Chút chuyện vụn vặt của Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng

Chút chuyện vụn vặt của Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng - Chương 22: Tuyết rơi




"Cố thượng úy..." Lý Ninh Ngọc gọi mấy tiếng cũng không thấy Cố Hiểu Mộng, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên.



"Cố thượng úy đang nặn người tuyết ở trong sân." Kim Sinh Hỏa buông tờ báo xuống, chỉ chỉ ngoài phòng, "Thư ký Bạch cũng ở đấy, Lý thượng giáo có muốn ra ngoài xem một chút không?"



"Tôi không hứng thú với mấy chuyện nhàm chán như vậy. Tôi chỉ là hi vọng Cố thượng úy sẽ không trễ nải công việc."



"Chị Ngọc, bên ngoài tuyết rơi nhiều lắm."



"Vậy em cũng chú ý một chút, đừng để bị lạnh." Lý Ninh Ngọc phủi phủi hoa tuyết rơi trên bả vai Cố Hiểu Mộng.



"Em không sao." Cố Hiểu Mộng nhấp một ngụm trà, "Chị Ngọc, hay chị theo em ra ngoài chơi đi?"



"Này có gì vui."



"Chị Ngọc, thế chị nhìn em được rồi. Không có chị ở đó, Bạch Tiểu Niên xuống tay rất tàn nhẫn. Chị nhìn trên người em đây này, đều là do anh ta ném đó." Cố Hiểu Mộng giả vờ ủy khuất nói.



"Thôi được rồi, tôi đi."



"Chị Ngọc là tốt nhất!" Cố Hiểu Mộng vui vẻ lôi kéo Lý Ninh Ngọc ra khỏi tòa nhà, liền một quả cầu tuyết bay thẳng tới hạ cánh trên người Lý Ninh Ngọc.



"Cố thượng úy!" Bạch Tiểu Niên vốn đang hưng phấn, trên tay cầm hai quả cầu tuyết đang chuẩn bị ném tiếp, vừa nhìn thấy Lý Ninh Ngọc thì sửng sốt, "Tại sao lại là Lý thượng giáo..."



"Chị Ngọc, chị Ngọc chị không sao chứ?" Cố Hiểu Mộng vội vã phủi sạch chỗ tuyết bám trên người Lý Ninh Ngọc.



"Không có việc gì."



Lý Ninh Ngọc lắc đầu. Lúc này Cố Hiểu Mộng mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Niên, "Bạch Tiểu Niên! Tôi liều mạng với anh!"





Kim Sinh Hỏa đọc báo xong, tính ra ngoài hít thở không khí, liền thấy Lý Ninh Ngọc đang tựa ở trên lan can, còn Cố Hiểu Mộng nhu thuận ngồi xổm ở bên cạnh cô đắp người tuyết nhỏ, "Thư ký Bạch đâu?"



"À, đang đứng trong sân." Cố Hiểu Mộng cũng không ngẩng đầu lên.



"Trong sân?" Kim Sinh Hỏa nhìn một vòng, "Không có... mà người tuyết kia sao lại có thể cử động vậy? !"



"Kim sở trưởng, cứu tôi..." Bạch Tiểu Niên bị chôn chặt, đầu chỉ có thể nhúc nhích một chút.



"Thư ký Bạch, anh đây là gây ra chuyện gì rồi?" Kim Sinh Hỏa ngẩn người.



"Ai bảo anh ta cầm cầu tuyết ném chị Ngọc."



"À... nên phạt nên phạt."



"Kìa, Kim sở trưởng, ông đừng đi a!" Bạch Tiểu Niên gào hai câu, Kim Sinh Hỏa cũng không có ý quay đầu lại, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Vương Điền Hương, "Vương sở trưởng..."



"Anh nhìn tôi cũng vô dụng thôi, hay là anh tìm Lý thượng giáo mà thương lượng đi?"



Nhìn bộ dạng Bạch Tiểu Niên, Lý Ninh Ngọc có chút không đành lòng, "Cố thượng úy."



"Chị Ngọc!"



"Thư ký Bạch đứng cũng khá lâu rồi."




"À..." Cố Hiểu Mộng lập tức hiểu ý Lý Ninh Ngọc, hướng Vương Điền Hương vẫy tay.



"Đã biết!" Vương Điền Hương nhanh chóng sai người ra bên ngoài bắt đầu kéo Bạch Tiểu Niên ra.



"Chị Ngọc, chị xem cái người tuyết này của em có đẹp không?" Cố Hiểu Mộng tựa như hiến vật quý giơ thành quả của chính mình ra.



"Này..." Nhìn thành phẩm người tuyết hết sức vặn vẹo, Lý Ninh Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay định cầm lấy nhưng vội rút về, "Đừng chơi nữa."



"Chị Ngọc, em làm sao... A, có phải vì hôm nay em còn chưa giải mã các điện văn, không đúng, hay hai ngày trước em phá tranh của chị, hoặc là..." Cố Hiểu Mộng chột dạ đứng lên.



"Tay lạnh như vậy, vào nhà sưởi ấm trước đã."



"A... Ô..."





"Thế rồi không ai thèm quan tâm đến tôi bị tuyết chôn vùi cả tiếng đồng hồ đây sao..." Bạch Tiểu Niên lạnh cóng đến phát run.