Chưởng Hoan

Chưởng Hoan - Chương 410: Cơ Hội Tốt




Từ trước đến nay, chọn quà luôn là việc làm người ta hói đầu.

Ngoại trừ mẹ cậu, Tô An lớn như vậy cũng chỉ nhận quà từ người khác giới chứ chưa từng tặng ai, huống chi cũng không quá hiểu người khác giới.

Con gái thích gì? Trang sức? Túi xách? Hay là đồ trang điểm?

Tô An lướt điện thoại nửa ngày muốn hoa mắt vì đồ trang điểm đủ loại màu sắc làm đầu cậu to ra, cậu bực bội tắt điện thoại, ngơ người nhìn chằm chằm ảnh phản chiếu của bản thân qua màn hình tối đen.

Không thấy rõ mặt người trên màn hình đen kịt, nhưng những khuyết điểm nhỏ trên da cũng bị che đi hoàn toàn, Tô An vuốt cằm ngó trái ngó phải, vô cùng hài lòng.

Không đúng...... Cậu đang làm gì vậy?

Cảm giác như từ sau khi thử dùng bộ lọc làm đẹp khi chụp hình theo Mạnh Huỳnh, cậu ngày càng dấn sâu vào phương diện này không lối thoát......

Tô Tiểu An, tỉnh táo một chút, mày là con trai!

Cậu mở điện thoại mở camera trước ra, không đợi cậu thưởng thức dung mạo tự nhiên như cũ không bộ lọc làm đẹp của mình, bộ tóc xoăn nâu trên đầu bỗng cho cậu một chút linh cảm.

Nếu không thì mua một con gấu nâu thật lớn? Không phải con gái đều thích thú nhồi bông sao.

Nghĩ vậy, Tô An chuẩn bị mở điện thoại xem gấu nâu giá bao nhiêu, màn hình lại sáng lên, một tin nhắn được gửi tới:

- - chiều nay rảnh không?

Là Tề Văn Hiên nhắn, Tô An lăn một phát từ trên giường ngồi dậy, trả lời:

- - rảnh, tôi có thể bận gì chứ, sao vậy?

- - đi dạo không?

- - nhân tiện mua quà luôn.

Thấy còn có một người cũng phát sầu vì quà tặng, trong lòng Tô An lập tức thoải mái, suy nghĩ một chút rồi gõ chữ:

- - được nha, đến trung tâm quảng trường gần đây xem đi.

- - hai giờ đi ok?

- - tôi nhớ cuối tuần cậu không có ngủ trưa.

Tô An trả lời lại một sticker gấu trúc hèn hạ đưa tay thủ thế ok, nhìn chằm chằm lịch sử trò chuyện của hai người ngẩn ngơ một lát, nhảy xuống giường đến tủ quần áo trước mặt.

Con trai ra ngoài chơi cũng muốn ăn mặc thật đẹp mà.

*

Trung tâm quảng trường nằm trên đoạn đường trung tâm thành phố phồn hoa nhất, mấy trung tâm thương mại bao quanh khu vực này khiến nơi đây trở thành nơi lý tưởng cho giới trẻ tụ tập và mua sắm.

Từ ga tàu điện ngầm đến trung tâm thương mại đầy rẫy những cửa hàng nhỏ, lượng người đi phương tiện này vào cuối tuần tương đối khả quan, kề vai sát cánh, rất nhiều người lớn đều mang dây thừng lò xo dắt đứa nhỏ nhà mình, phòng khi chúng bị lạc.

Tề Văn Hiên liên tục quay đầu ba lần đều không tìm được Tô An, mỗi khi đứng tại chỗ nhìn xung quanh đều thấy bộ tóc xoăn màu nâu đứng cạnh một cửa tiệm nào đó.

Những cửa hàng này đại khái có sức hấp dẫn cực lớn đối với Tô An, dù sao cũng mạnh hơn lực hấp dẫn của anh, Tề Văn Hiên hơi tức giận.

Anh tóm Tô An về bên cạnh mình lần thứ ba, ra hiệu nhìn về phía đứa nhỏ bị mẹ mình đeo cho dây thừng lò xo, uy hiếp: "Sao chạy đi mà không nói cho tôi một tiếng? Cậu muốn tôi lấy dây thừng lò xo mang cho cậu phải không?"

"Đừng, giống xích chó lắm......" Tô An chê bai, sau đó lập tức khoe mẽ, "Tôi xem một chút rồi lập tức đuổi theo cậu liền, hơn nữa còn có điện thoại mà, lớn như vậy còn có thể lạc đi đâu?"

Tề Văn Hiên thầm nghĩ, cái này khó mà nói.

Anh đưa tay ra cho Tô An, Tô An cau mày nhìn một lát, cuối cùng thoả hiệp: "Được rồi được rồi, tôi nắm......"



Cậu vừa nắm tay vừa nhỏ giọng nói thầm: "Tôi cũng không phải trẻ con, đừng để bạn học thấy......"

Tô An nhớ khi còn nhỏ, mẹ của cậu và Tề Văn Hiên thường xuyên đi dạo phố cùng nhau, đôi khi mẹ không rảnh để dắt bọn họ, Tống Mân sẽ dặn dò Tề Văn Hiên nắm tay em trai cho kĩ không được buông ra.

Nhắc tới cũng thật kỳ quái, Tô An từ nhỏ đã không an phận, vừa ra khỏi cửa đã chạy loạn, nhưng chỉ cần Tề Văn Hiên nắm tay cậu, cậu sẽ vô cùng ngoan ngoãn, tay nhỏ gầy gầy bị một tay nhỏ khác gắt gao nắm chặt, không chạy đi đâu.

Hai đứa trẻ ngày càng lớn lên, khoảng sau khi tốt nghiệp tiểu học thì không có tay trong tay dạo phố nữa, lúc này cảnh tượng tái hiện, Tô An không khỏi nhớ tới hình ảnh ngày bé, bỗng cảm khái: "Anh Hiên, trước kia cậu cũng từng nắm tay tôi như vậy."

"Đúng rồi." Tề Văn Hiên dắt cậu đi giữa dòng người, "Nên nhiều năm như vậy cậu vẫn không có tiến bộ."

".................." Vốn định ôn lại kỉ niệm ngày thơ ấu ấm áp mà kết quả lại bị châm biếm, Tô An lập tức muốn buông tay.

Không biết sao không buông được.

Trí nhớ lúc bé đã dần mờ nhạt, lúc này Tô An lại cảm nhận được sức lực nắm chặt tay mình, nghĩ thầm trước kia sợ không phải mình không muốn chạy khắp nơi, mà là như hiện tại bị nắm thật chặt không thể nào đi được......

Không vui, muốn la lối khóc lóc.

Tô An ngẩng đầu nhìn vài lần, chỉ vào một cửa hàng trong ba tầng ngoài ba tầng ven đường: "Anh Hiên, tôi muốn ăn cái đó!"

Tề Văn Hiên nghe vậy nhìn qua, bảng hiệu hồng phấn được treo trước cửa tiệm, mùi vị ngọt ngào tràn ngập trong không khí oi bức, tấm bảng bên cạnh viết rõ: Xếp hàng khoảng 40 phút.

"Đừng nghịch, cậu vốn không thích ăn đồ ngọt." Tề Văn Hiên dắt tay cậu, đi ngang qua không quay đầu lại.

"Ấy ấy ấy?" Đôi mắt trông mong của Tô An nhìn xuống đất, cảm thấy mình như đứa nhỏ đáng thương đi dạo phố khóc rống đòi mua đồ chơi mà không được, bị người lớn ép kéo đi.

Cuối cùng cũng thoát khỏi dòng người như thủy triều trở về mặt đất, Tô An hít sâu không khí trong lành, gió thu thổi qua trán làm tóc mái hơi bay lên, cả người lập tức nhẹ nhàng thoải mái toàn thân.

Tề Văn Hiên buông tay cậu ta, độ ẩm trên lòng bàn tay và mu bàn tay rất nhanh bị gió cuốn đi, chỉ còn lại xúc cảm nắm chặt.

"Tiếp theo chúng ta đi đâu?" Tô An hào hứng hỏi Tề Văn Hiên, đôi mắt lại nhìn theo hướng nào đó: "Lâu rồi tôi không qua bên khu trò chơi đó nữa, nếu không chúng ta......"

"Cậu có nhớ chúng ta đến đây để mua quà không?" Tề Văn Hiên nhắc cậu.

Tô An đảo mắt nhìn một vòng, vận dụng 100% não bộ, già mồm: "Đúng rồi, cậu không biết tặng gấu bông cho con gái là một món quà dụng tâm sao?"

Tề Văn Hiên nhìn vẻ mặt lanh trí của cậu, không khỏi bật cười.

Nhưng mà, đối với Tề Văn Hiên mà nói, mua quà vốn cũng chỉ là cái cớ.

Anh gật đầu: "Được rồi, tôi bị cậu thuyết phục."

Anh cũng muốn xem thử xem Tô • hố đen máy gắp thú vạn năm • An sẽ lấy được món quà dụng tâm nào.

Các thiết bị trong khu trò chơi được sắp lại một chỗ phát ra tạp âm vốn đã ồn ào, cuối tuần khu trò chơi càng có thêm nhiều người, nên vừa vào cửa liền như bước vào sảnh nhảy disco.

Muốn nói chuyện ở đây cũng chỉ có hai cách, hoặc là hô lớn tiếng hoặc là thì thầm với nhau, Tề Văn Hiên hiển nhiên không muốn tốn sức, anh quay đầu lại gần Tô An hỏi: "Chơi gì trước?"

"Máy gắp thú!" Tô An lớn tiếng nói.

Tề Văn Hiên xem như đã biết, hôm nay lại tới hiến tiền cho trò chơi.

Anh im lặng đi theo Tô An đổi tiền, lại im lặng đi theo bên cạnh Tô An cầm hộp tiền xu, trơ mắt nhìn mắt Tô An phát sáng chọn một con gấu bông lông mềm thật lớn, cầm một chút tiền xu lên ném vào.

"Cậu có muốn cân nhắc đổi độ khó không?" Tề Văn Hiên nhìn chân máy cực lớn trong kia, "Độ khó loại này rất cao."

"Tôi làm được!" Tô An sục sôi ý chí chiến đấu.

Tề Văn Hiên nhìn Tô An thất bại ba lần, vẫn cứ không thụt chí bỏ tiền vào máy, tự động yên lặng lấy ít tiền ra bỏ vào máy gắp thú bên cạnh.



Mười lăm phút sau, Tề Văn Hiên tay cầm ba con thú nhồi bông khác nhau nhìn Tô An hai tay trống trơn đi tới trước mặt nình.

Niềm vui khi chơi máy gắp thú là khoảnh khắc gắp trúng sau khi trải qua trăm cay ngàn đắng, Tề Văn Hiên cũng không thể hiểu người hầu như không lần nào gắp thành công như Tô An lại có thể duy trì hứng thú mỗi lần như thế.

"Gắp nữa không?" Anh đưa hai con thú nhồi bông gắp được cho Tô An, một con gấu nâu nhỏ và một cái bóng pokemon, trên tay anh chỉ còn lại một con pikachu.

"Không gắp không gắp, tổn thương thân thể." Tô An xua tay, sau đó chỉ, "Chúng ta chơi máy nhảy đi."

Tiếp đến, Tề Văn Hiên và Tô An cùng chơi hết tất cả các máy nhảy trong khu trò chơi điện tử.

Cuối tuần khu trò chơi nhiều người, mỗi lần nhảy đều dẫn tới một vòng người vây xem. Tô An xem máy nhảy như sân nhà của mình, trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, khoé miệng cong cong không quá thay đổi, ánh đèn chói loá phát sáng trên người cậu làm cậu tự luyến cảm thấy mình như ngôi sao trên sân khấu.

Sau khi chơi đủ vui, Tô An dùng số tiền còn lại chơi máy gắp thú. Ngôi sao sân khấu cuối cùng cũng bị đánh về hình dạng ban đầu, mất sạch tiền.

Túi đeo chéo của Tô An bị Tề Văn Hiên treo vào ba con thú nhồi bông gắp được, thêm vài con nữa có thể biến thành chuỗi anh em hồ lô.

Ra khỏi khu trò chơi, Tô An cầm túi đeo chéo có treo thú nhồi bông thôi miên bản thân: Anh Hiên treo cho mình gấu bông cậu ấy gắp được, cho nên làm tròn là mình gắp được.

... Thôi miên thất bại.

Quên đi, giả vờ như giữa bọn họ chẳng có chuyện gì, trước hết trở lại cảnh ở lối vào tàu điện ngầm vậy.

"Tiếp theo chúng ta đi đâu?" Tô An hỏi Tề Văn Hiên, hỏi xong tự đánh mình một cái, "Đúng rồi, chúng ta đến mua quà mà, qua cửa hàng bên kia xem đi."

Tề Văn Hiên không nhắc lại chuyện lấy thú nhồi bông làm lễ vật đả kích cậu, nhịn cười nói: "Được."

Bên trong cửa hàng luôn bán không ít các loại quà tặng, thường là đồ cho con gái, Tô An mang túi đeo chéo treo chuỗi anh em hồ lô đi vào, không cưỡng lại được sự thu hút.

"Oa-- Anh Hiên xem này, chân mèo nhồi bông này đáng yêu quá!" Tô An bước vào cửa hàng liền chạy qua chỗ trưng bày mấy con thú nhồi bông màu hồng nhạt, mới vừa cầm lấy chân mèo đã bị chỗ khác hấp dẫn, "Con vịt nhồi bông này cũng dễ thương nữa!"

Trái tim thiếu nữ trong thiếu niên bị mấy món quà tặng nhỏ trong cửa hàng kích hoạt thành công.

Tề Văn Hiên đi theo phía sau: "Tôi mua cho cậu nhé?"

"... Cậu nói gì vậy?" Tô An bình tĩnh lại, "Sao tôi có thể thích mấy con thú nhồi bông này, tôi chỉ đang nghĩ mua cho Mạnh Huỳnh thôi, con gái chắc sẽ thích mấy đồ đáng yêu-- Ồ?"

Cậu đang nói một nửa, tầm mắt đột nhiên lướt qua kệ để ảnh, bỗng chốc chộp lấy cánh tay Tề Văn Hiên kéo anh cùng ngồi xổm xuống."

Động tác vô cùng nhanh chóng, khiến cho Tề Văn Hiên nghĩ rằng mới có viên đạn bay qua sau đầu mình.

"Cậu làm gì thế, gặp kẻ thù hả?" Không có viên đạn nào, tất cả vẫn là hoà bình tốt đẹp như cũ, Tề Văn Hiên không thể hiểu nổi, phối hợp với cậu thấp giọng hỏi.

"Không phải không phải..." Tô An vừa dựng ngón trỏ đặt trước môi, vừa kích động nhìn theo hướng lúc nãy, "Tôi mới thấy Đại Trí!"

Đây là phản ứng khi đến cửa hàng gặp bạn bè?

Khi Tề Văn Hiên nghi hoặc, Tô An lại nói: "Cậu ta đi cùng một cô gái!"

Đại ca đang dò xét lại bổ sung: "Hơn nữa còn không phải Mạnh Huỳnh!"

Tề Văn Hiên nghĩ thầm là Mạnh Huỳnh mới kỳ lạ.

"Bọn họ ra ngoài rồi!" Máu hóng chuyện của Tô An sôi hùng hục, tận tâm tận lực diễn phim điệp viên, bỏ xuống mấy con gấu bông dễ thương lúc nãy, "Anh Hiên, chúng ta đuổi theo!"

Được rồi.

Tề Văn Hiên đi theo sau cậu, hai người khom lưng ra khỏi cửa hàng trong ánh mắt quỷ dị của nhân viên tiệm.

Tác giả có điều muốn nói: Chúng mừng Quốc tế thiếu nhi nhá các bạn lớn bạn nhỏ!

Hôm nay để lại lời nhắn sẽ có bao lì xì tình yêu rơi xuống đó nha!