Editor : Ha Ni Kên
Thuốc dẫn là máu ngỗng thì không khó, nhưng nếu thêm điều kiện ngỗng nuôi từ mười hai năm trở lên thì thật chẳng dễ dàng gì.
Có thể nói khá là khó khăn.
Ai mà chẳng nuôi ngỗng lấy trứng làm thịt, cùng lắm là nuôi để thêm một con thú trông nhà. Ngỗng sống quá mười năm chẳng sinh được trứng nữa, lúc đấy không làm thịt thì chẳng lẽ lại dưỡng lão ?
Thấy Vệ Hàm yên lặng, Lý thần y nói : « Ngỗng có thể sống hơn hai mươi năm. Tuy ngỗng sống hơn mười hai năm không hay gặp, nhưng không phải không có. Phái nhiều người đi tìm chắc vẫn sẽ tìm thấy thôi. »
« Đa tạ lời an ủi của thần y, tiểu vương sẽ phái người đi tìm. »
Lý thần y liếc mắt.
Tên nhóc này đúng là tự mình đa tình, ai thèm an ủi, lão chỉ nói hết những thứ cần nói để nhanh nhanh về tìm câu trả lời chỗ nha đầu họ Lạc thôi.
« Lão phu có thể châm cứu trước cho ngươi, tạm thời hạn chế chứng bệnh, nhưng vẫn phải mau mau tìm ngỗng trắng phù hợp, mới có thể trị tận gốc được. »
Nói đến đây Lý thần y dặn dò thêm một câu : « À đúng rồi, phải là ngỗng trắng nhà nuôi, ngỗng hoang không được. Ngỗng nhà và ngỗng hoang có tập tính khác nhau, ăn uống khác nhau. Thuốc dẫn mà kiếm sai một ly thì đi một dặm. »
« Đa tạ thần y đã nhắc nhở, tiểu vương đã nhớ. »
Lý thần y mở hòm thuốc, lấy ra một bộ ngân châm : « Vậy bắt đầu châm cứu thôi. »
Nửa giờ sau, Lý thần y rửa tay, nhấc hòm thuốc.
Vệ Hàm đứng dậy định tiễn.
Lý thần y khoát tay : « Vương gia không cần tiễn. »
« Vậy để thị vệ của ta đưa ngài trở về. »
Lý thần y lại từ chối : « Không cần, lão phu còn muốn đến phủ Đại Đô Đốc một chuyến. »
Vệ Hàm ngẩn người.
Thần y định đi tìm Lạc cô nương ?
Lý thần y thấy vẻ sửng sốt của chàng, thờ ơ hỏi : « Sao ? Chẳng lẽ vương gia không biết lão phu đến đây là vì Lạc cô nương mời đến à ? »
« Tiểu vương biết. »
Nhưng chàng không biết vì sao Lý thần y lại vì Lạc cô nương mà đến.
Mà lúc này, Lý thần y vuốt vuốt râu, trong lòng cũng buồn bực như vậy : Tại sao nha đầu họ Lạc lại xin chữa bệnh giúp Khai Dương vương ?
Chậc chậc, đường đường bậc nam nhi đại trượng phu mà lại phải trông chờ vào sự giúp đỡ của một tiểu cô nương, Khai Dương vương thế này đúng là không được rồi.
Lý thần y khinh bỉ mà quên luôn việc đối phương khó khăn trong việc xin lão chữa bệnh chính là vì quy định lão đặt ra.
Đợi đến khi Lý thần y rời đi rồi, Vệ Hàm gọi Thạch Diễm : « Dẫn người đi tìm một con ngỗng trắng nhà nuôi sống hơn mười hai năm, càng nhanh càng tốt. »
Thạch Diễm nghe xong hai mắt mở to, xác nhận lại : « Ngỗng mười hai năm tuổi ? »
Thịt vậy già quá dai không ?
« Hỏi ít thôi, mau đi tìm đi. Coi như chuộc tội vụ Lâm phủ.
« Dạ, ty chức sẽ đi tìm. »
Ngỗng trắng nuôi tận mười hai năm, ôi , hắn tìm đâu ra mới được !
Không đề cập đến sầu não khổ sở của Thạch Diễm nữa, sau khi rời khỏi phủ Khai Dương vương, Lý thần y lại quay ngược lại phủ Đại Đô Đốc, khiến đám người hóng chuyện suýt thì bị lòng hiếu kỳ ngộp chết.
Thần y lại đến phủ Đại Đô Đốc !
Thần y đi tới đi lui giữa phủ Đại Đô Đốc và Khai Dương vương, đây nào phải đi xem bệnh cho ai.
Có người nảy ra một ý tưởng to gan : Chẳng lẽ thần y không đi dưới tư cách lão đại phu, mà là nguyệt lão ?
Đến cả Lạc Đại Đô Đốc cũng vì chuyện thần y một ngày gõ cửa hai lần mà nghĩ đến khả năng này.
Thì đúng là suy đoán này có vẻ hơi khó tin nhưng nhỡ đâu cái ngày con gái ông xin thần y chữa bệnh cho ông đã thể hiện sở trường gì được thần y thích thú tán dương thì sao ?
Lạc Sênh vẫn ở Nhàn Vân uyển tiếp đón Lý thần y.
Thời tiết tháng tư rất hợp để ngồi thưởng trà dưới tàng cây.
Lần này không phải là trà hoa hồng nữa mà là trà xanh trong như ngọc bích.
Bên cạnh tách trà xanh ngát là một chiếc đĩa sứ trắng muốt, bày bánh ngọt đủ màu.
« Mời thần y dùng tách trà cho nhuận giọng. »
Lý thần y vốn định đi thẳng luôn vào vấn đề, nhưng thấy tách trà sóng sánh màu ngọc lục bích, hương trà vấn vương quanh chóp mũi, lẳng lặng cầm lên uống hai ngụm.
Tiểu nha đầu nói không sai, uống trà nhuận giọng rồi nói tiếp cũng chưa muộn.
Trà ngon !
Lý thần y khen một tiếng trong lòng, đặt tách trà xuống chuẩn bị nói chuyện chính.
« Thần y nếm thử chút bánh ngọt này đi. Bánh màu vàng có phủ đường trắng là bánh bí ngô, vừa ngọt vừa mềm lại không bị dính răng. Bánh màu xanh ngọc bích trong suốt kia là bánh đậu biếc, trong nhân có cả bạc hà, ăn vào vừa ngon vừa mát. Bánh màu đỏ có hình bông hoa là bánh hoa hồng thủy tinh. Bánh màu tím nhạt là bánh ngó sen phủ quế... »
Lý thần y nghe tiểu cô nương uyển chuyển giới thiệu từng loại bánh, giọng điệu ôn tồn dễ nghe. Ăn một cái bánh bí ngô, ăn thêm một chiếc bánh đậu biết, ăn cả một bánh hoa hồng thủy tinh...
Trong khay chẳng còn gì nữa, chỉ còn vài mẩu bánh vụn.
Lý thần y quờ quạng chiếc đĩa trông trơn, lúng túng chớp mắt một cái.
Tiểu cô nương ngồi đối diện nhoẻn miệng cười xinh đẹp : « Thần y có muốn một khay nữa không ? »
« Không cần ! » Lý thần y khó khăn đáp.
Một mâm rồi lại một mâm, chẳng lẽ đã ăn hết rồi lão lại còn không biết xấu hổ mà hỏi thế à.
Không ngờ một tiểu cô nương lại có thể giảo hoạt đến vậy, vọng tưởng lấy một khay bánh ngọt, một tách trà để hối lộ lão.
Đường đường là thần y, lão mà là loại người như thế à ?
« Khấu Nhi, bưng một khay bánh ngọt lên đi. »
Rất nhanh sau đó, một nha hoàn xinh đẹp thu chiếc khay trống, thay bằng một chiếc khay khác toàn bánh ngọt.
Lý thần y hững hờ nhìn một lượt, kiên quyết không ăn.
« Lão phu đã khám bệnh cho Khai Dương vương rồi, bây giờ Lạc cô nương có thể nói rõ lai lịch của toa thuốc Dưỡng nguyên đan và Thoái hàn hoàn rồi chứ ? »
« Đương nhiên rồi. » Lạc Sênh nhìn Khấu Nhi.
Khấu Nhi lập tức kéo Hồng Đậu ra ngoài, để lại không gian cho hai người nói chuyện.
« Thần y có nhớ ta từng nói đã gặp được một vị thần y ở Nam Dương chứ ? »
Lý thần y hằm hè nói : « Nhớ. »
Tiểu nha đầu toàn nói dối thôi, thế mà lão còn tin.
Nghĩ lại thấy giận, Lý thần y bồi thêm : « Tiểu cô nương lừa gạt lão phu ! »
Lạc Sênh không hề biến sắc : « Nhưng đúng là ta có được hai toa Dưỡng nguyên đan và Thoái hàn hoàn ở thành Nam Dương. »
« Vậy ngươi nói xem rốt cuộc là từ chỗ nào ! » Lý thần y quên sạch đĩa bánh ngọt vừa rơi xuống bụng, nổi đóa.
Lạc Sênh lặng lẽ đẩy khay bánh ngọt về gần chỗ Lý thần y, bối rối nói : « Ta sợ nói ra thần y sẽ cảm thấy hoang đường, không tin. »
« Lão phu sống đến ngần này tuổi rồi, làm gì có chuyện ly kỳ nào mà chưa gặp hả. Nói xem ! » Lý thần y vỗ bàn đá, thuận tay cầm lên một khối bánh ngọt.
Lạc Sênh kể lại : « Đầu năm nay cha phái người gửi ta về nhà ngoại tại thành Kim Sa. Lúc đi ngang qua thành Nam Dương có nán lại nửa ngày. Đến lúc tới thành Kim Sa, thấy đệ đệ bệnh tật đầy người, không hiểu vì sao trong đầu lại nảy ra hai toa thuốc này... »
Khóe miệng Lý thần y khẽ run, gắng nuốt xuống ham muốn quát một câu « tầm bậy tầm bạ ».
Lạc Sênh thấy Lý thần y không nổi giận, nói tiếp : « Khi ấy ta cũng không hề nghĩ đến thành Nam Dương đâu. Ai ngờ đến khi hồi kinh vào tháng trước, ta lại dừng chân ở thành Nam Dương lần nữa. Đến đêm ngày thứ hai, không biết do mộng du hay vì gì, mà khi tỉnh lại phát hiện ta đã ở trong một căn nhà hoàng – »
« Nhà hoang ? » Lý thần y giật khóe mày, có một dự cảm trong lòng.
Vẻ mặt Lạc Sênh nghiêm trọng vô cùng : « Ngài có biết không, đấy chính là phế trạch của phủ Trấn Nam Vương mười hai năm trước bị diệt cả nhà. Khi ấy ta khá là sợ, vô tri vô giác rời khỏi đó, cứ nghĩ như vậy là thôi. Ai ngờ chẳng biết vì sao, trong đầu ta lại có một giọng nói, thì thầm cho ta biết, hai toa thuốc Dưỡng nguyên đan và Thoái hàn hoàn kia thuộc về một vị thần y họ Lý, mà người nói tự xưng là Thanh Dương Quận chúa... »
Vẻ mặt tiểu cô nương ngồi đối diện trắng nhợt, trong mắt ánh lên vẻ bất an : « Thần y, ngài nói xem thế là thế nào, chẳng lẽ ta lại trúng tà ? »
--------------------------