Chuẩn Điểm Thư Kích

Chương 45: Nhĩ khách




Tô Hạc Đình nhất thời cứng họng, cậu nói: “Ơ—”

Tạ Chẩm Thư còng đầu kia vào cổ tay mình rồi quay người ra ngoài.

Tô Hạc Đình đi theo, cậu vừa gãi cổ vừa nói: “Thật, anh bảo tôi chờ ở đây tôi cũng có chạy đâu? Tôi không chạy thật mà… Tạ Chẩm Thư? Tạ Chẩm Thư.”

Tạ Chẩm Thư lờ tịt.

Tô Hạc Đình bèn gọi: “Chỉ—huy—”

Tạ Chẩm Thư nói: “Tôi không tin cậu.”

“Đừng thế mà, buổi tối nguy hiểm như vậy, mình không thể lục đục được.” Tô Hạc Đình lấy ngón tay chọc Tạ Chẩm Thư, “Đi chậm tí đi, tôi kể anh tôi đi làm gì nhá.”

Tạ Chẩm Thư dừng lại, quay đầu nhìn cậu.

Tô Hạc Đình bèn kể: “Tôi đang xem tranh trong sảnh thì phát hiện trên bức cuối cùng có ghi chú của Giác, xong rồi tôi nghe thấy tiếng bước chân, xong cửa bị đóng lại. Tôi tưởng hệ thống Chủ thần giở trò nên mới lên tầng tìm anh, kết quả lại bước vào không gian gấp, bên trong đó là nhật ký Giác viết.”

Thật sự rất khó để giải thích cái quá trình “tiến vào” này, Tô Hạc Đình nghi mình đã vô tình kích hoạt một điều kiện nào đó mà Giác bố trí.

Cậu bảo: “Tôi đi hướng nào cũng sẽ quay về sảnh, đến khi mặt trời lặn mới ra ngoài được, thế sao coi là tôi chạy lung tung được?”

Tạ Chẩm Thư nắm bắt trọng điểm: “Không gian gấp ư?”

Tô Hạc Đình nói: “Ừa, anh không biết hả?”

Tạ Chẩm Thư không biết, anh đã đến đây rất nhiều lần, anh cũng đã dạo quanh cả cái vườn trẻ này mấy bận rồi, nhưng chưa bao giờ tiến vào không gian gấp của Giác.

Tô Hạc Đình ngạc nhiên thay đổi ý nghĩ: Chẳng nhẽ chỉ mình mới vào được thôi sao? Điều kiện kích hoạt tiến vào không gian gấp chính là mình hả? Nhưng rốt cuộc mình với Giác có quan hệ gì mà nó lại tin tưởng mình tới vậy chứ?

Tạ Chẩm Thư nói: “Tôi đã xem mấy bức tranh sáp màu đó rồi, nhưng tôi chưa bao giờ thấy ghi chú của Giác.”

Tô Hạc Đình nói: “Chắc là Giác bố trí như vậy rồi, cơ mà tôi thấy toàn tranh vẽ thỏ với sư tử thôi.”

Tạ Chẩm Thư: “Ừm.”

Tô Hạc Đình: “Sao anh lại ừm… Ừm là sao?”

Tạ Chẩm Thư nghiêng người, vì cao nên bóng anh bao trùm được cả Tô Hạc Đình. Anh bảo: “Tôi cũng thấy thế.”

Trực giác mách bảo Tô Hạc Đình rằng Tạ Chẩm Thư biết rất nhiều chuyện, cậu bèn hỏi: “Hai con vật đó có hàm ý đặc biệt gì hả?”

Tạ Chẩm Thư đáp: “Trong thí nghiệm săn bắn có rất nhiều vật thí nghiệm, chỉ một vật thí nghiệm duy nhất còn sống, cậu có thể coi người còn sống đó là ‘thỏ’ trong tranh.”

Tô Hạc Đình biến sắc: “Tất cả vật thí nghiệm đều là người sống ư?”

Tạ Chẩm Thư đáp: “Ừ.”

Tô Hạc Đình hỏi: “Thế ‘sư tử’ là gì?”

Tạ Chẩm Thư: “‘Sư tử’ cũng là một người.”

Tô Hạc Đình hỏi: “Cũng là vật thí nghiệm à?”

Tạ Chẩm Thư đáp: “Không.”

Tô Hạc Đình xem chừng rất nhẫn nại với những câu trả lời nhát gừng của anh, hỏi tiếp: “Thế người đó là gì?”

Tạ Chẩm Thư nói: “Anh ta có rất nhiều thân phận, vừa là 7-001, vừa là Bạo Quân.”

Tô Hạc Đình nghe thấy “7-001” thì bật thốt: “Thì ra là tên đó!”

Sao đi đâu cũng được nghe sự tích về cái tay 7-001 này vậy?!

Tô Hạc Đình nói: “Tôi đọc tài liệu thì thấy đó là một tay lính bắn tỉa.”

Một tay lính bắn tỉa đi tham gia thí nghiệm săn bắn làm gì?

Tạ Chẩm Thư bỗng quay lại, ngực anh suýt va vào mặt Tô Hạc Đình. Anh hơi cúi xuống vừa bằng tầm mắt Tô Hạc Đình, nhìn Tô Hạc Đình hồi lâu mới nói: “Cậu không cần phải tìm hiểu anh ta đâu.”

Tô Hạc Đình: “Ủa, tại sao?”

Tạ Chẩm Thư chau mày.

Tô Hạc Đình thăm dò: “Anh ghét tên đó à?”



Tạ Chẩm Thư lắc đầu.

Tô Hạc Đình càng thấy thú vị: “Thế thì tại sao?”

Mí mắt Tạ Chẩm Thư rất mỏng, lúc cụp làm đuôi mắt trông hơi dài, khiến cái cảm giác lạnh lùng khắp người anh càng mãnh liệt. Một lát sau anh mới nói: “Anh ta khác cậu.”

Tô Hạc Đình: “Khác chỗ nào?”

Tạ Chẩm Thư đáp: “Anh ta quá xảo quyệt.”

Tô Hạc Đình im lặng giây lát rồi tự chỉ mình: “… Tôi thì quá đần?”

Tạ Chẩm Thư bảo: “Không phải thế. Cậu là người Phó Thừa Huy cử đi giám sát thí nghiệm săn bắn, anh ta thì không.”

Tô Hạc Đình nghĩ bụng: Thì ra mình là giám thị.

Tạ Chẩm Thư nói: “Thông qua bài kiểm tra cá nhân, anh ta bắt liên lạc với Nữ thần Săn bắn, nói dối là mình muốn hỗ trợ thí nghiệm săn bắn, sau đó lừa gạt lòng tín nhiệm của nữ thần rồi qua đó tham gia vào thí nghiệm săn bắn.”

Tô Hạc Đình cảm thán: “Đỉnh thế, thì ra là nhân tài, đến cả nữ thần săn bắn cũng lừa được.”

Nữ thần săn bắn không phải hệ thống bình thường, nó là hệ thống tiến hóa bậc nhất thế giới. Tô Hạc Đình không nhớ chuyện liên quan đến nó mà cậu cũng vẫn biết nó khác những hệ thống khác.

Tô Hạc Đình nghe đến đó thì lại nổi hứng thú, bảo: “Anh bạn này cất công nhảy vào thí nghiệm săn bắn để làm gì?”

Tạ Chẩm Thư: “Để đưa ‘thỏ’ đi.”

Tô Hạc Đình: “—Hở?”

Cậu đinh ninh với khả năng của 7-001 thì tham gia vào thí nghiệm săn bắn chắc chắn là nhằm một hoài bão cao xa nào đó, chẳng hạn như ăn cắp thành quả của thí nghiệm hay là tự thành lập đội quân hệ thống cho mình cơ, dè đâu mục đích của 7-001 lại đơn giản tới vậy, chỉ nhằm đưa một người đi.

“Anh ta đưa vật…” Tô Hạc Đình không muốn gọi những người sống ấy là “vật thí nghiệm” như cái cách “người lai” bị gọi phân biệt vậy, rõ ràng ai cũng là người thôi mà. Cậu thoáng dừng lại, đoạn nói lại: “Anh ta đưa ‘thỏ’ đi làm gì?”

Tạ Chẩm Thư nhìn cậu.

Tô Hạc Đình nghĩ đến bức tranh sư tử và thỏ nắm tay của Giác, trong lòng loáng thoáng một phỏng đoán chẳng mấy hay ho.

Tạ Chẩm Thư chọc thủng lớp giấy: “Đưa nhau đi trốn.”

Tô Hạc Đình ngớ người, vẻ mặt trấn tĩnh như gặp phải sóng to gió lớn mà lòng lại thầm nhủ: Đồng nghiệp cũ của mình đáo để thật, dám yêu đương dưới mắt hệ thống mà lại còn trốn trót lọt hẳn hoi!

—Chất đấy 7-001.

Tô Hạc Đình giơ tay cổ vũ: “Quá siêu.”

Hèn gì Giác lại viết “Chúc phúc cho họ” vào ngày 1, dựa trên nhật ký của Giác thì lúc Bạo Quân, hay chính là 7-001 đưa Thỏ đi đã từng mời cả Giác đi cùng, nhưng vì một người tên là “Phác Lận”, Giác lại đến khu trừng phạt và ở lại đây luôn.

Cổ tay Tạ Chẩm Thư đang tròng trong còng nên bị kéo về phía Tô Hạc Đình. Hai người thế này vướng víu, nhưng anh lại chẳng hề muốn tháo còng.

Tô Hạc Đình bảo: “Tôi đã giải thích đâu ra đấy rồi, sao vẫn còn còng?”

Tạ Chẩm Thư: “Đi với tôi đến tối.”

Tô Hạc Đình: “…”

Cậu nói: “Trời tối rồi đó, tối rồi còn gì.”

Tạ Chẩm Thư không nói gì.

Tô Hạc Đình thầm nghĩ: Lúc nhắc tới mình Giác còn vẽ ngôi sao chữ Thập, chắc chắn mình với anh ta có quen nhau, thế nhưng sao đến bây giờ anh ta vẫn chưa nói?

Lúc suy tư Mèo vểnh đuôi lên, cảm thấy tí mưa. Cậu bèn ngẩng mặt nhìn, chung quanh chỉ còn lại những đường nét mơ hồ. Vì đêm đã buông nên trời bắt đầu đổ mưa.

Đèn trong nhà trẻ đã tắt, chỉ còn lại cái đài trong bốt bảo vệ đang phát léo nhéo. Nó cũng bị buổi đêm ảnh hưởng, lẫn trong tiếng tin tức là tiếng điện rè, âm lượng lúc cao lúc thấp.

“… Rạng sáng 4 giờ hôm qua, một hành khách ở… tấn công… đầu bị ném vào cống… trên cánh tay có vết cắn…”

Hóa ra nó đang phát sự kiện tử vong đầu tiên.

Tô Hạc Đình lại gần Tạ Chẩm Thư, cả hai đứng nghiêng, mỗi người quay mặt về một phía. Tô Hạc Đình khẽ nhíu mũi lại, ngửi thấy mùi gì đó, cậu bảo: “Tối nay có sương mù.”

Y như rằng, Tô Hạc Đình vừa dứt lời chưa được mấy giây thì sương mù đã tràn ra từ trong màn đêm. Làn sương tựa lớp vải được giũ triệt để, khiến cho thành phố vốn đã mù mờ lại càng thêm mông lung.

Tiếng mưa dần nặng hạt, vai hai người ướt sũng. Bên trong làn sương mù có một thứ mùi kỳ quặc, không thối mà ngược lại hơi ngọt. Tô Hạc Đình không thích mùi này, nó làm cậu váng đầu.

Tạ Chẩm Thư gập ngón tay, đốt ngón tay cụng vào Tô Hạc Đình: “Đi thôi.”

Tô Hạc Đình đi hai bước, cứ va vào lưng Tạ Chẩm Thư liên hồi làm cho đoạn đường đá đi cũng khó. Cái này không thể trách cậu được, trời tối mò thế này, cậu mà tùy tiện dùng con mắt cải tạo thì chữ “X” sẽ sáng lên thu hút bọn thần ma.



Tạ Chẩm Thư dừng lại.

Tô Hạc Đình: “Mùi lạ thế, lâng lâng như say rượu ấy.”

Đang nói thì chân cậu lại đá phải cái xe vặn mình đi qua lúc ban ngày. Chiếc xe rơi “cộp” lên bãi cỏ rồi tự động chạy.

Không chỉ nó mà tất cả những chiếc xe vặn bên chân cũng động đậy. Trong làn sương dày đặc, chúng kêu ken két như có trẻ con đang ngồi bên trên dùng hai chân đạp đất thật.

Tô Hạc Đình: “…”

Cậu đúng là dân nhà quê, cái thứ này tự vặn được cơ mà!

Cậu đang nghĩ thì cổ tay lại nhẹ bẫng đi, còng tay đã được cởi.

Tai mèo của Tô Hạc Đình rung lên, bị Tạ Chẩm Thư lấy tay đ è xuống. Vốn cậu đang không hiểu, nhưng chẳng mấy chốc một âm thanh nhỏ đã vọng vào trong tai.

“… Đi hơn mười bước về phía trước là sẽ có thể rời đi…

“Nghe tôi đi, đừng tin hắn.”

Tô Hạc Đình chưa nghe thấy âm thanh này bao giờ, nó thậm chí còn chậm rãi tăng âm lượng, choán lấy lỗ tai Tô Hạc Đình.

“Hắn ta sốt ruột chuyện cậu đi hay ở lại như vậy là vì muốn trói buộc cậu đấy.

“Chạy nhanh, mau bỏ hắn đi.”

Âm thanh này như thể có ai đó đang ghé sát vào tai mà nói, đến cả hơi thở cũng bắt chước y hệt.

Tạ Chẩm Thư thấy không ổn, A Tu La bỗng hiện thân, “Căm ghét” bấm tay niệm chú tức thì trợn mắt há miệng gầm lên về phía sương mù dày đặc. Tiếng thét vang trời dậy đất ấy phải mạnh ngang ngửa pháo siêu thanh của Chúc Âm, tiếng “ong—” trong tai Tô Hạc Đình loáng cái khôi phục lại bình thường.

Tạ Chẩm Thư nói: “Đó là nhĩ khách (1), một loại tín hiệu nhiễu, đừng bắt chuyện với nó, nó toàn nói quàng nói xiên thôi.”

Tô Hạc Đình chỉ thấy cái thứ đó ồn ào thôi, nhưng cậu được thanh tĩnh chưa tới nửa phút đã lại nghe thấy âm thanh khác. Lần này không còn xa lạ nữa mà là một âm thanh cậu rất quen thuộc—

“Thần ma đi lại, người phàm nhường đường!”

Giọng điện tử của con người máy thái giám văng vẳng giữa đêm khuya, giữa làn mưa kết hợp với sương mù, nó làm cho bầu không khí quái đản hẳn. Nó đi làm đúng giờ, nom bộ rất trịch thượng kiểu cách, đến cả ô cũng phải để lũ đầu bay liêu tử che hộ.

Lũ đầu xun xoe chen chúc dưới tán ô, dùng khả năng bay lượn để giơ ô lên che kín cho thái giám, không để con thái giám phải dính lấy một giọt mưa.

Hôm nay thái giám đội mũ yên đôn mặc áo mới tinh, bên trên thêu tranh tiểu đồng cưỡi dê. Nó giơ hai tay trước người như vừa bị đánh thức, cặp mắt điện tử sáng lóa.

Vừa thấy con người máy thái giám Tô Hạc Đình đã sôi máu, cậu siết chặt ngón tay, khớp xương kêu “răng rắc”.

Thái giám coi thường họ, thái độ kiêu ngạo mồn một. Nó dang tay ra vẻ lũ đầu bay liêu tử có thể làm giúp, tức thì lũ đầu bay Liêu tử đang chen lấn dười ô cung kính hô.

“Thần ma đi lại, người phàm nhường đường!

“Thần ma đi lại, người phàm—”

A Tu La bỗng biến hình, gương mặt “Khát máu” cáu kỉnh một cách lạ thường, nó nã thẳng một phát pháo về phía con người máy thái giám. Hòn pháo chiếu sáng làn mưa bụi, lũ đầu bay Liêu tử chưa kịp rít lên, pháo đã hạ đo ván cả chúng nó lẫn con thái giám.

Lũ đầu bay Liêu tử tức thì tản ra tứ tán như bầy chim vỡ tổ, không dám cậy chủ nữa.

Tô Hạc Đình đoán sương mù tối nay có vấn đề, tai trái cậu giật giật, nghe thấy cái tín hiệu tên nhĩ khách nọ lại bắt đầu phá đám.

“Mèo là kẻ đột nhập.

“Ngạo Nhân[1], Ngạo Nhân.

1.

“Bóp cổ nó, vặn đầu nó, móc mắt nó, giẫm nát đuôi nó.”

Tô Hạc Đình chẳng để bụng, cái thứ này chỉ đang lảm nhảm thôi. Nhưng khi thấy sáu con mắt của A Tu La trợn trừng phẫn nộ, người vươn dài ra, lá chắn sắt cắm “ruỳnh” xuống trước người mình thì cậu mới biết nhĩ khách không phải đang chọc giận mình.

Tạ Chẩm Thư chẳng nói chẳng rằng, mặt lạnh như băng.

_Hết chương 45_

Tác giả có lời muốn nói:

(1) Nhĩ khách: Tiếng như tiếng ruồi muỗi, không có hình dáng cụ thể, thường xuất hiện cùng ngày có sương mù. Không chỉ quấy nhiễu loài người mà còn quấy nhiễu cả thần ma. Vì khó đoán nên rất bị kị, đến cả người máy thái giám cũng tránh xa nó. — “Kí lục kinh dị Chuẩn Điểm Thư Kích.”

Cảm hứng: “Người tí hon dài chừng ba tấc, mặt mày dữ dằn như quỷ dạ xoa.” — “Liêu Trai Chí Dị · Người trong lỗ tai.”