Editor : Ha Ni Kên
Lạc Sênh vừa lên tiếng đề nghị đi cùng, cả đám quý nữ sợ đến ngây người.
Sao lại có thể chẳng biết sợ đưa ra yêu cầu như thế chứ ?
Người ta là tiểu Quận chúa đi chúc thọ vương phi, còn ngươi dựa vào đâu mà đi theo ? Dựa vào bản lĩnh mặt dày không biết xấu hổ à ?
Đám quý nữ yên lặng cười nhào ?
Sau kinh ngạc lúc đầu, Vệ Văn nhanh chóng che giấu cẩn thận chán ghét trong lòng, dịu dàng nói : « Ta đi một chút rồi sẽ trở lại mà, chi bằng Lạc cô nương cứ ngồi nghỉ ở đây, nếu chán quá có thể ngắm hoa thưởng trà. »
Lạc Sênh mỉm cười : « Uống trà ngắm hoa để sau cũng được, nếu ta đã đại diện nữ quyến phủ Đại Đô Đốc đến thì cũng nên đến chúc mừng vương phi tận mặt một câu chứ, Quận chúa thấy có phải không ? »
Vệ Văn nhíu mày yên lặng rồi bất đắc dĩ gật đầu : « Lạc cô nương nói phải, vậy thì đi cùng thôi. »
Nàng quên mất, Lạc Sênh không hề giống những quý nữ khác.
Những quý nữ này đều theo mẫu thân mà đến, những thứ xã giao phía trên tất nhiên là do các phu nhân ra mặt, nhưng Lạc Sênh lại là người có vai vế nhất trong số các nữ quyến phủ Đại Đô Đốc.
Người ta đã muốn chúc mừng vương phi, người làm chủ nhân như Vệ Văn không nên ngăn cản.
Thấy Lạc Sênh sắp đi theo Vệ Văn ra ngoài đình, Lạc Nguyệt vội gọi mấy tiếng Tam tỷ.
Lạc Sênh quay lại, nở nụ cười trấn an : « Nhị tỷ với Tứ muội ở đây chờ ta, ta đi một chút rồi sẽ quay lại. »
« Nhưng mà – » Lạc Nguyệt nhớ đến lời dặn của Lạc Đại Đô Đốc, muốn nói lại thôi.
Cha muốn nàng và Nhị tỷ đi cùng Tam tỷ mà.
Cha nói uyển chuyển là vậy, nhưng nàng hiểu, cha sợ Tam tỷ lại gây họa, muốn nàng và Nhị tỷ canh chừng.
Nhưng lời này khó mà nói ra trước mặt mọi người được.
Thấy nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình, Lạc Tinh nhẹ kéo tay nàng : « Tứ muội, ngồi xuống đã, Tam muội sẽ nhanh quay về mà. »
Tam muội đã quyết chuyện gì thì sẽ không đổi, nàng và Tứ muội đi cùng để gặp Bình Nam vương phi thì lại không thích hợp, dưới ánh nhìn soi mói của mọi người thế này thì thà yên lặng chờ Tam muội trở lại còn hơn.
Bên đó đều là những bậc trưởng bối, hẳn Tam muội cũng sẽ không gây ra chuyện gì – Lạc Tinh không dám chắc nghĩ.
Vệ Văn đi trên đường cũng nghĩ về chuyện này.
Từ khi nào Lạc Sênh lại có hứng thú với chuyện này, chẳng lẽ định đi gây chuyện ?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Vệ Văn lạnh lẽo vô cùng.
Nếu là vậy, nhất định nàng sẽ không tha cho ả !
Không đúng, hôm nay chính ra vốn có trò hay để nhìn mà.
Nghĩ đến vài chuyện, Vệ Văn khẽ nhếch khóe miệng, chân bước nhanh hơn.
« Vương phi, Quận chúa và Lạc cô nương đến. »
Nghe lời bẩm báo, Bình Nam vương phi vẫn luôn nở nụ cười trên môi không khỏi sững người một chút.
Bà cũng đoán con gái sắp đến rồi, nhưng Lạc cô nương là ai ?
Nữ quyến phủ Đại Đô Đốc từ lâu đã rời khỏi vòng xã giao giữa các vị phu nhân trong kinh thành, nhất thời Bình Nam vương phi không nhớ ra được Lạc cô nương là ai, cho đến khi nhìn thấy người thiếu nữ áo xanh bên cạnh Vệ Văn.
Gương mặt này của Lạc Sênh vẫn khá là độ nhận diện.
Cũng không phải mình bà, phàm là vị phu nhân nào có con trai, cũng từng lo lắng con trai bảo bối của mình sẽ gặp độc thủ của Lạc cô nương.
Còn mấy vị có con trai ngoại hình cũng chẳng đẹp đến vậy, hoặc còn có chỗ chưa hay lắm, thì cũng không quá bận tâm. Suy cho cùng, trong mắt người làm mẹ thì con trai mình vĩnh viễn là số một, không phải Lạc cô nương thì cũng có vô số nha đầu chết tiệt không biết xẩu hổ mà nhìn chòng chọc nhỏ cả nước miếng.
Sự có mặt của Lạc Sênh khiến toàn bộ phu nhân ngẩn cả người.
Bình Nam vương phi nhìn Vệ Văn một cái.
Vệ Văn hành lễ xong thì giải thích : « Lạc cô nương muốn chúc mừng tận mặt mẫu phi. »
Đúng lúc Lạc Sênh đang hành lễ, cất cao giọng nói : « Chúc vương phi thuận tâm như ý, tùng hạc trường xuân. »
Giọng nói của tiểu cô nương thanh thúy, như châu rơi bàn ngọc, vọng lại rõ ràng trong tai từng người.
Những quý phu nhân trước giờ luôn điềm tĩnh khéo léo không khỏi run run khóe miệng.
Tuy « tùng hạc trường xuân » là lời cát tường, nhưng sao lại dùng cho vương phi chứ.
Bình Nam vương phi chú trọng việc bảo vệ nhan sắc vô cùng, tuy rằng sắp năm mươi tuổi rồi, nhưng nhìn quá cũng chỉ tưởng bốn mươi, ngày thường rất thích nghe người khác tâng bốc vẻ đẹp trẻ trung của bà.
Lạc cô nương chúc Bình Nam vương phi tùng hạc trường xuân chẳng khác nào đối đãi với Bình Nam vương phi như đối với lão thái bà.
Chậc chậc, nuôi con gái đến vô học thế này, Lạc Đại Đô Đốc có buồn hay không đây ?
Nhưng thực ra Lạc cô nương có thể nghĩ ra câu « tùng hạc trường xuân » cũng không dễ dàng gì rồi, chỉ có Bình Nam vương phi nghe chắc chẳng vui nổi.
Các phu nhân nghĩ vậy, lặng lẽ liếc nhìn sắc mặt của Bình Nam vương phi.
Từ khi vào kinh Bình Nam vương phi vẫn sống cuộc sống chúng tinh phủng nguyệt, chưa từng bị ai buông lời bẩn thỉu đầy xúc phạm ngay trước mặt như thế này.
Phải, đối với Bình Nam vương phi thì đây chính là xúc phạm bẩn thỉu.
Trông bà cùng lắm mới bốn mươi thôi, đâu ra mà tùng hạc trường xuân !
Trong lòng Bình Nam vương phi tức vô cùng, nhưng lại không thể thể hiện ra ngoài.
Đây là thọ yến của bà, nếu chút giận này cũng không nhịn được nhất định sẽ bị người khác cười chê.
Nhưng tức thì vẫn tức !
Bình Nam vương phi mỉm cười cảm ơn lời chúc của Lạc Sênh, liếc nhìn con gái.
Vệ Văn cắn môi, nhẫn nại cười với Lạc Sênh : « Lạc cô nương, để ta cho thị nữ đưa cô nương về hoa viên. »
Lạc Sênh kinh ngạc vô cùng : « Chẳng lẽ ở đây không có chỗ cho nữ quyến Lạc phủ ngồi ? »
Vệ Văn bị hỏi ngớ người, không khỏi nhìn Bình Nam vương phi.
Bình Nam vương phi giữ nụ cười trên môi : « Sao lại thế được, Lạc cô nương đến đây ngồi đi. »
Lạc Sênh cười thẹn thùng : « Ta chỉ là một tiểu cô nương, sao lại ngồi ở đó được. Không biết phu nhân Trường Xuân Hầu đã đến chưa ? »
Lời vừa dứt, mọi người lập tức nhìn về một người phụ nữ ngồi cạnh một cái bàn.
Người phụ nữ này trông có vẻ chưa đến ba mươi tuổi, nhìn dịu dàng ôn hòa.
Vì thế Lạc Sênh biết đây chính là phu nhân Trường Xuân Hầu, Dương thị.
Theo như Hồng Đậu kể lại, Lạc cô nương rất không thích Dương thị.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, vị kế thất này của Trường Xuân Hầu sinh được một người con gái cũng có chút tiếng tăm, có lần được người khác khen ngợi đôi câu, người này còn thuận miệng chê bai cười nhạo Lạc cô nương bất học vô tài.
Thế nhưng lời này lại lọt vào tai Lạc cô nương.
Lạc cô nương không hề khách khí quật cho người kia một trận, tiện thể căm ghét luôn cả nhà Trường Xuân Hầu.
Lạc Sênh khẽ mỉm cười nhìn Dương thị.
Lạc cô nương ghét người này, đương nhiên nàng cũng ghét người này.
Không nói gì xa xôi, chỉ riêng việc trưởng tỷ nàng mắc bệnh qua đời chưa được nửa năm mà người này đã nhanh chân gả cho biểu ca, nàng đã không thích rồi.
Vừa hay bên cạnh Dương thị có chỗ trống không ai ngồi, Lạc Sênh đi thẳng qua, cười tít mắt : « Dương phu nhân không ngại ta ngồi đây chứ ? »
Mí mắt Dương thị giật giật, nhưng không lộ điều gì, cười cười : « Tất nhiên là không rồi. »
Cũng không biết tiểu cô nương ngồi cạnh bà thì có gì thích hợp, nhưng cũng không dám hỏi.
Tiếng ác của Lạc cô nương bà cũng từng nghe qua rồi.
May mắn nhất là giờ hai đứa con trai của bà chưa đến mười tuổi, không sợ Lạc cô nương có ý đồ gì với các con.
Lạc Sênh thản nhiên ngồi xuống, thản nhiên uống trà ăn mứt.
Thấy tiệc rượu đã bắt đầu, mà Lạc Sênh vẫn ăn luôn miệng, Vệ Văn có chút không kiềm chế được.
Nếu Lạc Sênh ở lại đây thì chẳng phải là uổng phí sắp xếp của nàng ...
Vệ Văn nháy mắt với một người thị nữ.
Thị nữ kia đứng lẫn trong số đám thị nữ dâng canh, bưng bát súp ngọt đưa đến cho Lạc Sênh.
Một đôi bàn tay trắng nõn, một bát súp thơm lừng.
Súp ngọt vừa dừng trước mặt Lạc Sênh, đôi tay đột ngột run lên.
Một bàn tay còn nõn nà hơn khẽ khều một cái, bát súp kia hắt thẳng về phía phu nhân Trường Xuân Hầu Dương thị.
Phu nhân Trường Xuân Hầu phong thái dịu dàng điềm tĩnh hét lên một tiếng chói tai.
------------------------