Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chúa Tể Hải Dương

Chương 8: Đánh Nhau Trong Nhà Vệ Sinh




Chương 8: Đánh Nhau Trong Nhà Vệ Sinh

Sau khi ăn xong, cả hai ai về nhà nấy. Vô Hải lại tiếp tục trở về nhà của mình.

Nhìn kỹ lại thì căn nhà không nhỏ tý nào vì nó đủ chỗ cho ba người ngủ, gồm hai phòng, một phòng khách, một nhà vệ sinh, một nhà tắm và một cái sân sau, sân sau lớp ngói, che kín trần.

Vô Hải đi ra sân sau, mở vòi nước rồi cởi đồ đi vào phòng tắm tắm sơ qua một chút.

Sâu sau thấp hơn sàn nhà một chút khoảng mười cm, lại không có lỗ trống nào, đúng hơn là có một cái cống thoát nước, nhưng đã bị cậu bịt lại rồi.

Vô Hải thường hay bơm đầy nước vào cái sân này để nghịch.

Nhưng lần này cậu không làm vậy chỉ để nghịch nữa, sau khi nước đã gần đầy, Vô Hải cởi trần bước xuống sân tràn ngập nước như là một cái hồ bơi mười xăng này của mình.

Cậu nâng cánh tay lên, tập trung tinh thần, lập tức có một dòng nước bay lên, nhanh chóng biến thành một quả cầu nước.

"Mất một giây rưỡi để tạo ra một quả cầu nước, khá chậm." Vô Hải lẩm bẩm trong miệng rồi từ từ nâng tay trái lên. Dòng nước lần nữa đảo ngược lên rồi từ từ cuộn lại thành một quả cầu nước thứ hai khác.

Sau đấy, một dòng nước thứ ba liền từ phía dưới chầm chầm bay lên, tốc độ không bằng hai lần trước nhưng cũng vẫn thành công biến thành cầu nước.

"Mình hiện tại có thể tao ra ba quả cầu nước, tuy quả thứ ba chậm hơn hai quả trước, nhưng nếu mình luyện tập thêm để cải thiện thì sẽ thành công nhanh thôi."

Vô Hải vung tay, cả ba quả nươc bắn thẳng về phía trước, đập vào bức tường xi măng khiến chúng nó nứt ra một vài vết nứt.

"Lực cũng được phết đấy." Vô Hải nói rồi hạ thấp tay xuống, ngửa hai bàn tay ra rồi từ từ nâng lên.

Một cột nước ở đằng sau cậu cũng từ từ dâng lên rồi dần dần hợp lại với nhau, tạo nên một cái xúc tua nước có đầu hơi nhọn và hoàn toàn trơn phẳng.

Vô Hải lấy ra một cây đũa rồi thảy lên trời, Xúc Tua bay lên chuẩn xác bắt được cây đũa gỗ ấy.

Sau đấy cậu mang ra một cây gậy sắt nguyên chất không rỗng ruột, Xúc Tua bắt lấy, nắn một phát, cây sắt từ từ bị bẻ cong nhưng không thể bị gãy hay bẻ cong hoàn toàn được.

"Ừm, sức cũng rất mạnh." Sau đấy xúc tua đánh mạnh vào bức tường kế bên, khiến nó còn nứt ra nhiều và sâu cả mấy viên đạn nước lúc trước.

Sau đấy xúc đập mạnh xuống nước, khiến nước văng lên tứ tung, chạm tới cả trần nhà.

Nước bắn lên bổng dưng ngưng lại rồi bay về phía cánh tay của Vô Hải, tạo thành Đinh Ba. Xúc Tua cầm chặt Đinh Ba, nắn một cái, nhưng Đinh Ba lãi vẫn như cũ, không bị làm sao.

Vô Hải thả Hải Kỳ ra cho nó bơi lội rồi bắt đầu ở trong nước tiếp tục còn cậu thì vẫn tiếp tục luyện tập.



.

.

.

Sáng ngày hôm sau, đúng giờ Vô Hải liền dậy, mặc đồng phục vào rồi bắt đầu chạy xe đạp điện đến trường.

Nhà Vô Hải các trường học cũng không được tính là xa cho lắm, khoảng bốn năm cây gì đấy.

Không nhanh lắm, nhưng Vô Hải cũng đã tới trường. Cậu xuống xe rồi dắt xe vào cổng trường, mua vé, sau đấy chạy xe vào bãi đỗ xe để xe ở đấy.

Vô Hải chuẩn bị đi lên lớp thì bổng dưng tròng mắt cậu co lại, xuất hiện ở phía đối diện của cậu là một gương mặt không thể nào quen thuộc hơn.

Hà Ngân cũng cảm thấy bất ngờ không kém khi nhìn thấy Vô Hải, nhưng nhiều hơn cảm giác xui xẻo và khốn nạn.

"Khốn nạn thật, thế quái nào mà hắn lại là học sinh trường mình cơ chứ? Hơn nữa tại sao cả hai lại gặp nhau lúc này... mẹ nó! Đúng buổi sáng nữa cơ chứ."

Ngón tay Vô Hải con lại nhưng bồng dưng, cẫu ngừng động tác lại vì có người đang tiến đến

"Em chào thầy ạ." Một vài học sinh đi ngang qua và chen vào hai người mà nói một lời chào.

Vô Hải liếc nhìn xung quanh mình, cậu chỉ thấy học sinh hàng hàng lớp lớp người thì ngồi ghế đá chơi đùa, người thì vừa đi vừa cười đùa vui vẻ nói chuyện vời bạn bè, rồi cậu ngước lên thì nhìn thấy một cái camera đang lấp lánh ánh đỏ.

"Mà không sao, có cả đám học sinh ở đây nên hắn sẽ không ra tay đâu. Chỉ cần chờ đến khi vào tiết là mình có thể lập tức đánh bàn chuồn được rồi."

"Vô Hải! Tao tưởng hôm nay mày chuồn cơ chứ."

Chí Duy từ xa tiến đến khoác vai Vô Hải. Thấy Hà Ngân ở đây thì cậu bất ngờ bật thốt lên.

"Ủa? Thầy?"

"Thầy?" Vô Hải mờ mịt hỏi còn măt Hà Ngân thì đen lại. Chí Duy vui vẻ đáp.

"Ừ, đây là ông thầy toán mới của lớp chúng ta đấy. Còn đây là Vô Hải đang vắng hai hôm nay đấy thầy ạ."

Vô Hãi như có như không "Hể...?" một câu từ cổ ra.

"Con mẹ nó, sao lại trùng hợp thế này?" Hà Ngân chửi thầm trong lòng cũng không nói cái gì mà rời đi, đi đến phòng giáo viên.



"Nào, đi lên lớp thôi." Chí Duy lập tức vỗ vai Vô Hải mà nói.

"Không cần, tao đi vệ sinh cái đã." Nói rồi Vô Hải đi ngay theo sau Hà Ngân mà rời đi để lại mỗi Chí Duy đang ngơ ngác ở đây.

"Ồ...? Vậy hả."

.

.

.

Hà Ngân bước vào phòng giáo viên, còn Vô Hải thì ngồi ở cái ghế ngay trước phòng giáo viên, bí mật mà nhìn vào.

Hà Ngân cảm thấy thật phiền phức hắn vậy nện hắn liền đi ra ngoài cửa phòng nhìn Vô Hải rồi nói.

"Cuối giờ ra cổng trường gặp ta."

"Gì đây? Giang hồ tiểu học hẹn đánh nhau à?" Vô Hải cười có ý trêu tức mà hỏi. Hà Ngân thì không quan tâm lắm mà nói lại.

"Hừ, mi muốn nói gì thì tùy." Sau đấy hắn lập tức đi vào phòng vác theo vali để lên lớp vì tiếng trống đã vang lên, Vô Hải cũng nối đuôi theo sau.

Chỗ ngồi của Vô Hải là ngay bên cạnh Chí Duy sát tường bên trái, vị trí bàn là thứ ba từ trên đếm xuống.

Vô Hải cũng chả thèm học luôn mà chỉ lôi sách vở ra để đấy cho có rồi thôi. Chí Duy kế bên thì thì thầm kêu.

"Piz, piz. Eh mày, cần tao cho chép không."

"Không, không cần đâu." Vô Hải lắc đầu nói không cần rồi tiếp tục quay sang quan sát Hà Ngân.

Hai tiết trôi qua, thời gian ra chơi đã tới, Hà Ngân bước đi ra ngoài Vô Hải bảo Chí Duy xuống căn tin trước đi rồi cũng đi theo.

Mà ngay lúc này, Vô Hải bổng dưng lao lên, tung cước đá bay Hà Ngân hắn vào bên trong nhà vệ sinh giáo viên rồi cậu cũng lao vào theo, khóa chặt cửa lại ngăn không cho ai vào.

"Đúng là nhà vệ sinh giáo viên, rộng và sạch thật đấy." Nhà vệ sinh giáo viên rộng còn hơn cả một cái nhà vệ sinh công cộng, nhưng sạch hơn nhiều.



"Mày vội quá đấy Vô Hải, không phải đã hẹn là ở cồng trường sau giờ học sao." Hà Ngân từ từ đứng dậy rồi tỏ ra phàn nàn nói. Vô Hải thì 'hah' một tiếng rồi đáp lại.

"Mày thật sự nghĩ tao sẽ để cho mày cơ hội chạy thoát sao. Mà ngay từ mày cũng có ý định tuân theo quái đâu, định lẫn luôn chứ gì?"

Hà Ngân nhìn chằm chằm Vô Hải rồi bổng nhiên hắn lôi từ trong cập sách ra một cái gì đấy.

Bằng! Thứ Hà Ngân lâu ra là môt khẩu súng lục. Hắn bắn một viên đạn nhắm thẳng vào đầu của Vô Hải.

Một cái xúc tua bổng dưng mọc ra từ trên ngực Vô Hải rồi cuốn lại đầu cậu một vòng. Viên Đạn bay thẳng vào bên trong xúc tua, áp lực và nước bên trong xúc tua khiến viên đạn chậm lại, tuy nhiên dù đi xuyên qua lớp xúc tua này nhưng viên đạn vẫn tiếp tục bay và đâm thẳng vào trán Vô Hải.

Viên Đan rơi xuống đất, ở trên trán cậu xuất hiện một v·ết m·áu chảy xuống, nhưng đây cũng chả phải là v·ết t·hương nghiêm trọng gì mà chỉ là một v·ết t·hương ngoài da mà thôi.

"Chậc, mẹ nó, mày là người xứ dân chủ à." Vô Hải nhìn vào khẩu súng Half-Auto trên tay Hà Ngân mà nói.

"Ừ, nhưng đây chỉ là Half-Auto thôi, thấy thế nào, ngầu chứ?" Hà Ngân hỏi rồi bắn thêm phát thứ hai. Xúc Tua lại lần nữa lao lên chặn lại, viên đạn tuy có thể đâm xuyên qua nó nhưng sát thương và tốc độ của viên đạn sẽ bị giảm mạnh và chỉ gây ra và v·ết t·hương nhẹ cho Vô Hải mà thôi.

Vô Hải lao thẳng đến chỗ của Hà Ngân, Hà Ngân thì liên tục nổ súng về phía cậu. Vô Hải vung tay ra, thanh Đinh Ba đã được tạo thành, Vô Phải tiến lại gần Hà Ngân vung ra thanh Đinh Ba của mình đập thẳng xuống nền đất.

Đùng! Keng! Hà Ngân nghiêng người né đòn, thanh Đinh Ba đập thẳng xuống mặt sàn, khiến sàn nhà nứt vỡ, gây ra một tiếng vang cực lớn.

"Này! Có chuyện có vậy!!" Bổng dưng từ bên ngoài có tiếng đập cửa và tiếng hoảng hốt hỏi truyền vào khiến Vô Hải giật mình bất ngờ.

Hà Ngân chú ý được điểm này, nhân lúc Vô Hải mất chú ý rút ra một con dao cắm thẳng một phát thật mạnh vào vai cậu.

"Kha!!!" Vô Hải đau đớn tới mức muốn rí lên. May thay Xúc tua nước kịp thời lao ra đỡ lấy phần nào, nhưng điều này cũng khiến cho nó vỡ tan thành nước.

Nhân cơ hội này, Hà Ngân đạp bay Vô Hải rồi ném ra một quả bom khói sau đấy chạy thẳng ra ngoài cửa nhà vệ sinh, đạp tung cánh cửa khiến nó bay thẳng ra ngoài.

Những người đứng ở ngoài thấy cửa tự dưng bay ra thì hoảng hốt hét lên, vài người đứng sau cánh cửa thì bị cửa đè hẳn lên người.

Hà Ngân lao ra đạp vào cửa rồi chạy thẳng ra lan can nhảy xuống sân sau của trường.

Vô Hải ở trong này đang liên tục ho sặc sụa, cậu đặt Đinh Ba xuống sàn nhà rồi từ từ lết ra ngoài, sau đấy phẩy phẩy vài cái trước mặt mình rồi cũng chạy ra lan can, nhảy xuống theo hướng mà Hà Ngân vừa chạy.

Đinh Ba trong nhà vệ sinh cũng run lên hai cái rồi thông qua cái cửa sổ nhỏ xíu gần sát trên trần nhà mà phóng ra, lần nữa bay vào tay Vô Hải.

Cửa sổ đang đóng chặt nên khi Đinh Ba bay đâm ngoài thì cũng khiến cho lớp kính cửa sổ bị vỡ nát mà rơi xuống đất.

Vô Hải nắm chặt Đinh Ba, đâm vào bức tường phía bên cạnh khiến cơ thể cậu dừng hẳn trên không.

Sau đấy Vô Hải dùng lực kéo Đinh Ba ra mà nhảy xuống mặt đất rồi cậu phóng thẳng về phía bờ tường, đâm đinh ba vào rồi đạp lên nó mà nhảy lên bức tường, vượt tường mà tiếp tục dí Hà Ngân.

Sau khi Vô Hải nhảy ra ngoài thì Đinh Ba cũng run lên sau đấy rời khỏi bức tường mà phóng thẳng vào tay Vô Hải.

Bắt lấy Đinh Ba, Vô Hải vội vàng đứng dậy rồi nhìn xung, nhưng lại không thấy Hà Ngân đâu cả, rõ ràng là cậu đã để mất dấu hắn rồi.