Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chúa Tể Hải Dương

Chương 96: Bạn Thưở Nhỏ




Chương 96: Bạn Thưở Nhỏ

Chí Duy đi đến một nơi cách đấy khá xa, trông như đang đứng chờ ai đó.

Một lúc sau thì bổng dưng trồi thổi vù vù, tiếng cánh quạt khổng lồ xoay chuyển không ngừng vang lên.

Chí Duy ngẩng đầu lên nhìn chiếc trực thăng nọ đang từ từ hạ xuống. Đơi khi nó hoàn toàn dừng hẳn thì cậu mới đi lại gần.

Cạch! Tiếng cửa kéo mở ra, Chí Yên từ trên ghế lái nhảy thẳng xuống mặt đất.

"Chào ông anh ngốc nghếch của em, mới có mấy ngày mà đã nhớ em gái mình rồi sao?" Chí Yên vừa nhìn thấy anh trai mình liền mở giọng cười trêu đùa vơi cậu ta.

"Đừng giỡn nữa Chí Yên, em có mang nó tới không?" Chí Duy không để ý trò đùa của cô mà trực tiếp hỏi.

"Vâng, vâng, có chứ ạ. Anh không có tý khiếu hài hước nào cả à." Nói xong cô liền ra sau, đi lên Trực Thăng, lấy một cái hộp ra rồi nhảy xuống, đưa cho Chí Duy.

Chí Duy nhận lấy, mở ra thì thấy bên trong là một đống bùn, nhưng điều đăc biệt là có một con rết kỳ lạ đang liên tục bò ở trong đấy. Nó có hai mươi cái, điều mà nhửng con rết bình thường không nên như vậy, vì sao ư? Vì hầu hết rết đều có số chân là số lẽ.

Đặc biệt là nhửng cái viền màu đỏ liêm tục di chuyền ẩn hiễn trên cơ thể nó.

Chí Duy cầm nó lên rồi nhìn kỹ, Chí Yên vội vàng nói. "Cẩn thận, có độc đấy, bị nó chích một phát thì nằm liệt nửa tuần là ít."

Chí Duy gật đầu, cất con rết lại chỗ cũ rồi quay lên hỏi Chí Yên.

"Em lấy con rết này ở đâu vậy?"

Chí Yên nhìn Chí Duy rồi thở dài gãi gãi đầu mà trả lời câu hỏi của cậu.

"Em... lấy từ kho của nhà mình đấy, dù sao họ cũng... anh biết đấy, rất chi là hứng thú với những vật siêu phàm như này."



Chí Duy nhìn Chí Yên một hồi rồi liền đặt cái hộp xuống quay người rời đi. Chí Yên thấy vậy thì liền vội vàng ngăn cản lại.

"Khoan đã! Anh cần nó mà,phải không?! Đây là vật liệu tiến hóa quan trọng mà đúng chứ? Anh rỏ ràng là phải cần tới nó rồi!"

Chí Duy vẫn không để ý gì tới cô mà tiếp rời đi. Đến lúc này Chí Yên đành thở dài hạ giọng xuống khuyên bảo.

"Thôi nào, nếu anh cứ như vậy, anh sẽ gặp nguy hiểm đấy. Đến cả anh Vô Hải cũng b·ị t·hương như vậy, thậm chí còn có khả năng nguy hiểm tới tính mạng, với cường độ chiến đấu như thế nếu anh không mạnh lên bây giờ thì anh sẽ c·hết đấy!"

Chí Duy vẫn không dừng lại, cậu đã đi khá xa rồi chỉ vài bước nữa là sẽ rời đi khỏi nơi này.

"Anh còn muốn trợ giúp anh Vô Hải mà đúng không?!"

Chí Duy dừng bước lại, thấy vậy Chí Yên liền nói tiếp.

"Nếu anh mạnh hơn, anh có thể dễ dàng giúp đỡ anh ấy hơn, hơn nữa nếu anh mạnh hơn thì tỷ lệ anh phạm sai lầm khiến cả đám cùng c·hết cũng sẽ giảm lại. Đây không phải chỉ là về tình mạng của anh đâu."

"Coi nào, em biết... anh rất ghét gia đình mình, hơn ai hết cả nhưng mà..."

Chí Duy xoay người lại nhìn Chí Yên rồi hỏi. "Bao nhiêu?"

.

.

.

Vô Hải mở cửa ra rồi bước vào sau đấy quay lại nói với hai người đằng sau mình. "Được rồi, căn nhà này trông được phết đây, ngồi đây rồi chờ nó về nào."



Nói xong cậu liền đi vào cùng với hai người còn lại. Vô Địa đi thẳng vào luôn con Vô Hải và Vô Thiên thì dưnt lại để cởi giày ra.

"Bọn mày đang làm cái mẹ gì thế?" Thấy thế, Vô Địa liền nhướng mày mà hỏi.

"Mẹ mày không dạy là khi vào nhà người khác thì nên cởi giày ra à?" Vô Hải nhìn cậu rồi hỏi.

Vô Thiên ngồi xuống rồi quay ngược giày lại khiền mũi giày chỉ ra hướng ngoài cửa để phòng khi đi ra thì còn tiện mà mang lại.

"Không, bả c·hết ngay khi vừa sinh tao ra rồi, sinh khó." Vô Địa lắc đầu rồi đáp lại.

Vô Hải gật gật đầu, sau đấy liền nói. "Vậy thì giờ mày biết rồi đấy." Nói cậu liền đi vào nhà, ngồi vào một trong ba cái ghế sô pha dài màu, cái màu xanh dương, nằm ở chính giữa.

Vô Thiên cũng lịch sự đi vào rồi ngồi xuônt cái ghế sôpha màu vàng. Vô Địa lắc lắc đầu, cởi giày xong liền vứt ra ngoài đấy, rồi đi vào ngồi xuông cái ghế màu đỏ.

Cả ba không ai nói gì với ai, mỗi người ngồi trên một chiếc ghế sô pha cùng một kích thước riêng biệt.

Dường như cảm thấy hơi chán hay gì đấy, Vô Thiên bổng dưng lên tiếng hỏi.

"Vô Hải, cậu và Chí Duy dường như đã biết nhau khá lâu rồi nhỉ?

"Hử?" Vô Hải hơi ngạc nhiên trước câu hỏi tựng dưng xuất hiện của Vô Thiên, cậu cố gắng nhớ lại một chút gì lấy rồi liền trả lời.

"Ờ, bọn tao biết nhau chắc cũng khoảng mười một... mười hai năm gì đấy, hồi bọn tao năm tuổi."

"Bạn thân từ thưở nhỏ nhỉ? Hai cậu trông cũng hiểu ý nhau phết đấy chứ." Vô Thiên cười mà nói. Vô Hải nhún vai đáp lại.

"Chắc vậy, dù sao thì bọn tao cũng quen nhau khá lâu rồi mà." Sau đấy cậu chuyền sang hỏi.



"Còn bọn mày có bạn bè hay gì đấy không?"

Vô Thiên hơi im lặng một chút rồi sau đấy liền. "Từng có khá nhiều, một loạt bạn thưở nhỏ là đằng khác, dù sao tôi cũng mồ côi mà, sống trong cô nhi viện."

"Mày là cô nhi cơ à? Lần đầu tao gặp đấy."

"Hừm, tao cũng từng có một đứa bạn thân từ nhỏ tương tự." Vô Địa bổng dưng lên tiếng, cậu cầm lon koka lên sau đấy bật nắp ra rồi tống sạch đống nước ngọt bên trong đấy vào mồm.

"Từng á?" Vô Hải không hiểu mà hỏi. Vô Địa gật đầu đáp lại.

"Ừ, nhưng nó c·hết rồi." Sau đấy cậu liền ngồi dựa ra đằng sau. Cả ba cũng không nói gì nữa mà rơi vào im lặng.

Một lúc sau, cánh cửa chính của ngôi nhà này được mở ra, Chí Mang theo một cái hộp kỳ lạ được làm bằng kim loại kim loại mà bước vào.

"Yo! Về rồi đấy à?" Vô Hải thấy vậy thì liền quay sang hỏi.

"Ừ." Chí Duy gật đầu đáp lại rồi quay sang hỏi. "Bọn mày đang bàn chuyện gì à mà trông nghiêm trọng thế?"

"Chả có gì, vừa nói trúng chuyện mẹ thằng này lẫn bạn thưở nhỏ của nó c·hết hết rồi mà thôi." Vừa nói, Vô Hải vừa chỉ chỉ tay về phía Vô Địa.

"Này, tớ không nghĩ đấy là chuyện cậu có thể nói thẳng ra như vậy đâu..." Vô Thiên khuyên bảo Vô Hải, Vô Hải thì chỉ nhún vai rồi đáp.

"Nó không để ý đâu."

"Tao không để ý đâu."

Đáp cùng một lúc, đồng thanh với Vô Địa. Vô Thiên gật đầu rồi không nói gì nữa. Chí Duy nhìn ba người một hồi liền nói.

"Tao rất tiếc về việc đấy. Dù sao thì, tao phải đi, bõn mày biết đấy, chuận bị nguyên liệu để tiền hóa đây, sẽ hơi tốn thời gian đấy."

Nói xong cậu liên xoay bước đi thẳng vào bếp của căn nhà này. Nhưng ngay trước khi cậu kịp đi vào, Vô Hải bổng dưng lên tiếng ngăn lại.

"Sao ta không nói về tên quỷ bú máu â·m h·ộ tên là Trường Văn trước đi rồi mày hẳn vào đấy tiến hóa nhỉ?"