đấy nghe như tiếng đạp phát ra từ trên trấn nhà truyền xuống, nhưng Vô Hải cũng không để ý lắm mà tiếp túc ngâm nước.
Mà Hải kỳ thì ở bên cạnh, bắt đầu hút vào nước từ trong vòi để làm đầy Không Gian chứa nước của mình.
Vô Hải ngâm nước xuyên đêm, thậm chí cậu còn ngủ luôn cả trong bồn nước. Hải Kỳ đã phải trở thành gối đầu của Vô Hải để ngăn việc đầu cậu bị chìm xuống trong lúc ngủ.
Vô Hải ngâm một phát liền tùng tằng mười hai tiếng đồng hồ. Cậu rời khỏi hồ nước, làn da cậu ngoài việc trở nên có chút trắng bệch ra thì không còn có bất cứ di chứng của người ngâm nước cả chục tiếng đồng hồ khác cả
Điều thần kỳ nhất là v·ết t·hương trên vai và vết nứt ở xương của Vô Hải đã hoàn toàn biến mất không để lại dù chỉ là một dấu vết.
Đây cũng là một trong những năng lực cơ bản của cậu chỉ cần ngâm trong nước đủ lâu là có thể hồi phục được các v·ết t·hương trên cơ thể.
Tương tự với Đinh Ba, nhưng khác ở chỗ là nếu nó bị tổn thì cũng có thể tự hồi phục lại được, giống như lúc trước khi con sói cắn quá mạnh khiến Đinh Ba bị nứt ra chẳng hạn, vết nứt đấy hiện tại đã hoàn toàn biến mất.
Có một điều cần phải nhắc đến là, nếu đinh ba bị tổn hại, thì dù Vô Hải có tạo ra thanh Đinh Ba này một lần nữa thì sự tổn hại đấy vẫn sẽ không biến mất.
"Được rồi, ăn trưa thôi chứ nhỉ?" Vô Hải nói rồi liền mặc đồ vào, sau đấy chuẩn bị đi ra ngoài. Nhưng ngay khi cậu vừa mở cửa thì một gương mặt đã xuất hiện ở ngoài cửa, trông như là đang có ý định bấm chuông.
Đây là một thiếu niên, tuổi bằng Vô Hải, có mái tóc màu nhiễm một vài sợi túc màu cam dễ nhận biết và một gương mặt đầy tươi sáng.
"Chí Duy? Mày làm gì ở đây vậy?" Vô Hải có chút bất ngờ mà hỏi. Chí Duy thì cười rồi trả lời lại.
"Hai ngày rồi mày chưa đi học nên tao đến hỏi thăm thôi ấy mà, mày bị sao mà không đi học vậy?"
"À, không có gì tao bị bệnh mà quên báo thôi ấy mà. Tầm mai là tao sẽ đi học trở lai bình thường mà thôi." Vô Hải cười lắc đầu nói.
"Vậy sao? Thế thì tốt rồi. Mày ăn gì chưa. Cùng đi ăn đi?"
"Ờ. Được thôi." Vô Hải gật đầu đồng ý rồi cả hai cùng nhau đi ra ngoài để tìm cái ăn.
Cả hai cùng nhau đi xe đạp chạy thẳng đến một quán cơm, hai người cùng nhau đi vào một quán cơm mà cả hai thường hay đến, chào hỏi với chủ tiệm vài câu rồi bắt đầu gọi cơm mình thích.
Vô Hải ăn sườn nạc mỡ không cà chua goi thêm một phần trứng chiên. Chí Huy thì chỉ nạc và đầy đủ.
Cả hai đi vào, tìm một chỗ chưa có người ngồi rồi ngồi xuống chờ cơm.
Quán cơm này khá mới vì mới xây lại, không khí hơi nóng nhưng có quạt để dịu lại, mùi thơm nức mũi của thịt dù có đặt ở ngoài bên trong này vẫn có thể dễ dàng ngửi thấy được.
Quán hôm nay khá đông, vẫn như mọi ngày vì dù sao thì xung quanh đây cũng chỉ có duy nhất quán này là bán cơm mà thôi, hơn nữa quán này cũng được lập ra khá lâu rồi thì phải.
Cả hai sau khi gọi cơm thì rót một cốc nước trà rồi bắt đầu chờ. Chí Duy là người đầu tiên mở miệng trước.
"À mà này, mày có nghe nói về mấy cái tin đồn lạ gần đây không?" Chí Duy tỏ vẻ thú vị nói.
"Tin đồn gì cơ?" Vô Hải biết rõ là gì nhưng vẫn hỏi.
"Về những người xuyên không mang siêu năng lực ấy. Nghe nói mấy vụ g·iết người hàng loạt gần đây đều là do họ gây ra cả đấy."
"Ừ, tao cũng nghe qua rồi cũng khá đặc sắc đấy chứ. Ước gì được có siêu năng lực nhỉ?" Vô Hải cười rồi nói đùa với bạn mình.
"Haha, tao cũng vậy. Phải chi mình cũng có siêu năng lực nhỉ, chậc chậc." Chí Duy vuốt cằm chậc chậc trong miệng tỏ vẻ tiếc nuối.
"Vậy sao? Tao cũng vậy đấy, phải chi có siêu năng lực nhể, đến lúc đó bố mày sẽ dùng nó để kiếm thât nhiều tiền." Vô Hải giơ ngón tay biểu thị tiền tài rồi bỉ ổi mà cười nhìn.
"Hehehe, bạn tao có khác, đúng là tâm đầu ý hợp." Chí Duy cũng bỉ ổn cười rồi ôm vai Vô Hải cười phá lên.
Sau đấy, cơm đến, cả hai đổ hết bát nước mắm vào rồi trộn lên, sau đăy Chí Duy như nhớ ra cái gì đấy, quay sang nói.
"À đúng rồi, lớp mình có ông thầy mới đấy. Dạy toán."
"Ớ? Có à? Sao tao không biết nhỉ?" Vô Hải có chút bất ngờ mà hỏi lại, vì cậu thật sự chưa nghe tới việc này bao giờ cả.
"Do lúc đó cô thông báo thì mày đang ngủ quên mà, còn tao thì định nhắc cho mày, nhưng quên rồi nên thôi ấy mà." Chí Duy cười cười đáp lại. Vô Hải tỏ rõ vẻ hiểu rồi, sau đấy cả hai tiếp tục chăm chú ăn cơm, không nói chuyện phiếm nữa.