Chuẩn Điểm Thư Kích

Chương 37: Rơi xuống




Cái đèn ở đuôi Tô Hạc Đình chẳng duy trì được mấy phút đã tắt phụt. Cậu thử vẫy vẫy đuôi để thắp sáng lại nó nhưng cũng chẳng có kết quả gì.

Tất cả ánh sáng đều sẽ tắt.

Tô Hạc Đình nhớ lại câu Kiểm Sát Viên đã nói, từ bỏ việc bật đèn. Gió lạnh len qua cổ chui vào người, buốt đến nỗi khiến cậu rùng mình một cái. Cậu túm chặt cổ áo sơ mi muốn chắn gió, nhưng tiếc thay áo sơ mi quá mỏng, lạnh lẽo không hề giảm bớt chút nào.

Thời tiết quái quỷ gì vậy.

Tô Hạc Đình mở to mắt, thông tin thăm dò trên mắt cải tạo chỉ có mấy hàng chữ đơn giản.

【 X thăm dò, mục tiêu tấn công không tồn tại. 】

Không tồn tại?

Tô Hạc Đình đội gió lạnh, quét mắt nhìn trong bóng tối mờ mịt. Hôm nay khu trừng phạt còn tối hơn cả hai lần trước, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Cậu móc chuông trong túi ra quơ thật mạnh, nhưng mà mưa to quá, tiếng chuông nhỏ xíu không thể nghe thấy được.

“Tôi ở đây này.”

Tiếng đáp lại đột nhiên vang lên từ một nơi không xa lắm.

“Tôi ở đây này! Cậu qua đây đi.”

Giọng nói ấy tròn vành rõ chữ, nghe như giọng của một phát thanh viên buổi đêm, có điều nghe hơi sốt sắng chứ không được bình tĩnh cho lắm.

Tô Hạc Đình đi theo tiếng gọi, chợt đá phải cái gì đó trong bóng tối.

Thứ kia lăn như chớp mấy vòng rồi tiếp tục nói: “Bật đèn sáng lên đi, nhìn xem thử tôi là ai.”

Những lời này như hòn đá ném vào ao, làm vang lên vô số tiếng vọng.

“Mưa lớn quá.

“Cậu đến để thăm tôi ư? Tốt quá.

“Chỉ huy cũng từng đến đây.

“Nhưng anh ấy chưa bao giờ bật đèn, cũng chẳng nói gì cả. Anh ấy cứ lang thang ở nơi này, hệt như một người máy.

“Có điều tôi đã từng thấy anh ấy khóc lóc trong cơn mưa tầm tã, khung cảnh ấy không khác gì trong một bộ phim điện ảnh, nó bị Chúc Dung bấm dừng lại, hết lần này đến lần khác lặp lại sự tra tấn ấy, Trong đêm tối khi lửa và mưa hòa vào nhau, anh ấy—”

Súng lửa ở tay phải Tô Hạc Đình phụt mạnh ra, bắn thẳng về phía trước, cắt đứt những giọng nói ấy. Lửa của cậu bùng lên trong một chốc, chiếu rọi cảnh vật xung quanh.

Chỗ này chắc là một cái sân thượng, thảo nào gió to như vậy. Nhưng xung quanh còn treo toàn là đầu trông hệt như một bầy dơi, những gương mặt tái xanh hết cái này đến cái khác bị đông cứng đến tím bầm, tất cả đều mở to mắt nhìn chằm chằm Tô Hạc Đình.

Tô Hạc Đình nói: “Lắm mồm, phiền phức!”

Cậu vừa nghe thấy hai chữ “khóc lóc” đã cảm thấy không ổn, có trời làm chứng, cậu không muốn theo dõi hành tung của Kiểm Sát Viên, làm thế quá bất lịch sự, chẳng ai muốn phơi bày những đau đớn và chật vật của mình cho người ta thấy cả.

Đầu bay Liêu Tử bị ánh lửa dọa sợ, bọn chúng rối rít nhắm tịt mắt lại rồi hét to: “Là lửa, mau tắt đi!”

Tô Hạc Đình giơ chân đá đổ cái lan can hoang phế, cảnh cáo bọn chúng: “Đừng có làm rộn!”

Đầu bay Liêu Tử khóc rấm rứt, chúng nó đã ngừng la hét. Lá gan bọn chúng còn nhỏ hơn chuột, đối diện với Tô Hạc Đình chỉ biết sợ run lẩy bẩy.

Tô Hạc Đình chọn một cái đầu nhìn bề ngoài không đến mức kinh dị lắm rồi tháo tóc nó ra cầm trong tay, hỏi: “Đây là đâu?”

Đầu bay Liêu Tử nói: “Nơi này là quảng trường Hoa Nhi!”

Tô Hạc Đình hỏi tiếp: “Bọn mày làm gì ở đây, gần đây có Yếm Quang không?”

Đầu bay Liêu Tử nghe thấy cái tên “Yếm Quang” thì run bần bật vì sợ, chúng cũng không muốn bị Yếm Quang bắt đi làm đài: “Không có! Không có! Nếu gần đây có Yếm Quang thì bọn tôi đã đi từ lâu rồi. Bọn tôi đang cử hành nhạc hội ở đây, tại hiếm khi thấy thời tiết tốt như tối nay.”

Tô Hạc Đình đang bị mưa đá gõ vào người: “…”

Cậu bắt đầu tính sổ: “Bọn mày thấy có người là bắt đầu kể chuyện riêng tư của Chỉ huy hả?”

Đầu bay Liêu Tử khóc to: “Không có! Không có! Chúng tôi coi anh ấy là Người Chinh Phục mà!”

Tô Hạc Đình hỏi: “Người Chinh Phục?”

Đầu bay Liêu Tử đáp: “Thì là lực lượng sát thần mà Chỉ huy đứng đầu đó, đều gọi chung là ‘Người Chinh Phục’ mà, mấy năm trước bọn họ đã giết Thần Ma ở khắp nơi.”



Tô Hạc Đình “À” một tiếng, vẻ như đang ngẫm nghĩ.

Đầu bay Liêu Tử chờ mãi không thấy cậu hỏi tiếp, thế là nó không kìm được tự xổ hết ra: “Có hàng ngàn Người Chinh Phục ấy!”

Những cái đầu khác rối rít phụ họa: “Có tận 300 đội Người Chinh Phục lận!”

“Tiếc là bị Chúc Dung giết sạch rồi!”

“Chỉ còn mỗi Chỉ huy thôi.”

“Chỉ huy có thể sống lại!”

“Anh ấy chứng kiến mọi người bị thiêu sống.”

“Anh ấy—”

Tô Hạc Đình bực bội: “Đừng nói nữa!”

Đám đầu bay Liêu Tử lập tức im bặt, cái đầu trên tay Tô Hạc Đình sợ lắm, nó khóc nói: “Chúng tôi không có ác ý đâu mà.”

Tô Hạc Đình nói: “Lừa ai hả, mới nãy không phải bọn mày gọi tao đến à?”

Đầu bay Liêu Tử cãi: “Chúng tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu một chút.”

Tô Hạc Đình không tin. Tai mèo của cậu bị mưa đá đập đau, muốn tìm chỗ tránh mưa trước đã. Có điều cậu cảm giác những cái đầu này đang nói dối, đằng trước có lẽ đang có thứ gì đó mai phục.

Cậu hỏi: “Phía trước có an toàn không?”

Đầu bay Liêu Tử đảo mắt một vòng, khuôn mặt khóc rất kịch đột nhiên chuyển thành một gương mặt cười vui vẻ, hai má đỏ ửng lên, trông vô cùng gian xảo. Nó dụ dỗ bằng giọng ngọt xớt: “An toàn, cực kỳ an toàn, cậu mau qua đó tránh mưa đi! Chẳng mấy chốc là trời sáng.”

Tô Hạc Đình nói: “Được, tao tin mày.”

Cậu nói xong thì vung tay, ném thẳng đầu bay Liêu Tử về phía trước.

Đầu bay Liêu Tử vốn là muốn Tô Hạc Đình chủ quan như vậy nhưng lúc bị ném đi thì lại hoảng hốt la hét. Rõ ràng nó biết bay nhưng phản ứng lại rất chậm, xiêu vẹo va phải cái gì đó rồi rơi xuống đất, đau đến mức hét điếc cả tai: “Cứu với! Cứu với! Nó dậy mất!”

Đương lúc nó còn đang la hét Tô Hạc Đình chợt cảm giác được một cơn gió lạnh vô cùng, cơn gió ấy thổi từ phía trước lại, lạnh đến thấu xương, kèm theo một tiếng “Ha” ngột ngạt làm còi hiệu, khiến những cái ống bằng đồng quanh sân thượng cong vẹo cả đi.

Lũ đầu bay cuống quýt kêu: “Lạnh quá đi.”

Cơn mưa đá càng thêm nặng hạt, Tô Hạc Đình ôm đầu. Cả người cậu ướt đẫm, tay chân lạnh như băng, lại dùng mắt cải tạo thăm dò phía trước thêm lần nữa.

【 X thăm dò, mục tiêu tấn công không tồn tại. 】

Mắt cải tạo vẫn trả lời cậu là không tồn tại, nhưng cơn gió lớn như vậy đã cho thấy hiển nhiên là không phải thế.

Đầu bay Liêu Tử bị gió thổi lăn ngược trở lại đến bên chân Tô Hạc Đình, nó kêu to: “Thần Ma đi lại—”

Tô Hạc Đình đá văng nó đi, không cho phép nó bắt chước lời của con người máy thái giám.

Đám đầu bay Liêu Tử xung quanh lại bắt đầu đồng loạt kêu: “Thần Ma đi lại, người phàm nhường đường!”

Cái giọng đó vút cao lanh lảnh, lực xuyên thấu phi thường. Tòa nhà dưới chân Tô Hạc Đình rung lắc kịch liệt theo âm thanh ấy, như thể có thứ gì đó đang thức tỉnh.

【 X thăm dò, mục tiêu tấn công đang trữ lực. 】

—Cái gì cơ?!

Mưa quất xối xả vào mặt Tô Hạc Đình như muôn vàn hạt đậu, cậu không tài nào nhìn ra nổi mục tiêu tấn công, chữ X không khóa được mục tiêu, ngắm loạn xạ trong bóng tối.

Đầu bay Liêu Tử chạy tán loạn trong gió, bọn chúng lơ lửng giữa không trung cười khúc khích. Không chỉ tòa nhà Tô Hạc Đình đang đứng mà những tòa nhà thương mại gần đó cũng bắt đầu rung lên, những tấm biển hiệu hướng về phía quảng trường rơi rớt ầm ầm, cứ như có một trận động đất đang diễn ra vậy.

Lúc này, từ sâu trong bóng tối chợt thấy hai bóng đèn trắng bật sáng. Bóng đèn trắng ấy nhìn như □□, khiến cả khu bừng lên sáng rõ như ban ngày.

Tô Hạc Đình nhắm mắt trái lại, cậu thấy rõ rành rành chữ X trong con mắt cải tiến chuyển thành màu đó, lóe lên chữ “Cảnh báo”, nó đang nhắc cậu mau chạy đi.

Ống đồng trên sân thượng gãy đôi nghe cái “rắc”, rơi thẳng xuống đất. Bóng đèn trắng lao thẳng về phía Tô Hạc Đình trong chớp mắt, đến tận lúc này cậu mới nhận ra, làm gì có bóng đèn nào, ấy là một đôi mắt!

Tô Hạc Đình quay đầu chạy không thèm nghĩ. Cậu bật phóc lên bấu dọc theo mép của nóc căn phòng nhỏ trên sân thượng rồi bò lên trên, sau lưng cậu một viên đạn đại bác nổ nghe “Ầm” một tiếng.



Luồng khí ập đến chỗ Tô Hạc Đình lật ngược cậu lại, cậu lăn mấy vòng trên nóc nhà rồi rơi thẳng xuống!

“Rầm—!”

Tô Hạc Đình rơi xuống cái cây máy tính ở tầng dưới, cái máy phát thông tin cao cỡ nửa người của thế giới cũ ấy phát ra một tiếng vang chói tai rồi đổ sụp xuống ngay sau đó trong tiếng “loảng xoảng”, rơi xuống từ độ cao gần mấy chục mét.

Đệt!

Tô Hạc Đình vươn tay trái lên bám lấy lan can bằng sắt bên cạnh, hai chân lơ lửng, cơ thể bị cơn cuồng phong thổi lắc lư, áo sơ mi bay “phần phật”. Cậu nhìn xuống bên dưới, cuối cùng cũng thấy rõ đó là cái gì.

Một con rồng toàn thân màu đỏ thẫm.

Chỉ có một phần thân của con rồng này là nằm trên con phố mua sắm, phần còn lại thì náu trong tòa nhà chọc trời. Cơ thể đang phập phồng của nó phải to bằng cả nửa tòa nhà, lớp da bán trong suốt, bên trong là chất lỏng màu đỏ đang chảy dọc theo những đường ống chồng chồng lớp lớp, nhìn giống dây điện hay gặp trong thế giới cũ. Nó không có chân, di chuyển chỉ dùng thân thể to lớn trườn lên những tòa nhà.

Thậm chí nó còn to hơn cả Phì Di.

Tô Hạc Đình không hiểu nổi cái gu thẩm mỹ thích hàng bự của hệ thống chủ thần, cậu bám vào lan can, cảm giác đuôi đã bị gió thổi tê rần luôn rồi.

Cái bóng đổ xuống từ phía trên, một cái đầu máy chạm trổ thô kệch hiện ra. Mắt của nó được thiết kế dựa trên hình dạng của mắt người nhưng chỉ có toàn lòng trắng, lúc bất động thì hệt như một pho tượng. Có điều ánh sáng trắng quá chói mắt, nó áp sát Tô Hạc Đình như vậy khiến cả con mắt cải tiến của cậu cũng chẳng chịu nổi.

Tô Hạc Đình nói: “Hê—”

Tòa nhà nghiêng đi, lan can đã nhiều năm không được tu sửa rồi, con rồng còn đang há to mồm ra những muốn bắn thêm một viên đại bác nữa thì cái lan can đã “rắc” một tiếng gãy lìa ra trước.

Tô Hạc Đình đổi giọng: “Đệt!”

Tay cậu chao đi, cơn gió dữ tạt qua tai mèo của cậu, tóc bay tán loạn, cậu thậm chí còn chẳng kịp tìm được chỗ tựa thì người đã rơi xuống.

Cái đầu rồng xoay một cái ra phía sau. Đằng sau của nó cũng là một cái mặt nữa, gương mặt này đang nhắm mắt. Cả khu cũng đổi thành đêm đen theo nó.

Trong lúc đang rơi xuống với tốc độ cao Tô Hạc Đình vươn tay ra, sóng lửa quấn quýt giữa những ngón tay cậu, cậu một bắn một phát súng, nhưng còn chưa kịp làm gì thì sóng lửa đã tan biến hoàn toàn.

Con rồng này có thể làm tịt súng của cậu!

—Chết tiệt!

“Mèo!”

Những mảnh vỡ hình thoi bất chợt tụ lại, biến thành A Tu La ba đầu sáu tay giữa không trung. Gương mặt “Căm ghét” ra tay đỡ Tô Hạc Đình. Nhưng cú chộp này lại làm rách áo sơ mi của cậu, chỉ nghe “roạt” một tiếng, cái thân cậu chỉ khựng lại đâu chừng hai giây rồi lại rơi thẳng xuống!

Tô Hạc Đình vươn tay bắt được ngón tay của “Căm ghét”, nhưng không biết tối nay bị làm sao mà nhưng mảnh vỡ của Kiểm Sát Viên cũng mất hiệu lực, những mảnh vụn tan tác trong tiếng “rào rào”.

Không phải chứ người anh em!

Cửa kính ở tầng bốn vỡ tung nghe cái “choang—”, Tạ Chẩm Thư đạp lan can bật người lên đỡ Tô Hạc Đình. Cả hai ngay lập tức rơi xuống tấm bạt che mưa quầy hàng bên dưới, cái bạt không chịu nổi sức nặng thế là lún xuống.

Tô Hạc Đình thở gấp: “Đến đúng lúc đấy.”

Lồ ng ngực Tạ Chẩm Thư phập phồng kịch liệt, anh vươn người dậy, mắt nhắm lại như đang cố bình tĩnh lại: “Ừm, có hơi muộn.”

Hơi thở của hai người đan xen, khoảng cách hơi gần hơn mức bình thường. Tô Hạc Đình cảm thấy cái tay đang để trên lưng mình của anh ấn có hơi chặt quá, không khỏi chống người ngồi dậy rời khỏi vòng tay ấy.

Tô Hạc Đình gạt cái tấm bạt che mưa nằm ngổn ngang ra, hỏi: “Anh còn ‘rầm’ một cái ý, không sao chứ?”

Tạ Chẩm Thư mở mắt ra: “Không sao.”

Áo sơ mi của Tô Hạc Đình bị rách, cậu sờ ra sau lưng, đang muốn nói gì đó thì một cái áo khoác đã phủ lên đầu.

Áo khoác vẫn còn ấm.

Tô Hạc Đình hơi kinh ngạc, cậu kéo cái áo xuống: “… Không cần đâu.”

Tạ Chẩm Thư đã đứng dậy, những mảnh hình thoi quay trở lại trên tay anh. Hoa tai chữ Thập trên tai anh đung đưa, anh quay lại nhìn Tô Hạc Đình.

Nhưng cái nhìn này cũng chẳng phải lạnh lùng, chỉ là có đôi nét ủ ê, như thể thứ Tô Hạc Đình vừa từ chối không phải cái áo khoác kia mà là một điều gì đó khác vậy. Gương mặt anh rất đẹp, lúc không cười sẽ khiến người khác cảm thấy sự lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại có khả năng đâm vào lòng người ta.

Tô Hạc Đình chợt nhớ lại những lời đầu bay Liêu Tử đã nói, cậu lẳng lặng mặc áo khoác vào. Xong nắm tay nhét vào túi, đầu thì nghĩ: Mình nhường anh ta vậy.

Mèo nói: “Lần sau anh mặc của tôi.”

Giọng cậu chắc nịch, cứ làm như Tạ Chẩm Thư có thể mặc vừa cỡ mình vậy.