Chương 9: Huyết Cuồng
Vô Hải, xách theo Đinh Ba rời khỏi chỗ này, vừa đi cậu vừa gọi cho Chí Duy.
"Alo! Tự dưng mày gọi cho tao chi vậy? Tao đang đợi ở căn tin này, mày đâu rồi?" Ở đầu dây bên kia, Chí Duy nhận được điện thoại của Vô Hải thì lập tức bắt máy rồi lên tiếng hỏi.
"Tao sủi rồi. Mày cầm cặp về hộ tao nhá. Mà mày đi xe buýt đùng không? Trong cặp tao có cái thẻ giữ xe với cả chìa khóa luôn đấy. Nhớ lấy." Vô Hải trả lời lại rồi nhanh chóng nhờ Chí Duy mang cặp về giúp mình sau đấy ngay lập tức cúp máy, đi ra ngoài bắt xe buýt về nhà.
"Eh! Này khoan đã..." Nhưng còn chưa đợi Chí Duy kịp nói gì thì Vô Hải đã cúp máy rồi.
"Cái thằng này..." Chí Duy thở dài, bổng cậu nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài thì cũng lập tức ra xem rồi hỏi người bên cạnh mình.
"Có chuyện xảy ra vậy?"
"Cháy hay nổ gì ấy mà." Cậu thanh niên kia đáp lại. Sau đấy bổng có âm thanh phát ra từ loa của trường.
"Do trường hôm nay có sự cố, các em được về sớm nhé."
Đám học sinh cùng nhau hoan hô hò hét hết cả lên r·ối l·oạn tưng bừng mà chạy về lớp thu dọn cặp sách, gọi điện cho ba mẹ rồi phóng thẳng về nhà.
Chí Duy cũng là y chang như vậy.
.
.
.
Vô Hải nhanh chóng quay trở về nhà mình, thả Hải Kỳ ra rồi ngâm cả cơ thể vào trong bồn tắm để bắt đầu trị thương.
"Vết thương lần này nặng hơn cả lần trước, may mà không gãy cái xương nào." Vô Hải thì thầm trong miệng, Hải Kỳ cũng kêu lên để bày tỏ sự đồng quan điểm của mình với cậu.
"Ừ ừ, tao biết mà. Mày hẳn là mệt lắm rồi nhỉ." Vô Hài xoa xoa đầu Hải Kỳ rồi đáp lại.
Hải Kỳ vui thích kêu lên cái đuôi liên tục vẩy vẩy trông vô cùng đáng yêu.
"Mà mày cũng mạnh thật đấy nhỉ, có hai năng lực mà năng lực nào cũng có ích cả, chậc chậc."
Hải Kỳ có tổng cộng là hai năng lực bao gồm Không Gian Chứa Nước, lượng nước chứa được là khoảng một cái bồn tắm và Xúc Tua Nước.
Còn Năng Lực Của Vô Hải là Đinh Ba, Đinh Ba Trở Về và Tự Hồi Phục.
Năng lực đầu tiên là cậu có khả năng triệu gọi một cái Đinh Ba bằng cách dùng nước.
Năng Lực Thứ Hai là cậu có thể gọi Đinh Ba bay trở lại tay mình trong khoảng cách mười mét
Năng Lực Thứ Ba chia làm hai nhánh, Tự Hồi Phục là việc cậu hiện đang làm đây. Bằng cách ngâm mình trong nước, v·ết t·hương của Vô Hải sẽ từ từ hồi phục lại. Còn nhánh thứ hai dường như mới là năng lưc chính, đó là Đinh Ba có thể tự hồi phục lại những tổn thương mà nó từng nhận.
Hải Kỳ kêu lên sau đấy rơi vào giấc ngủ, trải qua một trận chiến đấu cũng khiến cho Hải Kỳ cực kỳ mệt mỏi khi phải sử dụng năng lực của mình, hơn nữa nó cũng cần phải nghỉ ngơi, chứ không phải lúc nào hoat động được.
Hải Kỳ bao quanh cổ của Vô Hải để ngăn không cho cậu trượt xuống nước rồi cả hai cùng rơi vào giấc ngủ.
Trời trở tối, Vô Hải từ từ mở mắt ra, Hải Kỳ kêu lên một tiếng, không biết nó đã dậy từ khi nào.
"Hải Kỳ? Bây giờ mấy giờ rồi?" Vô Hải bước ra khỏi bốn tắm, ưởn người một cái hơi lắc lắc đầu rồi hỏi.
"Kirr!" Hải Kỳ kêu lên như là đáp lại.
"Gì cơ? Hai hai giờ rồi á? Tao ngủ tận mười ba tiếng rồi kia à, hèn gì cơ thể mỏi mệt quá." Nói rồi Vô Hải nhìn vào cơ thể mình ờ trên gương rồi sờ sờ vào v·ết t·hương đã trở nên vô cùng mờ nhạt ở trên vai của mình, mà mấy v·ết t·hương ngoài da khác cũng đã hoàn toàn biến mất.
"Khỏi hẳn rồi nhỉ, chỉ còn lại vết hơi nhạt thôi. Lý ra phát đó phải để lại sẹo đấy." Vô Hải đi ra ngoài mặc áo thay quần đầy đủ vào rồi chuẩn bị đi ra ngoài xem có cái gì để ăn không vì bây giờ cậu đang rất đói.
Đang đi trên đường thì bổng dưng một phát đạn từ đâu ra bắn thẳng về phía Vô Hải.
Một cái xúc tua tự động xuất hiện ra để bảo vệ Vô Hải khỏi viên đạn đấy.
"Cái...?!" Vô Hải vô cùng bất ngờ lập tức rút vào bờ tường, cảnh giác hướng viên đạn bắn tới.
"Là Hải Kỳ kịp phản ứng lại rồi tự động gọi Xúc Tua ra để bảo vệ mình à? Giỏi lắm!" Vô Hải nhìn phần ngực của mình rồi nở một nụ cười, sau đấy cậu nâng tay lên, cùng một lúc gọi ra hai quả cầu nước bắn thẳng về phía cành cây trên.
Đùng! Một tiếng, thân cây nổ tung rồi sụp xuống, một bóng đen nhảy ra ngoài.
Đấy rõ ràng là Tử Giả Hà Ngân.
"Tâp kích người khác là không hay đâu, tên vampire bám đuôi khốn kh·iếp." Vô Hải gọi ra Đinh Ba rồi đập thât mạnh nó xuống đấy gây ra tiếng vang rất lớn.
"Hừ." Hà Ngân hừ một tiếng rồi nâng súng lên ý định bắn tiếp.
"Mơ à!" Vô Hải lớn tiếng la lên rồi phóng thẳng Đinh Ba về phía Hà Ngân. Hà Ngân nghiêng người né tránh, nhưng sau đấy hai phát đạn nước liền nã thẳng vào tay cầm của hắn.
Hà Ngân nghiến răng chịu đau, cánh tay phải của hắn đã bị đạn nước đánh nát ra khiến các ngón tay bị gãy, thịt máu tứa ra, làm rơi mất khẩu súng.
Vô Hải bắn thêm một phát đạn nước đánh bay khẩu súng ở dưới mặt đất ra xa, sau đấy nâng tay phải lên, Đinh Ba đang nằm ở đằng sau Hà Ngân liền run vài cái rồi bay lên.
'Xoạch' Một tiếng Đinh Ba đâm thẳng vào cánh tay của Hà Ngân, kéo theo phân nửa cánh tay của hắn rồi quay trở lại tay của Vô Hải.
"Xin cánh tay nhé." Vô Hải nắm chặt Đinh Ba rồi cười nói.
Nhìn cánh tay đang liên tục phun ra máu của mình, Hà Ngân bổng dưng hỏi Vô Hải.
"Câu hỏi. Mi có biết năng lực cơ bản và mạnh nhất của một Huyết Chủng thường là gì không?"
"Hả? Tự dưng mày lầm bầm cái gì nghe lạ vậy?" Vô Hải nhướng mày hỏi lại. Tử Giả Hà Ngân cũng không để ý hay trả lời lại mà nói tiếp.
"Đó chính là khả năng hồi phục siêu đẳng của họ. Ngay cả những Tử Giả yếu nhất cũng được sở hữu năng lực siêu phàm này."
Phần v·ết t·hương vừa bị cắt đứt của Hà Ngân bổng nhiên run lên rồi liên tục nhúc nhích sau đấy bắt đầu mọc ra những những cục thịt và sợi máu phóng lên dần dần tạo hình thành thành một thứ gì đó với tốc độ không tưởng, trông vô cùng dị hợm.
"Mà mi có biết khi nào thì khả năng hồi phục của một Tử Giả sẽ lên tới đỉnh điểm không? Đó là khi..."
Đám mây đen trên trời từ từ tách ra, ánh sáng bạc bắt đầu chiếu xuống, xuyên qua cả trời đêm.
Máu và thịt trồi lên từ phần vết cắt của Hà Ngân càng ngày nhiều hơn và kéo dài ra sau đấy từ từ xoắn lại hóa thành một cánh tay lành lặn như mới.
"Trăng Tròn." Hà Ngân dang hai tay gầm lớn lên.
Mà ngay khi cánh tay của Hà Ngân hồi phục xong, cũng là lúc mặt trăng tròn chói rực rỡ trên bầu trời bị để lộ ra.
Sau khi Hà Ngân hồi phục xong, móng trên ngón tay của hắn dài ra và sắc hơn một chút. Hắn lao thằng về phía Vô Hải t·ấn c·ông phủ đầu.
Vô Hải đập thẳng Đinh Ba vào Hà Ngân, Hà Ngân nghiêng vai khiến Đinh Ba bị hụt, đập vào vai hắn khiến máu tứa ra, ta còn có thể nghe tiếng xương quai xanh bị gãy.
Hà Ngân măc kệ Đinh Ba mà lao lên, vùng móng của mình đâm thẳng về phía Vô Hải.
Xúc Tua bay ra thành công chặn lại cánh tay của Hà Ngân, nhưng cái giá phải trả là nó b·ị đ·ánh cho tan ra thành nước.
Sau đấy Hà Ngân xoay người, tung một cú đá vào giữa bụng Vô Hải.
Vô Hải xoay người tránh đòn rồi quất một phát vào cổ Hà Ngân tiếng xương cổ gãy vang lên, hai chân Hà Ngân run rẩy lùi lại. Vô Hải xoay một vòng rồi quất thẳng cán của Đinh Ba vào cổ Hà Ngân khiến cổ của hắn trực tiếp gãy ra, đầu bị xoay hẳn sang một bên.
Sau đấy Vô Hải vung ra Đinh Ba nhưng Hà Ngân lại nhảy ra sau né tránh.
Nhưng vì đầu và vai đã gãy khiến hắn mất phương hướng nên thay vì đáp xuống đất an toàn thì ngã hẳn xuống luôn.
Ngay lúc Vô Hai nghĩ rằng đã xử xong thì cơ thể Hà Ngân run lên những tiếng rắc rắc đầy kinh dị vang thẳng vào tai Vô Hải.
Cái vai của hắn lấy tốc độ kinh khủng mà lành lại, hai chân của hắn cũng từ từ đứng lên. Cổ của hắn đang lỏng lẻo quay sang một bên thì bổng bị bẻ cái 'rắc!' Rồi trở về vị trí cũ.
Chưa tới bốn giây là toàn bộ v·ết t·hương trên người hắn đã hồi phục trở lại như cũ.
"Cái con mẹ gì vậy..." Khóe mắt Vô Hải giât giật, gương mặt kinh ngạc còn có chút sợ hãi chả biết phải nói cái gì.
"Thấy thế nào? Thần kỳ thật phải không?" Hà Ngân nghiến răng cười nói, hai mắt của hắn hóa thành màu đỏ đục, nũ cười có chút kỳ lạ, giọng nói thì gần lên và bị biến đổi trở nên khàn khàn khó nghe.
Răng ranh và móng tay của Hà Ngân bắt đầu biến đổi trở nên dài hơn, sắc nhọn hơn, màu mắt cũng trở nên đục ngầu, dãi ra máu từ miệng và mắt, khắp cơ thể liên tục run rẩy kịch liệt, giọng nói bắt đầu trở nên không rõ ràng mà khàn khàn như tiếng quái vật kêu.
Hà Ngân gào lên một tiếng rồi điên cuồng t·ấn c·ông Vô Hải. Vô Hải tránh ra đòn đâm đầu tiên của Hà Ngân rồi đập một phát thật mạnh vào đầu của hắn bằng Đinh Ba.
Hà Ngân nâng cánh tay lên đỡ xương cánh tay của hắn bị gãy ra làm đôi rồi hắn vung trảo ở tay trái, đâm thẳng về phía Vô Hải.
Vô Hải nghiêng đầu né ra nhưng trán cũng bị rach một đường rất sâu, sau đấy cậu vung ra tay trái, đấm một phát vào mặt của Hà Ngân rồi nhảy ra, dùng lấy Đinh Ba đập thẳng vào đầu của hắn.
Hà Ngân nâng hai tay lên đỡ, lực đập mãnh khiến cơ thể hắn hơn trùng xuồng và tay phải cũng bị Đinh Ba bén nhọn cắt bay ra ngoài.
Hắn vung tay dùng vết cất trên tay đẩy Đinh Ba đi rồi phóng lên, dùng cánh tay trái đã hồi phục đâm thẳng vào tim Vô Hải. Vô Hải buông Đinh Ba ra, túm chặt cánh tay của Hà Ngân, sau đấy lôi tay của hắn về phía sau khiến Hà Ngân mất đà lao về phía trước, rồi lại vung gối lên, đập thẳng vào giữa mặt hắn khiến sống mũi Hà Ngân gãy ra làm đôi.
Sau đấy Vô Hải lần nữa lôi Hà Ngân xuống khiến cơ thể Hà Ngân ngã ra mặt đất, Vô Hải tung cước đá thẳng vào Mặt Hà Ngân khiến cả người hắn văng luôn ra đằng sau.
Vô Hải chống lấy đầu gối thở dốc sau đấy vươn người đứng dậy, giơ cánh tay ra, Đinh Ba lập tức bay thẳng về tay của Vô Hải.
Vô Hải đạp vào người Hà Ngân, chuẩn bị xiên thẳng Đinh Ba vào đầu Hà Ngân. Lý trí của Hà Ngân tạm thời khôi phục lại một chút.
Những giọt máu đỏ từ trên má cậu rơi xuống miệng của hắn.
Hai tay Vô Hải run lên, hai hàm răng cậu cắn thật chặt và nghiến lại. Gương mặt cậu trở nên biến dạng, trở nên trông thật kỳ quái, chất đầy hối hận, đau khổ cùng muốn quên đi.
Vô Hải cuối cúng cũng đâm thẳng Đinh Ba xuống, nhưng nó lại đâm sang mặt đường nhựa nằm ở kế bên đầu của Hà Ngân.
Sau đây Vô Hải rút lên đinh ba, quay người rời đi.
"Gì thế? Tự dưng quay đầu đi? Khục khục... máu lương thiện bổng dưng nổi lên à?" Hà Ngân nói với giọng khàn khàn, quái dị khó nghe, hắn thậm chí còn vừa nói vừa khục ra máu tươi.
"Câm con mẹ nó mồm mày lại đi." Vô Hải dừng lại rồi nghiên đầu nói. Hà Ngân bổng dưng cười lên.
"Tao thấy mà, tao thấy rồi. Ngay lúc mày định đâm thẳng cây Đinh Ba của mày đầu tao, tao đã thấy nó. Một đôi mắt của kẻ tự giam mình vào lao ngục của... khụ khụ... sự tự trách và đau khổ."
Hà Ngân nói lên một cách tự nhiên, đôi lúc còn ho vài cái khạc ra máu. Vết thương trên người hắn nhanh chóng lành lại.
"Mày, từng g·iết người rồi đúng không?"
"Tao thấy nó mà, tao biết mà, đôi mắt mày trông y như tao nhìn vào gương sau khi biến thành Tử Giả vậy. Mày hẳn là phải tự trách lắm, đó là lý do mày không g·iết mà tha cho tao." Hà Ngân từ từ đứng dậy một cách chập chững, hắn vừa nói vừa cười vời một giọng điệu giễu cợt.
"Cầm mồm!!" Vô Hải gầm lên sau đấy trực tiếp rời đi. Hà Ngân lao lên, móng vuốt nhọn của bay đến, ý định đâm thằng vào giữa tim của Vô Hải.
"Đồ Ngu!!" Vô Hà thấy Hà Ngân đứng dậy lần nữa thì gầm lên, sau đấy la lên, nắm chặt Đinh Ba, cơ tay gồng lên đầy gân, đập thẳng cây Đinh Ba vào cổ của Hà Ngân, cắt phăng đầu của hắn đi, rồi nhảy lên, dùng Đinh Ba đâm thẳng đầu của hắn vào cái cơ thể đang nằm bệt trên đất kia.
Đầu của Hà Ngân từ từ lăn xuống đất, máu tươi bắt lầu phun ra như suối, hai mắt hắn đỏ trợn, có ba cá lỗ to ở trên đầu, trông vô cùng đáng sợ.
"Aaa...." Vô Hải ngã khụy xuống đất, cậu nhìn hai bàn tay của mình rồi ngửa mặt lên trời, gào thét thảm thiết.
"Aaaaahhhhhh!!!" Gương mặt dính đầy máu tươi của cậu rơi xuống hai dòng nước, không dừng lại được.