Chương 98: Chí Duy Tiến Hóa
"Có điều tao không hiểu cho lắm. Tại sao lại là Len chứ?" Chí Duy ngồi dựa ra sau rồi tỏ vẻ không hiểu mà nói.
"Ý mày là sao cơ?" Vô Thiên không hiểu ý của Chí Duy mà hỏi lại.
"Ý tao là, bọn mày thấy đấy. Andozela có tổng cộng bảy tên thuộc hạ thân tín nhất, mãnh mẽ nhất mà hắn có được đúng không? Nhưng tại sao lại là Len mà không phải ai khác cơ chứ?"
"Rõ ràng là để thử rồi." Vô Địa vươn người, ngáp một cái thật dài rồi ngồi dựa ra sau mà trả lời tiếp.
"Rõ ràng hắn ta cố tình chọn tên yếu nhất để xem thực lực của chúng mình ra sao để xem rằng có nên hợp tác cùng hay không, hay đúng hơn, có đáng để hợp tác cùng hay không."
Vô Hải gật đầu đồng ý rồi nói. "Chính xác, và theo như tình hình hiện tại, có lẽ chúng ta đã đạt yêu cầu hoặc có lẽ không, có lẽ hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác, vậy thôi."
"Ừ... vậy thôi, tao đi làm việc đây, bọn mày ngồi ngoài đây canh giùm nhé." Nói xong, Chí Duy liền đứng dậy, Vô Hải liền gật đầu đáp.
"Ừ, nhớ cẩn thận đấy."
Sau đấy Chí Duy liền rời đi vào bếp. Cậu đặt cái hô sắt xuống một cái bàn, sau đấy mò mẩm không hian của mình, lấy ra thêm hai vật gì đó ra.
Hai thứ đó cũng được đựng một cách vô cùng kín kẻ bên trong hai cái hộp sắt khác nhỏ hơn.
Chí Duy mở chúng nó ra. Nằm bên trong cái hộp sắt đầu tiên là một cái mỏ chim khá lớn, còn nằm bên trong cái hộp sắt thứ hai thì là bốn cái lông vũ dài thẳng mềm mại như bông nhưng mượt mà như tóc.
Chí Duy đem bốn cái lông vũ nọ, đặt vào bên trong cái mỏ to kia. Điều kỳ diệu đã xảy ra, bốn cái lông chim sau khi bị đưa vào đã hoàn toàn m·ất t·ích, không còn một dấu vết nào.
Sau đấy Chí Duy dùng lực cấm chày sắt đập nát cái mỏ kia thành bột. Rồi lấy con rết ra, dùng nước trong không gian rửa sạch nó.
Sau đấy Chí Duy dùng đinh, chọc thẳng vào phần gáy cổ, đâm vào trong người của con rết.
Dòng máu xanh tươi hơi đậm chảy ra, liên tục rơi xuống đống bột bên dưới. Đống bột dính máu, dần dần ngưng kết lại giống như là đất sét vậy.
Chí Duy rửa tay thật sạch rồi lau khô. Sau đấy bắt đầu nặn đống bột mỏ chim đang dính máu rết. Sau khi trộn xong, đống bột nọ có màu xanh hơi nhạt, dính liền lại với nhau njư đất sét.
Chí Duy bắt đầu tạo hình, không ngừng đè nén chúng lại, khiến nó không ngừng nhỏ lại, cuối là hóa thành hình dạng của một viên bi, óng amh trông như một viên kẹo.
Chí Duy nhìn nó một hồi rồi liền vứt hết đồ trong không gian của mình ra.
Một khẩu sáu nòng, vài khẩu liên thanh, súng lục và một đống hộp đạn, lẫn vài vật linh ta linh tin đều bị vứt hết ra ngoài.
Sau đấy Chí Duy ngồi xuống. Vứt viên kẹo nọ vào trong không gian của mình rồi nhằm mắt lại.
Một lúc sau, những đường vết nứt màu xanh dương phát ra ánh sáng xanh kỳ diệu của khoa học. Chúng là những đường nứt thẳng liên tục nối ra nhiều đoanp hơn, trông như vi tính ấy.
Khắp hai bên gò má của Chí Duy cùng hai cánh tay của cậu đều có những cái vết nứt như này. Chúng càng ngày càng lan rộng ra, trở nên càng ngày càng dày đặc hơn và trải rộng khắp nơi.
Gương mặt cậu vẫn điềm tĩnh, yên lặng với đôi mắt nhắm lại trông như là đang ngủ.
Một lát sau, những vết nứt nọ từ từ rút lại, chúng dần dần khép lại, cuối cùng là hoàn toàn biến mất như thể chưa hề có bất kỳ thứ gì vôa xảy ra vậy.
Chí Duy từ từ mở mắt ra sau đấy thở dài một tiếng, bám lấy thành bếp mà từ từ đứng dậy. Thu hết đống vật dụng mà cậu vừa ném hết ra ngoài vào bên trong cái không gian vừa nới rộng ra kích cỡ mười mét vuông của mình.
"Tao xong rồi đây. Đi thôi lũ đần." Chí Duy ra ngoài rồi liền nhìn ba người họ Vô mà nói.
"Mày có cần nghỉ thê. Một lát không? Tao nhớ lúc trước tạo tiến hóa nó nhức lắm cơ mà." Vô Hải quay sang nhìn cậu rồi hỏi. Vô Thiên cũng đồng ý mà nghiêm túc nói.
"Đúng thế, sau khi tiến hóa thì cậu phải nghỉ ngơi cân bằng lại một chút rồi mới đi tiếp được, không thì sẽ nguy hiểm lắm đấy, và khi tôi nói nguy hiểm, tức là tôi không đùa đâu."
Chí Duy nhìn cả hai người bọn rồi liền gật đầu đồng ý. "Ừ, vậy hôm nay tạm ở đây một ngày đi, tao đi nghỉ trước cái đã." Nói xong cậu liền quay người mà đi lên phòng để ngủ.
Ba người còn lại thì vẫn khỏe như trâu nên tiếp tục ngồi đây nói chuyện với nhau tiếp.
.
.
.
Khoảng năm tiếng đồng hồ sau. Sau khi Chí Duy thức dậy, cả lũ liền bắt đầu cùng nhau lên đường.
Đích đến của họ nằm ở phía tây, là một trang trại gà khá lớn nằm tít ở gần vùng ngoại ô, giao giới giữa hai vùng.
Trên đường đi, bốn người Vô Hải g·iết cũng không ít Huyết Hầu, đánh đến mỏi cả tay.
Đường phố nơi đây rộng rãi và khá thoáng đãng, ít người ít nhà ít xe cộ. Rất nhanh, cả bốn người bọn đều đã tìm được cái trang trại đấy.
Khi vừa mới tới nơi, một đòn t·ấn c·ông liền không biết từ đâu lao đến mà t·ấn c·ông, nhắm chuẩn vào người của Vô Thiên.
Vụt! Đùng! Môt đòn đánh cực mạnh lao thẳng xuống đất, Vô Hải Chí Duy và Vô Địa phản ứng đều nhanh chóng vô cùng, ngay khi vừa nhận ra đòn tần công, ba người bọn họ đã ngay lập tức nhảy ra ngoài để tránh thoát.
Khói bụi dần tan, hình ảnh hiện ra. Đó là một con chó có vẻ ngoài khá là kỳ lạ, nó rất lớn, lớn như một con voi con, cái móng nó to như cả một cánh tay trông như có thể xé nát cơ thể của một người đàn ông ra chỉ bằng một phát cào thôi vậy.
"Cái đếch gì đây...?" Chí Duy lẩm bẩm trong miệng rồi liền lôi súng từ trong không gian của mình ra.
Con Huyết Hầu nọ sau khi t·ấn c·ông thì liền nhìn xuống bàn chân to lớn của mình, xem coi liệu con mồi đã bị nó xé ra làm nhiều mảnh hay chưa.
Nhưng ngay khi nó nó vừa nâng chân lên, ánh mắt của nó liền co lại, vì dưới chân nó ngoại trừ một hố sau mười xăng rộng năm mươi xăng ra thì chả có gì cả.
Bổng dưng nó giật mình, quay đầu lại nhưng còn chưa kịp xoay qua thì một cú đá đến từ Vô Thiên đang lơ lửng ở đằng sau nó đã được tung ra, đá bay nó vào bức tường ở căn nhà bên cạnh.
Rầm!! Con sói cao hai mét, nặng tới ba tấn bị Vô Thiên dùng một cú vụt chân sút bay vào tường khiến bức tường đá vỡ ra sụp xuống nát ra thành từng mảnh.
Vô Thiên hạ cánh an toàn xuống đất rồi nhìn con sói nằm trong căn nhà đằng kia đang từ từ đứng dậy.