Chuyện Lạ Sau Phố Yêu

Chương 10




Hiểu Hạ kéo Ngô Hồng lại: “Vừa kết hôn với người âm vừa chôn cất, thật là dọa người, chúng ta mau về thôi.”

Ngô Hồng lại hiếu kỳ: “Xem cảnh sát La đối phó với ông chú quái gở này như thế nào đã.”

Một lát sau, La Hổ xụ mặt đi ra ngoài, nói dõng dạc: “Vừa vào trong nhìn lại hiện trường một chút, đây đều là người nhà sao?”

Ông chú vừa muốn nói chuyện thì Từ Phán Đệ đã cướp lời nói: “Cảnh sát La, bọn họ muốn mang thi thể về để kết hôn với người âm.”

Mặt La Hổ không có biểu tình gì: “Trước tiên theo tôi trở về cục làm thủ tục đã.”

Sau câu nói đó, một đống người trong nháy mắt liền rời đi sạch sẽ, Từ Phán Đệ đi sau cùng, khẩn thiết nhìn Tiểu Nhung: “Chỗ của tôi nhiều người phức tạp, cho nên liền dẫn bọn họ đến đây, nói với ông chủ Địch rằng tôi xin lỗi.”

Tiểu Nhung uốn éo, không để ý tới cô ta, chỉ hậm hực nhìn Đại Mao, Đại Mao cười nói: “Chị Phán Phán, ông chủ của chúng em sẽ không để ý đâu.”

Từ Phán Đệ cúi đầu: “Đúng vậy, làm hàng xóm nhiều năm như vậy, anh ta có để ý cái gì đâu? Cho dù là đối với việc gì hay đối với người nào, anh ta cũng không để ý.”

Từ Phán Đệ than thở rời đi, Ngô Hồng cũng kéo Hiểu Hạ ra ngoài: “Đại Mao Tiểu Nhung, bọn tôi cũng đi đây.” Hiểu Hạ kêu: “Đại Mao, chuyển lời tới ông chủ Địch hộ tôi, cảm ơn trà hoa cỏ của anh ấy.”

Trên bậc thang truyền đến âm thanh lạnh lùng của Địch Dã: “Không cần khách sáo.”

Hiểu Hạ vui vẻ cười, nhỏ giọng nói: “Nhất định phải cảm ơn.”

Sau lưng truyền đến âm thanh của La Hổ: “Sao vậy? Muốn đi theo sao?”

Ngô Hồng cười nói: “Cảnh sát La nhanh như vậy đã đuổi được ông chú quái gở kia đi rồi sao?”

La Hổ lắc đầu: “Giao cho người hướng dẫn, cậu ta am hiểu công việc giấy tờ hơn tôi, tôi tiếp tục điều tra vụ án.” Nói xong liền ngẩng đầu: “Ông chủ Địch, tôi mang ảnh chụp đến đây.”

Địch Dã bất đắc dĩ nhận lấy: “Tôi có thể nhìn qua, nhưng sau khi xem xong, đừng có đến quấy rầy tôi nữa.”

Địch Dã nhìn kỹ từng bức ảnh, chỉ một người đàn ông trung niên trông khá phong độ lịch thiệp, cực kỳ khẳng định nói: “Người này tôi đã từng gặp rồi, chính là ba ngày trước, trong đêm mưa, xe của anh ta tới đón Ruth, đỗ ở dưới lầu một ngân hàng, sau khi Ruth xuống xe liền tự đón xe trở về, chính là lần đó.”

La Hổ cảm thấy vụ án có tiến triển nhưng lại không thể hưng phấn nổi, thất vọng thở dài một hơi: “Vốn nghĩ rằng anh sẽ không chỉ vào người đàn ông đó, như thế rất tốt, ông ta là người không thể điều tra được.”

Địch Dã trả ảnh chụp lại cho anh ta, có chút buồn cười nhìn nét mặt của La Hổ: “Sao vậy? Cảnh sát La cũng không dám điều tra người này sao?”

Mặt La Hổ căng thẳng: “Anh chứng kiến quá trình kỹ càng nhất, nói qua một chút đi.”

Địch Dã cười cười: “Lúc đầu cửa sổ xe ông ta đóng chặt, Ruth cố chấp vỗ cửa sổ xe để ông ta hạ cửa kính xuống, nói có lời muốn nói với ông ta, đập mấy lần, ông ta vẫn không hề bị lay động, về sau mưa càng lúc càng lớn, Ruth cầm chặt lấy tay nắm cửa không cho ông ta đi, ông ta mới miễn cưỡng kéo cửa sổ xuống một nửa, vươn tay sờ vào tóc Ruth một cái rồi lại lập tức rụt lại, tôi liền thấy rõ mặt của ông ta…”

La Hổ giơ tay ngăn lại: “Không đúng, nếu theo như lời anh nói, nhìn thấy mặt ông ta cũng chỉ có vài giây đồng hồ, trời mưa to như vậy tất nhiên sẽ phải che ô, cái ô sẽ chắn tầm mắt lại, nhưng trong nháy mắt đó, anh liền nhìn thấy rõ ràng? Đây cũng quá trùng hợp đi?”

Địch Dã cười cười: “Đêm mưa gặp phải người quen biết, hơn nữa người này có khả năng cần giúp đỡ, tôi liền đứng ở phía xa trong chốc lát, lúc ông ta kéo cửa kính xuống, trên bầu trời bỗng có tia chớp xẹt qua, tôi có thể thấy rõ mặt ông ta cũng là trùng hợp. Mặt khác, từ trước tới giờ khi trời mưa tôi không hề dùng ô.”

Không dùng ô sao? Hiểu Hạ nhớ lại lần đầu gặp Địch Dã, khi anh đi vào thì tinh thần sảng khoải, trên tóc hay trên người cũng không có một giọt nước, việc quan hệ đến mạng người, có nên bám lấy những chi tiết nhỏ này không?

La Hổ hết lần này tới lần khác cứ bám lấy các chi tiết nhỏ, nhìn Địch Dã chằm chằm hỏi: “Vì sao?”

Địch Dã nghiêm túc nghĩ một lúc: “Vì tôi biến thái.”

Tất cả mọi người nở nụ cười, La Hổ lại càng thêm nghiêm túc: “Đàm Chấn Phi cũng có sản nghiệp ở phố sau, chẳng lẽ anh có khúc mắc với Đàm Chấn Phi?”

Địch Dã nhún nhún vai: “Là cảnh sát La nhất định phải hỏi tôi tới cùng, tôi thành thật trả lời, cảnh sát La lại không tin, như vậy đi, cảnh sát La tự mình đi thăm dò là tốt nhất.”

Nói xong cũng không để ý đến La Hổ nữa, quay người đi lên lầu, La Hổ nhìn bóng lưng của anh, vẻ mặt đầy ý tứ sâu xa.

Ngô Hồng tiến đến trước mặt La Hổ, nhìn ảnh chụp trong tay anh ta một lúc, người rùng mình một cái, níu lấy Hiểu Hạ nói: “Không còn sớm nữa, mình tranh thủ thời gian về công ty thôi.”

Ngô Hồng đi rất nhanh, Hiểu Hạ bị cô ấy kéo đến mức phải chạy chậm, lúc đến đại sảnh thang máy, Hiểu Hạ mới có cơ hội mở miệng: “Chị Hồng biết người kia sao? Cái người trên tấm ảnh đó?”

Ngô Hồng nhìn chằm chằm vào số tầng ngày càng lên cao trong thang máy: “Chị biết ông ta, nhưng ông ta không biết chị.”

Trở lại công ty, Hiểu Hạ vùi đầu vào xử lý tài liệu, Ngô Hồng đưa đến một tuần san tài chính và kinh tế, chỉ lên trang bìa nói: “Đây là ông ta.”

Hiểu Hạ lật ra, một nửa trang bìa đều giới thiệu vị chủ doanh nghiệp nổi tiếng này, Đàm Chấn Phi.

Người này ôn hòa nho nhã, được giới công nghiệp xưng tụng là Nho thương(*), dưới tập đoàn công ty ông ta có rất nhiều công ty con đều là những nhân tài kiệt xuất trong ngành công nghiệp, sáng lập nên rất nhiều nhãn hiệu mà Hiểu Hạ đã từng nghe qua, Hiểu Hạ nhanh chóng khép tuần san lại, thật đúng là một nhân vật lớn. Một người như vậy, sẽ thích Ruth sao?

(*) Nho là nhà nho, thương là thương nhân. Nho thương có nghĩa là vừa là một nhà nho vừa là một thương nhân.

Hiểu Hạ ngẩn người, bỗng nghe thấy một giọng nói trên đỉnh đầu: “Đọc tạp chí hay không?”

Hiểu Hạ ngẩng đầu một cái, Đàm Kỳ đang nhìn cô, liền tranh thủ bỏ tạp chí xuống, Đàm Kỳ nhìn chằm chằm người trên ảnh bìa, nhíu mày một cái: “Cô cũng thích tạp chí tài chính và kinh tế?”

Hiểu Hạ lắc đầu: “Sếp, cái chết của nhân viên mát-xa kia, dường như có liên quan đến vị chủ doanh nghiệp này.”

Đàm Kỳ nhướn lông mày: “Tôi không có hứng thú.”

Hiểu Hạ cười nói: “Sếp vì muốn xem náo nhiệt mà còn đặc biệt dẫn theo khách đến quán cà phê phố sau đó thôi, tôi cảm thấy, sếp thật sự cảm thấy hứng thú.”

Dường như Đàm Kỳ có chút không vui, nói một câu tự cho mình là thông minh, rồi quay người đi vào văn phòng.

Hiểu Hạ nhìn tạp chí một chút, lại nhìn văn phòng của Đàm Kỳ, cửa chớp xoạt cái đóng lại, Hiểu Hạ cười lắc đầu, hóng chuyện là bản tính của con người, sếp cũng là người nha.

Trước khi tan làm cửa chớp cũng không hề kéo lên, Hiểu Hạ loay hoay đến mức vã cả mồ hôi, tiến độ chậm hơn so với tưởng tượng, sáu cái tủ hồ sơ mà mới chỉ sửa xong một tủ, Hiệu Hạ nhíu mày, sau khi tan việc còn phải đi xem phòng, hay là cứ tan làm đi, còn lại năm tủ, cuối tuần chủ động xin tăng ca là được.

Ngô Hồng cũng tan làm cùng giờ với cô, vừa ra khỏi thang máy, đột nhiên nắm chặt tay Hiểu Hạ: “Chuyện kia em đừng nói với bất kỳ ai, đặc biệt là Đàm Kỳ, Đàm Kỳ là con trai của Đàm Chấn Phi.”

Hiểu Hạ a một tiếng, dậm chân nói: “Lúc chị đưa tạp chí cho em tại sao không nói?”

Ngô Hồng trừng lớn mắt: “Em nói cho Đàm Kỳ rồi?”

Hiểu Hạ gật gật đầu, nắm lấy tay cô ấy: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?”

Ngô Hồng thở dài: “Đàm Kỳ không cho chị nói bối cảnh của gia đình cậu ta với các đồng nghiệp khác, chị cũng không nghĩ rằng em sẽ chia sẻ chuyện này với cậu ta.”

Hiểu Hạ nhanh chóng tưởng tượng: “Chẳng may Đàm Chấn Phi nghe thấy tin này liền chạy thì sao? Hoặc là ông ta lợi dụng địa vị của mình mà phản điều tra, chúng ta nhanh đi nói cho cảnh sát La thôi.”

Ngô Hồng nghĩ một lúc: “Chúng ta không giết người cũng không phạm pháp, em gấp cái gì? Mặc kệ, hôm nay chị có hẹn, bạn học giới thiệu, là một chuyên gia về công nghệ phần mềm.”

Hiểu Hạ chỉ về phía phố sau: “Vậy, Địch Dã thì sao? Chị Hồng, không phải chị nói…”

Ngô Hồng lắc đầu: “Nói chỉ là nói thôi, Hiểu Hạ, chị nói cho em biết, căn cứ vào mấy ngày quan sát của chị, người đàn ông này quá phức tạp, quá nguy hiểm, dù mê đàn ông, nhưng đẹp trai vẫn chỉ là đẹp trai, chỉ nên thưởng thức ở cự ly xa thôi. Đàn ông IT lại rất chân thật, chị đi gặp đây.”

Trong túi liền rung lên, Hiểu Hạ lấy điện thoại di động ra: “Em nghe điện thoại đã.”

Bàn bạc xong thời gian đến xem phòng, cúp điện thoại, Ngô Hồng đang ôm tay đứng đấy, mặt đen thui nhìn cô: “Sao vậy? Muốn đổi phòng trọ sao?”

Hiểu Hạ cúi đầu xuống: “Bạn cùng phòng của em nói, không thích hợp thuê nhà với em, trong nhà đã có người dọn tới, em nhất định phải dọn đi.”

Ngô Hồng hừ một tiếng: “Bị người khác đuổi ra ngoài?”

Hiểu Hạ gật đầu, loại cảm giác khó chịu lại nổi lên, mũi có chút đau xót, vai liền có một bàn tay ấm áp đặt lên, Ngô Hồng cười nói: “Hôm nay liền dọn đi, mình không cần, mang đồ đến chỗ chị, chị có hai căn phòng mà chỉ có một người ở, đang phát sầu vì không có ai chia sẻ tiền thuê nhà đây.”

Hiểu Hạ co rúm bả vai lại: “Em nghĩ nếu cùng đồng nghiệp ở chung một chỗ thì sẽ có nhiều thị phi.”

“Có thị phi hay không, phải ở cùng mới biết được.” Ngô Hồng nắm lấy tay cô: “Em ở đâu? Chúng ta đón xe tới thu dọn đồ đạc, dọn ra trong đêm luôn, Hiểu Hạ, em thật đáng giận, cứ lặng lẽ tình nguyện tìm phòng trọ mà không nói gì với chị…”

Ngô Hồng nói lan man lải nhải quở trách một lúc, nhìn Hiểu Hạ ỉu xìu cúi đầu, liền dùng sức vỗ bả vai cô một cái: “Không phải còn có cưới thử sao? Hai ta thử thuê chung xem, trước tiên em cứ đến chỗ chị ở một tháng đi, nếu vui vẻ thì liền ở tiếp, còn nếu không vui thì lại tìm phòng trọ, chúng ta làm một hợp đồng, dù là chị em cũng phải có sổ sách rõ ràng, được không?”

Nhìn Hiểu Hạ vẫn có chút do dự, Ngô Hồng hướng dẫn từng bước: “Em suy nghĩ một chút đi, tới lúc tìm được phòng trọ thích hợp, em vẫn còn phải trở về nhìn sắc mặt người đó, đến chỗ chị lại tự do tự tại, tốt biết bao.”

Hiểu Hạ hít mũi một cái: “Chị Hồng, em rất sỹ diện.”

Ngô Hồng thở dài một tiếng: “Chị biết cảm thụ của em, bị bạn cùng phòng tổn thương. Haizz, lòng người dễ thay đổi, lại rất khó nắm bắt, thật đáng thương.”

Ven đường bắt mấy chiếc xe, đều có khách hết rồi, Ngô Hồng nhìn bốn phía một lúc: “Chị có chủ ý này, đi theo chị.”

Đi đến quán cà phê, Ngô Hồng gọi Đại Mao, Đại Mao chạy tới, Ngô Hồng cười nói: “Có rảnh không? Hôm nay chị mời ăn cơm tối.” Đại Mao nhìn cửa hàng lác đác vài khách: “Có rảnh.”

Đại Mao lái xe đi ra: “Chị Hồng nói đi chỗ nào liền đi chỗ đó.”

Ngô Hồng nháy mắt mấy cái với Hiểu Hạ: “Không phải Hiểu Hạ đã nói rồi sao, bên kia nhà em ấy có một tiệm mỳ ăn cực kỳ ngon? Vậy thì đi thôi.”

Hiểu Hạ xoa xoa tay: “Không phải, là như này, Đại Mao, tối nay tôi muốn dọn nhà, mang đồ đến nhà chị Hồng, chúng tôi bắt mấy chiếc xe đều không được, cho nên chị Hồng liền tìm cậu.”

Ngô Hồng trừng Hiểu Hạ một cái, Đại Mao cười hì hì lái xe: “Đã muốn dọn nhà, hẳn là tôi nên hỗ trợ, sớm biết vậy đã lấy xe của bố rồi, xe của bố rộng rãi, đựng được nhiều đồ. Chẳng qua cũng không sao, nếu không đủ thì chúng ta chạy hai chuyến là được.”

Hiểu Hạ liền vội vàng nói: “Không cần không cần, tôi cũng chỉ có một va li hành lý, nhiều lắm là có hai thùng giấy.”

Ngô Hồng cười cười: “Thật xấu hổ với Mao đẹp trai mà, chị vừa lừa em.”

Đại Mao cũng cười: “Không sao, em thường xuyên bị mắc lừa, việc này của chị cũng không tính là gì. Chẳng qua, chị làm gì cũng phải mời em ăn một bát mỳ đó.”

Ngô Hồng cười nói: “Mấy bát đều được.”

Mọi người cười rộ lên, Hiểu Hạ cũng thoải mái buông lỏng, ngồi dựa vào ghế nghe nhạc, đột nhiên kêu lên một tiếng chị Hồng: “Chị hẹn hò ở đâu?”

Ngô Hồng khoát khoát tay: “Thôi, có cơ hội lại hẹn lại.”

Đến nơi, An An nhìn Ngô Hồng, rồi lại nhìn Đại Mao, mặt lạnh mỉa mai Hiểu Hạ, đưa một tờ giấy đến: “Đây coi như là phí tổn của chúng ta, cậu cũng nên gánh vác một phần. Khấu trừ những phí tổn này, tiền thuê nhà mình sẽ gửi lại về thẻ của cậu.”

Ngô Hồng nhận lấy tờ giấy của An An: “Chuyển ngay bây giờ đi, Wechat chuyển khoản rất tiện lợi, tránh việc sau khi Hiểu Hạ dọn đi rồi, cô lại quên mất.”

An An bị sỉ nhục, cầm điện thoại di động lên bấm soạt soạt: “Tôi còn có tiền bảo hiểm, tiền thuê nhà tháng này đã giao cho chủ nhà rồi, bạn cùng phòng mới tới một tháng, còn tiền của Hiểu Hạ là tôi ứng ra trả trước.”

Ngô Hồng nghe thấy di động của Hiểu Hạ vang lên một tiếng: “Hiểu Hạ, nhìn xem đủ chưa?”

Hiểu Hạ nói đủ rồi, Ngô Hồng nhìn An An: “Vâng, cô có tiền bảo hiểm, chẳng qua là do cô tự chuốc phiền thôi, hơn nữa, nơi này tình người lạnh lùng, có một người bạn thực tình đối đãi với cô chắc cũng không dễ dàng, hẳn là phải quý trọng lắm, cô cứ từ từ trải nghiệm đi.”

An An không nói gì, Đại Mao kéo Ngô Hồng: “Chị Hồng, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, dường như Hiểu Hạ hơi buồn.”

Ngô Hồng ừ một tiếng, không để ý đến An An nữa: “Chị giúp Hiểu Hạ dọn dẹp một chút, chị không tin hai thùng giấy là đủ, em ra ngoài tìm thêm mấy thùng nữa, vừa cứng vừa dày một chút, xuống siêu thị dưới cửa tiểu khu mà tìm, nếu ông chủ nói không có thì em cứ bỏ tiền ra mua.”