Chưởng Ôn

Chưởng Ôn - Chương 88: Kết cục đã định




Trước mắt bao nhiêu người hai anh em Nghiêm gia cứ như vậy bị dẫn đi, khiến cho người ta bất ngờ không chỉ vì việc bắt bớ này như một cái tát mạnh mẽ đánh vào mặt Nghiêm gia mà càng bởi vì hai người bị bắt một là trùm kinh doanh, một là quan lớn một phương. Đây là thế gia vọng tộc, lại còn là nhà ân sư của Hứa Chí Viễn, nếu không có sự cho phép của trung ương thì chính quyền địa phương nào dám cả gan làm như vậy. Nhưng đây lại chính là tổ điều tra đặc biệt của thành phố A, vốn là mang theo "thượng phương bảo kiếm" đến điều tra vụ án của Lương Thiên.



Là người nào dám lớn mật động đến người của Nghiêm gia, chẳng lẽ Hứa Chí Viễn lại vong ân bội nghĩa?



Thất chủy bát thiệt? Lời nghị luận sau lưng bắt đầu phát tán, lựa chọn nơi công khai thế này để bắt người, Nghiêm Văn Khâm biết đây là một tổn hại lớn với Nghiêm gia. Nhưng nàng càng hiểu rõ nếu không làm như vậy thì sẽ có người muốn gian lận, chuyện này có thể sẽ bị xử lí trong bóng tối. Nàng chính là muốn đem chuyện này đẩy lên chỗ đầu sóng ngọn gió, để cho người khác dù có tâm cũng vô lực đi dùng quyền thế để che phủ đạo nghĩa.



Nhưng mà lần này cũng đã làm cho Nghiêm gia mất hết mặt mũi, mặc kệ chuyện này là thật hay giả thì hai đứa con của Nghiêm gia là bị tra còng bắt đi, tâm tình của Nghiêm Công tất nhiên sẽ không thể tiếp thu nổi.



Về đến biệt thự ông để quản gia và những người khác đi lên lầu, ông không muốn dọa đến mấy đứa nhỏ, cũng không muốn người trong nhà đề cập đến chuyện này, trong đại sảnh chỉ còn lại Nghiêm Văn Huy và Nghiêm Văn Khâm, ông tự mình gọi điện thoại ra ngoài dặn dò vài câu.



"Là ai mà dám chụp tội danh như vậy lên đầu cha của các con?". Nghiêm Công chống quải trượng, ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt không có chút biểu tình gì nhìn hai chị em.



Hai người không nói, Nghiêm Công điều chỉnh ngữ khí, đi đến trước mặt Nghiêm Văn Huy, vỗ vỗ bả vai của nàng: "Ủy khuất con và Tiểu Huy, tiệc đầy tháng náo loạn thành như vậy cũng thật là điềm xấu".



"Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho người này". Nghiêm Công nói xong trong mắt tản ra cỗ tức giận khó có thể kìm nén, sự tức giận của ông mang theo uy nghiêm của quân nhân.



Nghiêm Văn Huy lo lắng nhìn thoáng qua Nghiêm Văn Khâm, vừa định trấn an tâm tình của lão thái gia thì đã thấy Nghiêm Văn Khâm đột nhiên quỳ xuống, nàng muốn ngăn cản nhưng đã không kịp.



"Là con...". Giọng nói của nàng bình thản, không mang theo tia cảm xúc tâm tình nào, nàng biết thứ gì nên đối mặt thì phải đối mặt, trốn không thoát, cũng không thể giãy dụa.



Huống hồ nếu nàng không thẳng thắn tất cả thì chỉ sợ chính nàng cũng không biết đến lúc nào mới có thể hối lỗi với những người còn lại trong ngôi nhà này.



Nghiêm Công tuy rằng trừng mắt nhìn nàng nhưng cũng thần kì bình tĩnh, ông giống như chìm trong nghi vấn, ánh mắt khép hờ, mày cau chặt lại, tay ông đè lên chỗ trái tim mình, có chút thống khổ bắt lấy vạt áo của mình.



"Đứng lên nói". Hơi thở của ông nhẹ mỏng, ngay cả khí lực để phát giận cũng không có, nhưng giọng nói lại mang theo run rẩy nhè nhẹ.



Nghiêm Văn Huy bước lên trước, nâng chị gái đứng dậy, Nghiêm Văn Khâm biết nàng lo lắng nên vỗ nhẹ lên tay nàng, ý bảo nàng đứng bên cạnh mình. Chuyện này nàng mới là kẻ chủ mưu, nàng không muốn để Nghiêm Văn Huy liên lụy vào, dù sao sau này trong nhà đều phải dựa vào em ấy, về điểm này Nghiêm Văn Khâm vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn cùng xin lỗi cô em gái này.



Nàng xoay người, đối mặt với lưng của Nghiêm Công, bỗng nhiên phát hiện trên đầu ông nội một sợi tóc đen cũng không có, bóng dáng của ông từ khi nào đã trở nên già nua như vậy? Nàng nhịn không được muốn vươn tay ôm lấy người ông từ nhỏ đã sủng nịnh nàng, huấn luyện nàng, vẫn luôn tôn trọng quyết định của nàng, thế nhưng tay nàng còn chưa chạm đến ông thì liền thả xuống.



"Nếu không có căn cứ vô cùng chính xác thì bọn họ sẽ không đến bắt người.....".



Nàng khinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng bâng quơ nói ra câu này, cũng là chọc giận đến Nghiêm Công. Sở dĩ ông quay lưng đi là vì sợ mình nhất thời không thể khống chế bản thân, nhưng ông vẫn nắm chặt tay, vẫn là không kìm được mà xoay mạnh người giáng một cái tát thật mạnh lên mặt nàng.



Cái tát này đứng quá gần, khí lực khi ra tay lại quá lớn, Nghiêm Văn Khâm không né không tránh đón nhận một đòn nặng nề này, cũng cảm thấy trên mặt truyền đến từng trận đau đớn, ngay sau đó là một cỗ tinh ngọt tràn ra trong miệng.



"Hai đứa nó một người là cha ruột, một người là chú ruột, con.....".



"Đứng trước pháp luật thì mọi người đều ngang hàng, không có ngoại lệ". Nghiêm Văn Khâm cắn chặt hàm răng, kiên quyết nói ra những lời này.



"Con!!!". Ông nâng tay lên, Nghiêm Văn Huy muốn tiến lên ngăn cản thì bị Nghiêm Văn Khâm kéo lại, cuối cùng thì nàng vẫn đón nhận tiếp một cái tát thật mạnh.



"Chị!". Nghiêm Văn Huy đau lòng hô to một tiếng.



Nàng không thể dễ dàng để chị gái chịu phải loại ủy khuất này, nàng đi đến trước mặt Nghiêm Công, đem Nghiêm Văn Khâm che chở ra sau người, hốc mắt đỏ ửng: "Là người từ nhỏ dạy chúng con thiện ác đạo nghĩa, là người vẫn luôn muốn để hai người con của mình trở thành trụ cột quốc gia. Nhưng bây giờ bọn họ lại trở thành khối u ác tính của xã hội, người căn bản không biết rõ từ đầu đến cuối của chuyện này thì liền động thủ, người căn bản không biết chị rốt cuộc phải chịu bao nhiêu thống khổ mới có thể đi đến bước này. Người lúc này chỉ là một người cha thiên vị mà thôi! Ông nội, nếu người không hề vĩ đại như vậy thì cần gì dạy dỗ bọn con những điều đó?".



Nghiêm Công đứng ngốc tại chỗ, mấy lời này khiến ông không nói nên lời, thế nhưng ông nhìn hai đứa cháu gái chính mình cưng chiều lại làm ra chuyện như vậy, ông thực sự bất ngờ, và cũng càng thêm đau đớn vô cùng.



"Văn Huy, đừng nói nữa".



Nghiêm Văn Khâm kéo Nghiêm Văn Huy ra sau, sợ nàng bị đánh, trên mặt nàng sưng đỏ, khóe môi nhiễm máu. Mà Nghiêm Công lúc này lại chỉ cúi đầu, hốc mắt tẩm nước, cười cười gật đầu, cỗ ý cười kia mang theo chua xót, mang theo khó tin. Ông chỉ vào Nghiêm Văn Huy, khóe miệng khẽ run hỏi: "Con cũng có phần?".





Ngoài cửa sổ mưa li ti bắt đầu lớn hơn, gió to thổi mạnh, hạt mưa dừng trên cửa sổ, vang lên tiếng tí tách không ngừng.



Tầm mắt Nghiêm Công không ở trên hai đứa cháu gái, trong mắt tràn đầy thất vọng lan tràn lên cả người.



Nhìn vẻ mặt thống khổ lúc này của ông nội, trái tim Nghiêm Văn Khâm như bị từng nhát búa đập nặng nề, đau đớn không thôi, nhưng nàng vẫn nhịn xuống khó chịu nơi yết hầu, nói: "Chuyện này không liên quan đến Văn Huy".



Nghiêm Văn Huy đau lòng nhìn vết thương trên mặt Nghiêm Văn Khâm, "Chị, vì sao chị lại không chịu giải thích?".



Nghiêm Văn Khâm không nói gì.



"Quỳ xuống!". Nghiêm Công giận dữ gầm lên, hai chị em cũng không có phản kháng, thực nghe lời quỳ gối trước mặt ông.



Ông bỗng nhiên ngửa đầu lên cười dài, trào phúng chính mình, "Nghiêm gia thế nhưng lại sinh ra hai người ăn cây táo rào cây sung, ta nói cho các con biết, bọn họ ở quan trường, thương trường có đôi khi khó tránh khỏi có chỗ khó xử, làm một ít chuyện bất đắc dĩ, ta vẫn luôn hiểu. Nhưng Nghiêm Tước ta cả đời đền đáp tổ quốc, quân công hiển hách, hai đứa con của ta không có khả năng sẽ khác người, ngược lại hai chị em này thật đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt. Nhất là con, Nghiêm Văn Khâm, con vì Diệp Tiêu Nhiên mà ngay cả cha ruột của mình cũng không buông tha, lương tâm của con bị chó ăn rồi sao?".



Ông cơ hồ là rít gào lên, nâng quải trượng đánh lên người nàng, Nghiêm Văn Khâm kêu lên một tiếng đau đớn, bả vai truyền đến một trận đau nhức mãnh liệt, cảm giác đau đớn khiến thân thể nàng theo bản năng cong người xuống ngã trên mặt đất, nhưng hai tay vẫn chống trên mặt đất.



"Làm sao vậy? Ba!".



"Ông nội!".



Động tĩnh lớn cuối cùng cũng kinh động đến Nghiêm mẹ và Lý Đào đang ở trên lầu, hai người cùng nhau lao xuống muốn ngăn cản tình cảnh này, Nghiêm Công lại dùng quải trượng chỉ vào bọn họ, "Đều đi lên hết cho ta!", gầm lên giận dữ, không ai dám bước lên bước nào nữa.



"Ba, có chuyện gì từ từ nói, không cần đánh bọn nhỏ, Văn Huy vừa mới sinh, thân thể còn rất yếu". Nghiêm mẹ đau lòng nói.



Nhưng phẫn nộ và thất vọng khiến cho ông nghe câu này càng thêm thẹn quá thành giận, mà chân chính khiến ông đau lòng không phải bởi vì chuyện đã xảy ra mà là bởi vì đứa cháu gái ông sủng ái cả đời, tẫn tất cả tinh hoa tinh lực bồi dưỡng thế nhưng có thể lợi dụng cả ông. Nhưng nàng thật sự không làm cho ông thất vọng, nàng thông minh như vậy, cho dù đang ở trong trận chiến lớn nhưng biểu hiện vô cùng tự nhiên, hoàn toàn là sự tự nhiên từ cốt tủy, ngay cả mạng lưới quan hệ của ông nội mà cũng có thể lợi dụng được, khiến cho ông vô cùng đau lòng.



Nhìn gương mặt sưng đỏ của nàng lòng ông đau lòng rồi lại tức giận, để cho nàng trải qua huấn luyện quân sự ma quỷ như vậy cũng không có đau lòng, ông đã khi nào tự tay đánh nàng cơ chứ?



Đau lòng Nghiêm Văn Khâm làm sao chỉ có mình ông, đánh trên người nàng cũng giống như đánh trên người mình, Nghiêm Văn Huy hận không thể thay chị gái nhận tất cả thứ này, nàng nâng tay muốn giúp chị ấy vuốt ve đau đớn nhưng lại không dám động vào. Mà Nghiêm Văn Khâm chỉ hơi nhíu mày, xua tay, ý bảo Nghiêm Văn Huy mình không có chuyện gì, mà còn bản thân thì đau đến nõi không thể mở miệng nói chuyện.



Nàng chậm rãi rời khỏi mặt đất, quỳ thẳng thân mình, nắm chặt nắm đấm, ngẩng đầu đau lòng nhìn Nghiêm Công, nàng biết ông cái gì cũng đều hiểu rõ.



"Thực xin lỗi, ông nội". Nghiêm Văn Khâm cúi thắt lưng, hướng Nghiêm Công lạy một lạy.



Nhưng hắn vẫn đứng thẳng bất động như cũ, không có chút phản ứng, cũng không nói câu nào. Nghiêm Văn Huy cảm thấy không đúng, nàng khẽ kéo góc áo của Nghiêm Công thì ông đột nhiên ngã xuống, mà tay thì luôn ôm lấy chỗ trái tim của mình.



"Lý Đào!". Nghiêm Văn Huy kêu lớn một tiếng, Nghiêm Văn Khâm lập tức đứng dậy gọi điện thoại.



Mưa to ngoài cửa sổ che lấp đi tiếng còi của xe 120 và xe cảnh sát.



Trận mưa to này rốt cuộc cũng tạnh vào buổi chiều, mặt trời dần ló ra sau đám mây, ánh sáng mỏng manh chiếu rọi lên cửa sổ thủy tinh của tòa nhà lớn, chiếu lên từng thân ảnh bận rộn bên trong.



Mỗi ngày đều phải xử lý một số lượng lớn tư liệu tố tụng, cả văn phòng luật sư bề bộn nhiều việc, nhưng gần đây Tề Phi đang dẫn đầu đoàn luật sư mỗi ngày đều nghiên cứu một vụ án. Không ai biết vụ án này là đang muốn tìm được đường lui cho Nghiêm Văn Khâm, chỉ là bà chủ đã ra lệnh thì bọn họ phải nghe theo, tìm cách đem hình phạt của vụ án này giảm xuống thấp nhất.



Văn phòng luật lớn nhất thành phố A trước đây Tề Phi từng là quản lý, bây giờ bà chủ đổi lại thành Diệp Tiêu Nhiên. Vụ án đã được Tề Phi phân tích kĩ càng, chỉ là điểm mấu chốt vẫn chưa tìm được, chính là khẩu súng đã bắn chết Đại Sơn. Diệp Tiêu Nhiên phân phó Niên Thiếu Dương đi tìm, tìm từng thủ hạ dưới tay nhưng lại phát hiện khẩu súng đó đã không cánh mà bay. Hiển nhiên chuyện này đã có kế hoạch từ sớm, thi thể Đại Sơn bị phát hiện, chứng cứ quan trọng là khẩu súng lại tìm không thấy, không thể lường trước được vụ án này sẽ mở đầu như thế nào, sẽ diễn biến ra sao.



"Nếu Văn Khâm cầm khẩu súng này đến Cảnh cục đầu thú thì vụ án sẽ không còn đường quay lại, nếu có người tố giác vậy thì sẽ rất phiền toái". Tề Phi lật tư liệu phân tích.



Diệp Tiêu Nhiên dựa vào ghế, ánh mặt trời chiếu sáng bên ngoài cửa sổ, chiếu lên bóng lưng của cô in trên mặt đất.




"Bây giờ hai anh em Nghiêm gia đã bị bắt, Văn Khâm chỉ sợ là đang ở trong giờ phút nước sôi lửa bỏng, còn tôi thì cái gì cũng không thể làm được". Cô bất đắc dĩ lắc đầu, cô không thể ngăn cản chuyện nàng muốn làm, cô làm sao có thể ủng hộ nàng nhảy xuống vực sâu, nhưng cũng không đành lòng để nàng sống cả đời trong áy náy và tội lỗi.



Tề Phi nhìn cô, xoa xoa cổ ta cô, đè lại, nói: "Tin tưởng em, em sẽ có cách xoay chuyển".



Đang nói thì cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra, Hạ Diệp hấp tấp xông vào, đầu tiên là liếc mắt nhìn Tề Phi một cái, sau đó nói với Diệp Tiêu Nhiên: "Cảnh cục vừa nhận được một gói hàng, đó chính là khẩu súng mà chúng ta không tìm được, bên trên đó có dấu vân tay, đối chiếu ra thì là của Nghiêm Văn Khâm. Bây giờ cảnh sát đang tiến đến Nghiêm gia bắt người".



"Ai gởi?". Diệp Tiêu Nhiên đột nhiên đứng lên.



Hạ Diệp nhấp hé miệng, chậm rãi nói: "Là chính Nghiêm Văn Khâm tự gởi đến".



Khẩu súng này đã qua tay nhiều người, như thế nào chỉ có dấu vân tay của Nghiêm Văn Khâm, tất cả chuyện này đã được sớm an bài rất tốt, từ lúc nàng giết chết Đại Sơn thì nàng đã biết mình không thể quay đầu nữa, cũng biết sẽ có một ngày phải làm ra chuyện này.



Diệp Tiêu Nhiên lăng lăng ngồi xuống ghế, giờ phút này ánh sáng bên ngoài cực kì chói mắt, cuối cùng thì nàng vẫn đi ra một bước này. Cô ngẩng đầu lên nhìn Tề Phi, Tề Phi giống như hiểu suy nghĩ trong lòng cô, nói: "Bất kì kẻ nào cũng không có quyền phán quyết sinh tử của người khác, Văn Khâm sinh ra từ pháp luật, không có khả năng cho phép bản thân trốn tránh. Nhưng mà chuyện này em có thể khiến nó thành án tự thú".



"Còn một chuyện nữa, Nghiêm Công được đưa vào bệnh viện, bây giờ hẳn là bọn họ đang ở bệnh viện". Hạ Diệp hội báo.



Diệp Tiêu Nhiên đứng dậy lập tức đi ra ngoài.



Cô hẳn là nên ở bên cạnh nàng, không để nàng một mình đối mặt với người thân, người Nghiêm gia chắc đã biết tất cả, với tính cách của Nghiêm Văn Khâm thì chắc chắn sẽ thẳng thắn mọi chuyện với Nghiêm Công, lão thái gia này tính tình nóng nảy, sẽ đối đãi thế nào với Văn Khâm đây. Thế nhưng có thể nghiêm trọng đến nhập viện thì có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc đó, mà đến bây giờ cũng chỉ thật sự trơ mắt ra nhìn nàng bị bắt thôi sao? Cô thật sự cái gì cũng không làm được.



Theo tổ điều tra đặc biệt điều tra từng chứng cứ, phát hiện được tuyến tham ô của Lương Thiên không phải là đơn giản. Bây giờ đang từng bước điều chỉnh những tham quan sa lưới, tập đoàn Tô Thức, tập đoàn Trung Á cùng với ngân hàng nước ngoài đều được hình cảnh quốc tế tiến hành điều tra tất cả giấy tờ tư liệu. Vụ án cùng nhau tham ô hối lộ, góp vốn phi pháp, thậm chí là tội danh giết người đang dần chậm rãi nổi lên mặt nước.



Từ khi hai anh em Nghiêm gia bị công khai bắt đi thì chuyện này cũng đã đến tai Hứa Chí Viễn, nhưng hắn cũng vô lực cứu chữa, chỉ hi vọng ân sư không cần hiểu lầm hắn lấy oán trả ơn, lôi kéo Nghiêm gia rơi xuống nước.



Tổ điều tra đặc biệt không thể tự do tung hoành ở thành phố A mà không cần cơ quan địa phương phối hợp, thế nhưng với quan hệ của Nghiêm gia và Hứa Chí Viễn thì không cần nói cũng không có ai dám tùy tiện làm bậy. Nếu không phải chứng cứ hết sức rõ ràng thì chỉ sợ đến lệnh bắt cũng không được phê chuẩn.



Nhà lớn Nghiêm gia không có ai, người của Cảnh cục thẳng tiến đến bệnh viện.



Nghiêm Công đã gần 90 tuổi, sớm đã không còn khỏe mạnh như năm đó, hơn nữa liên tục chịu đả kích, cơ tim cũng vốn đã tắc nghẽn, hiện giờ đột nhiên phát bệnh, tình hình cực kì nguy hiểm.



Nhìn Nghiêm Công nhắm hai mắt nằm trên giường bệnh, trên mặt Nghiêm Văn Khâm không có biểu tình gì, mí mắt hạ xuống cũng nhìn không ra gợn sóng nào, nàng liếc nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng đè ép góc chăn, đi ra khỏi phòng bệnh.



"Chị, chị đi đâu?". Nghiêm Văn Huy mơ hồ cảm thấy không ổn, bước nhanh lên giữ nàng lại.




Nàng nhìn ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ, cười cười, quay đầu lại vuốt ve mái tóc của Nghiêm Văn Huy, đỡ lấy bờ vai của nàng, nói: "Văn Huy, chăm sóc tốt mọi người, chị gái rất xin lỗi em, vẫn luôn khiến em vất vả như vậy".



Nghe đến câu này, Nghiêm Văn Huy không nói hai lời liền lôi kéo nàng đi về phía trước.



"Em làm gì vậy?". Nghiêm Văn Khâm có chút khó hiểu giãy khỏi tay nàng, đứng yên tại chỗ.



"Đưa chị đến chỗ Diệp Tiêu Nhiên thì em mới có thể yên tâm, đừng tưởng rằng em không biết chị muốn làm gì. Chị có thể quan tâm bản thân một chút không, quan tâm em một chút không, ba cùng bác cả gặp chuyện không may, giờ bác gái và ông nội làm sao bây giờ?".



Nghiêm Văn Khâm không nói, Nghiêm Văn Huy nhìn thoáng qua đứa nhỏ mà Lý Đào đang ôm đứng bên ngoài phòng bệnh, nói tiếp: "Còn có con của chị, chị nhất định phải chịu trách nhiệm".



"Văn Huy, đứa nhỏ này........".



"Đứa nhỏ này là của chị, thằng bé là con chị, là mang họ Nghiêm của chị!". Nghiêm Văn Huy gằn từng chữ, Nghiêm Văn Khâm cúi đầu không nói, không biết làm thế nào để đối mặt với đứa em gái luôn dụng tâm lương khổ này.



Hai chị em nhất thời lâm vào trầm mặc, lại bỗng nhiên nghe được một loạt tiếng bước chân hỗn độn, Nghiêm Văn Khâm ngẩng đầu nhìn thấy mấy người kia, bọn họ thấy được Nghiêm Văn Khâm thì cũng dừng bước không tiến lên nữa.




Nghiêm Văn Huy nhìn thấy bọn họ thì lập tức hiểu được, nàng hao hết tâm tư muốn giữ Nghiêm Văn Khâm lại, nhưng rồi vẫn không thể ngăn cản chuyện sẽ xảy ra. Thế nhưng nàng lại cực kì hiểu rõ nếu không làm như vậy thì cuộc sống của Nghiêm Văn Khâm sẽ càng thêm thống khổ, có lẽ đây mới là sự giải thoát lớn nhất đối với nàng.



Hành lang bệnh viện giống như rất dài, nàng nâng cước bộ chậm rãi đi về phía trước, người của Cảnh cục cũng không lấy còng tay, thực kính trọng chào hỏi nàng, nàng chỉ mỉm cười nhẹ, đi theo bọn họ ra ngoài.



Lúc Diệp Tiêu Nhiên đuổi đến bệnh viện thì đã thấy Nghiêm Văn Khâm chuẩn bị lên xe cảnh sát, nàng từ xa nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên đi về phía mình, nàng liếc mắt nhìn nhân viên cảnh sát một cái, bọn họ thức thời gật gật đầu, đến phía trước xe chờ đợi.



Nghiêm Văn Khâm chậm rãi đi đến bên người Diệp Tiêu Nhiên, thoải mái nở nụ cười, giống chưa bao giờ có cảm giác thư thái đến vậy. Nhưng trong lòng lại rất nặng nề, bởi vì nàng không muốn đem nỗi đau kịch liệt này truyền đến Diệp Tiêu Nhiên khiến cô lo lắng cho nàng. Thế nhưng cô lại có thể nhìn rõ sự ẩn nhẫn của nàng, càng thấy rõ thì càng thêm đau đớn bất lực, sự vô lực chưa bao giờ có này khiến cô cảm thấy mình thật thất bại.



Cô chỉ ngưng mắt nhìn nàng, có thể nhìn thấy rõ ràng dấu tay ửng hồng trên mặt nàng.



"Đau không?". Diệp Tiêu Nhiên nhẹ nhấc tay, nhưng sợ làm đau nàng nên chưa có động đến thì đã thu tay về, rồi lại bị Nghiêm Văn Khâm nắm chặt.



Ánh mắt của nàng quyến luyến, tràn đầy thâm tình nhìn cô, nghĩ muốn đem độ ấm nơi lòng bàn tay mình truyền đến trái tim cô.



"Không có việc gì, mặc kệ bao lâu em cũng sẽ chờ chị". Diệp Tiêu Nhiên chế trụ tay nàng, cho nàng một ánh mắt kiên định.



Đối với Nghiêm Văn Khâm mà nói không có gì quan trọng hơn việc Diệp Tiêu Nhiên có thể ủng hộ nàng đi đến bước này. Đời này của nàng ràng buộc nhiều thứ, nhưng thứ không thể bỏ xuống nhất vẫn luôn là cô. May mắn chính là nàng đã thay cô dọn sạch tất cả chướng ngại, sau này sẽ không còn người nào có thể uy hiếp đến cô.



Nghiêm Văn Khâm cười xoay người, ánh sáng hoàng hôn chiếu lên mười ngón tay tương khấu của cả hai, Diệp Tiêu Nhiên muốn giữ nàng lại nhưng cuối cùng vẫn phải chậm rãi buông tay.



Ngồi trên xe cảnh sát, Nghiêm Văn Khâm quay đầu nói một câu: "Cảm ơn", cảnh viên vội nói không sao, nhưng vẫn lấy ra còng tay, vẻ mặt khó xử, "Thực xin lỗi, thẩm phán Nghiêm......".



"Tôi đã không còn là thẩm phán lâu lắm rồi". Nàng thản nhiên cười, vươn hai tay.



Có lẽ Nghiêm Văn Khâm căn bản không không biết những người này, nhưng uy danh của nàng lan truyền cả nước, số vụ án qua tay nàng nhiều không kể xiết, tác phong cứng rắn không sợ cường quyền, được mọi người ca tụng.



Rồi sau đó nàng từ quan theo thương, trở thành nhân vật phong vân của thương giới, nhưng những gì nàng từng kiệt xuất cống hiến, những ảnh hưởng nàng để lại vẫn chưa bao giờ mất đi. Cho dù hôm nay nàng phải mang còng tay, cho dù bây giờ nàng là kẻ bị tình nghi thì nàng vẫn được kính trọng như cũ.



Phòng tạm giam có chút lạnh, không gian nhỏ hẹp chỉ có một chiếc giường đơn, còn lại cái gì cũng không có, trước mắt là cửa sắt lạnh như băng, Nghiêm Văn Khâm nhìn nó chăm chú hồi lâu. Trước đây Diệp Tiêu Nhiên khi bị dẫn vào đây là mang theo tâm tình như thế nào, mang theo chứng sợ hãi không gian hẹp, cô làm thế nào để vượt qua những ngày khủng hoảng đó?



Hôm nay cuối cùng cũng đến lượt nàng, tội nghiệt của Nghiêm gia, tính luôn cả những khổ sở mà Diệp Tiêu Nhiên từng trải qua, nàng nhất định sẽ chuộc tội tất cả.



Diệp Tiêu Nhiên vẫn đi theo xe cảnh sát đến cửa Cảnh cục, nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm từng bước bị dẫn vào trong, cô lại thúc thủ vô sách, bó tay không có biện pháp. Con đường này cô đã đi qua một lần còn chưa đủ sao? Vì sao phải khiến Nghiêm Văn Khâm một lần nữa đến thừa nhận?



Bên trong bệnh viện, Nghiêm Công hơi trợn hai mắt, không nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm, đôi môi của ông run lên muốn nói chuyện nhưng lại mở ra không ra, đôi con ngươi không ngừng nhìn khắp phòng. Vừa mới đánh nàng vài cái như vậy có còn đau không? Có phải là ông quá tức giận nên đã xuống tay quá nặng không?



Nhưng ông vẫn không thể nhìn thấy thân ảnh mình mong muốn, lại nhìn đến Nghiêm mẹ đang lau nước mắt đứng một bên. Chồng và con gái người trước kẻ sau bị bắt đến Cảnh cục, không có gì có thể bi thương và làm bà lo lắng hơn những chuyện này.



"Văn Khâm......". Cố gắng dồn lại một chút ngữ khí suy yếu, Nghiêm Công gian nan hô lên một tiếng.



"Ông nội". Nghiêm Văn Huy nhìn thấy Nghiêm Công tỉnh lại thì bước nhanh tiến lại gần ông.



"Văn Khâm........". Ông vẫn chỉ nhẹ gọi một cái tên này.



Nhắc đến tên Nghiêm Văn Khâm, Nghiêm mẹ muốn che giấu tâm tình bi thương của mình nhưng vẫn không thoát khỏi hai mắt Nghiêm Công, Nghiêm Văn Huy lại chỉ cúi đầu thở dài.....



Vốn nghĩ rằng thời tiết sẽ trong trẻo một chút, ai ngờ đến buổi tối lại cuồng phong gào thét, sấm chớp ầm ầm, mưa to ngập cả thành phố, tiếng sấm như có lực xuyên thấu, làm kinh động trại tạm giam.



Bỗng nhiên bầu trời lóe sáng, ngay sau đó là tiếng sấm rầm vang, Nghiêm Văn Khâm đột nhiên ngồi bật dậy, tim nàng đập loạn lên, ra một thân mồ hôi lạnh lại làm nàng run rẩy. Nàng ôm hai tay của mình, cứng ngắc đứng dậy khỏi giường, đi đến cửa sắt, trong mắt lộ ra vô tận lo sợ.