Chuyện Lạ Sau Phố Yêu

Chương 38




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Linqq

Trên tàu điện ngầm không có nhiều người, Hiểu Hạ ngồi dựa vào ghế cạnh cửa, đầu lắc lư theo nhịp của tàu điện.

Địch Dã đi tới từ một buồng khác, ngồi đối diện với một chàng trai ngồi cạnh cô: “Người anh em, đổi chỗ cho tôi nhé.”

Chàng trai hiểu ý cười một tiếng, sảng khoái gật đầu đứng lên rời đi. Địch Dã ngồi xuống bên cạnh cô, Hiểu Hạ nửa tỉnh nửa mê ngửi được mùi cỏ tươi rất dễ chịu, ngoẹo đầu nở nụ cười, hương vị này rất quen thuộc, dường như là mùi trên người của Địch Dã, đúng, chính là Địch Dã, Địch Dã, đột nhiên Hiểu Hạ nói mơ.

Tim Địch Dã thình thịch nhảy dựng lên, cô nằm mơ thấy anh? Bởi vì mơ thấy anh, cho nên đang cười?

Hiểu Hạ lắc lư cười mấy lần, đầu chậm rãi nghiêng về một bên khác, dựa vào cạnh tay vịn, ngọt ngào ngủ thiếp đi.

Đoàn tàu chạy vào đường hầm màu đen, rất nhanh liền đi vào quỹ đạo, trong tiếng ầm ầm đơn điệu, Hiểu Hạ ngủ ngày càng say hơn.

Trên đường đi, đầu của cô vẫn luôn lệch qua một bên khác, dường như cố ý đối đầu với Địch Dã, chưa từng ngả lên vai anh ngủ lúc nào. Rất nhanh đã đến trạm tàu điện, cô ngủ rất say, không có chút nào tỉnh lại. Địch Dã hờn dỗi nghĩ, sẽ không đánh thức cô, để cô ngủ đến điểm cuối, anh không tin đầu của cô sẽ mãi mãi không dựa vào anh.

Âm thanh thông báo dừng lại vang lên, Địch Dã lại lập tức đánh thức Hiểu Hạ, nhìn cô chớp chớp mắt mờ mịt, kéo tay cô chạy ra ngoài, Hiểu Hạ vỗ tay anh: “Làm gì vậy? Tôi không cần đi đôi giày kia.” Địch Dã nhìn dưới chân cô, buông lỏng tay ra: “Em đến nơi rồi.”

Hiểu Hạ lại dụi dụi mắt ồ lên một tiếng, nhấc chân chạy lên bậc thang, Địch Dã đứng tại chỗ nhìn cô, thấy được chiếc vòng tay bằng gỗ màu vàng tỏa ánh sáng dìu dịu trên cổ tay cô, cười một cái đuổi theo, đi theo sau cô ra khỏi trạm xe lửa.

Hiểu Hạ biết anh ở sau lưng, cũng không quay đầu, hướng về phía khu nhà bước đi, sao Địch Dã lại ở trên tàu điện ngầm? Chẳng lẽ là vì chuyện buổi sáng? Cô nói cho La Hổ không phải là vì lo lắng cho anh, đó là bởi vì… Bởi vì mỗi công dân đều có nghĩa vụ làm chứng, cô chỉ trình bày sự thật… Được rồi, cho dù là cô lo lắng cho anh, vậy thì sao? Cô cũng không cần anh cảm kích. Cứ xem như trước kia anh đối tốt với cô, bây giờ cô báo đáp lại.

Vừa oán thầm đã đến cửa tiểu khu, đang muốn nhấc chân đi vào, Địch Dã liền vội vàng đuổi theo mấy bước: “Chờ một chút, tôi muốn nói ra suy nghĩ của mình.”

Hiểu Hạ dừng lại: “Nói đi.”

Địch Dã nhìn cô, lần trước tôi nói muốn làm bạn trai em, em liền từ chối tôi, tôi rất buồn, chẳng qua buồn thì buồn, nhưng tôi vẫn thích em, càng ngày càng thích. Tôi quyết định mấy ngày nữa phố sau yên ổn, tôi sẽ tiếp tục theo đuổi em, lần này sẽ không lỗ mãng bộc bạch như vậy nữa, tôi sẽ chậm rãi từ từ, sẽ không hù dọa em.

Hiểu Hạ nhìn anh trầm mặc, nói: “Không nói thì tôi đi.” Địch Dã ho nhẹ một tiếng: “Hiện tại phố sau không yên ổn, em lại dễ trêu chọc đến quỷ hồn, những ngày này tạm thời đừng đến đó, chờ chuyện của Quan Lâm qua đi, tôi sẽ đến dưới lầu công ty chờ em.”

Hiểu Hạ hít sâu một hơi: “Trêu chọc quỷ hồn? Đây là chuyện ma quỷ gì. Phố sau tôi muốn đến thì đến, không muốn thì sẽ không đến, không cần anh chờ tôi.”

Địch Dã lùi lại một bước: “Về đi.” Hiểu Hạ ừ một tiếng, vừa giống như hừ, tóm lại là giọng điệu không tốt, Địch Dã nhìn bóng lưng của cô cười, tính tình ngày càng trở nên lớn hơn.

Hiểu Hạ chuẩn bị đi ngủ, tháo vòng tay gỗ xuống, lật qua lật lại nhìn một lúc, không phát hiện ra gì, liền ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ ngủ lại đi vào phố sau, liếc nhìn cửa quán cà phê đóng chặt, ngoài cửa có một sợi dây xích khóa lại, Hiểu Hạ ngây ngẩn cả người, vẫn cho là cho dù bất cứ lúc nào, khi tới đây, bọn họ cũng sẽ ở đó, nghênh đón cô còn có hương thơm của cà phê, đặc biệt là gương mặt tươi cười của bọn họ.

Bọn họ đi đâu rồi? Nhớ tới Địch Dã đêm qua, có phải thái độ của cô hơi ác liệt không?

Lại nhìn những cửa tiệm khác ở trên phố, cửa đều đóng kín cả, trên đường không có một ai, dường như trong vòng một đêm, phố sau náo nhiệt ngày xưa bỗng trống rỗng, gió lạnh thấu xương, cành lá lụi tàn, bầu trời tối tăm mờ mịt, lại còn có tuyết rơi nữa?

Trong không gian yên tĩnh liền vang lên âm thanh tiếng chuông lục lạc không nhanh không chậm, khác với lần trước, lần trước là một tiếng kéo dài không dứt, lần này thì là một âm thanh vang lên, sau đó rất lâu mới có thể nghe thấy âm thanh tiếp theo, thanh âm hùng hậu bay ra rất xa, dường như đang gọi cái gì đó về.

Theo tiếng chuông lục lạc, vị đạo sĩ kia xuất hiện ở đầu đường, lần lượt đi qua các cửa hàng, cuối cùng tới tiệm sách Bác Văn.

Đột nhiên tiếng chuông vang lên gấp gáp, ong ong chấn động bay ra từ tay đạo sĩ, cửa hiên treo trên nóc tiệm sách quay nhanh, từ xa nhìn lại giống như cái đèn treo.

Tiếng chuông không ngừng vội vã vang lên, dương như đang thúc giục điều gì đó.

Hiểu Hạ nhìn thấy người tí hon Ruth chậm rãi đi ra, vừa đi đến cửa, hung thần ác sát Quan Lâm liền đuổi theo sau, Hiểu Hạ nhìn thấy Quan Lâm, sao cô ta cũng nhỏ đi vậy? So với lúc trước thì thấp hơn một cái đầu, thân hình cũng gầy đi không ít, xa xa nhìn lại trông giống như học sinh.

Quan Lâm nắm chặt tóc Ruth, kéo cô ấy về, Ruth dùng sức giãy dụa: “Thừa dịp hôm nay chủ nhân không ở đây, để tôi đi đi.” Quan Lâm cười lạnh nói: “Chủ nhân không có ở đây, tôi chính là chủ nhân.”

Đạo sĩ giơ một hình chữ thập lên, niệm chú ngữ, liền nghe đùng một tiếng, tóc Ruth bị chặt đứt, cô ấy thừa dịp Quan Lâm đang nắm tóc mình đến ngây người, nhanh chóng chạy dọc theo hướng cổng, chuồn ra ngoài.

Nhìn đường phố sau trước mặt trống rỗng, cô ấy không tin quay đầu lại, Quan Lâm cách một cái cửa sổ đang oán hận nhìn cô ấy, nghiến răng nghiến lợi mắng mỏ, nước mắt Ruth trượt xuống, đạo sĩ lại niệm chú ngữ, Quan Lâm trở lại vào trong, nhào vào một đống sách, không thấy người đâu nữa.

Ruth khóc trong chốc lát, nhẹ nhàng đến trước mặt đạo sĩ, cô ấy càng thấp hơn, chỉ cao đến ống giày của đạo sĩ, cô ấy ngẩng đầu lên hỏi: “Đạo trưởng, có phải tôi đã chết không?”

Đạo trưởng gật đầu: “Không sai, bần đạo đến tiễn cô đi đến một nơi. Cô đứng đợi tại chỗ này, bần đạo đi tìm một linh hồn khác.”

Trên mặt Ruth lộ rõ vẻ kinh hãi: “Không được, đạo trưởng không thể đi vào, nếu như người kia trở về, đạo trưởng không phải đối thủ của hắn ta, hắn ta cực kỳ đáng sợ.”

Sau tiệm sách có một người đi ra, Hiểu Hạ nhìn sang, Địch Dã? Sao anh lại ở đây? Địch Dã ngồi xổm xuống, cúi đầu hỏi Ruth: “Kẻ đáng sợ kia là Tịch Thư Văn sao?”

Nước mắt Ruth lại rơi xuống: “Có đôi khi phải, đôi khi lại không phải, tôi cũng không biết hắn là cái gì. Ngày đó tôi từ toilet của quán cà phê đi ra, nhìn thấy chị Phán Phán đang ở trong tiệm sách nói chuyện với ông chủ Tịch, tôi đi vào tìm chị ấy, sau đó liền không đi ra được nữa, mỗi đêm hắn ta đều hấp thụ khí của tôi, mỗi một lần hút khí tôi liền nhỏ đi một chút, hắn nói chờ đến lúc tôi có thể vào trong sách, tôi liền có thể vĩnh viên ngây ngô ở trong đó.”

Đạo sĩ vuốt bộ râu dài: “Như vậy cô sẽ tan thành tro bụi.”

Địch Dã nhíu mày một cái: “Là quyển sách nào?”

Ruth lắc đầu: “Trong tiệm nhiều sách lắm, sách mà hắn ta nói chỉ có đúng một quyển.”

“Quan Lâm đâu?” Địch Dã lại hỏi, “Cô ấy có nói vì sao cô ấy chết không? Chết như thế nào?”



Đạo sĩ ném cho Địch Dã một ánh mắt khiển trách, Địch Dã vội vàng nói xin lỗi, đạo sĩ thở dài: “Cũng may còn có Nhiếp Hồn Linh.” Nói xong nhấc tay lên, thu lại cái chuông lục lạc, chỉ vào Ruth nói: “Cô bị người khác ám hại, chính là oan hồn, bây giờ lại rất bình thản, oán khí của cô đã bị hút hết đi, mà cô lại ở dạng này, bần đạo không còn cách nào khác nữa.”

Địch Dã nhìn Ruth: “Nếu như tôi có thể hồi phục cô ấy như cũ, đạo trưởng có thể độ cô ấy không?” Đạo sĩ kinh ngạc nhìn anh: “Anh có thể sao?” Địch Dã gật đầu: “Tôi muốn thử xem.”

Đạo sĩ có chút hiếu kỳ: “Anh làm thế nào? Bần đạo có thể xem qua không?” Địch Dã lắc đầu: “Không thể, chẳng qua lần này đạo trưởng có công giúp tôi, tôi đưa đạo trưởng một thanh đồng Thượng Cổ, đạo trưởng có thể luyện hóa thành chuông bắt yêu.” Đạo trưởng theo dõi anh: “Đời này bần đạo gặp anh là yêu, còn không thể bắt nổi, thôi được rồi.” Địch Dã cười cười: “Đạo trưởng cứ giữ lại làm một bát hương, có nó, nhất định hương hỏa trong đạo quán sẽ lớn mạnh.”

Đạo sĩ cực kỳ khổ sở nói: “Nếu từ chối thì bất kính rồi.”

Địch Dã đặt tay phải xuống đất, lòng bàn tay hướng lên trên: “Ruth, lên đi.” Ruth đỏ mặt, chậm rãi trèo lên lòng bàn tay anh: “Trong tiệm mát-xa của chúng tôi có rất nhiều cô gái thích ông chủ Địch, thế nhưng chị Phán Phán nhìn chăm chú anh như vậy, chúng tôi không dám nhiều lời với anh, cũng không dám nhìn nhiều.”

Địch Dã lộ vẻ bất đắc dĩ: “Lúc đi dạo tôi có gặp cô mấy lần, sợ cô gặp nguy hiểm nên liền đi theo cô, thế nhưng lại không nghĩ là cô mang thai, cũng không nghĩ rằng Đàm Chấn Phi sẽ dùng thuốc phá thai hại chết cô, xin lỗi cô, Ruth.”

Nước mắt của Ruth nhỏ lên lòng bàn tay anh: “Ông chủ Địch đừng nói xin lỗi tôi, tôi và anh không liên quan. Là lòng tham của tôi, ông ta cho tôi rất nhiều tiền, tôi cam tâm tình nguyện để ông ta tra tấn ngược đãi tôi trên giường, ông ta chơi chán, muốn chia tay tôi, tôi biết ông ta không có con, liền có suy nghĩ mang thai…”

Ruth bụm mặt khóc lên, Địch Dã thở dài: “Bà chủ Từ đã sắp xếp người nhà của cô rất tốt, cô yên tâm đi theo tôi.”

Hiểu Hạ đi theo anh vào quán cà phê, dọc theo bậc thang, lên trên tầng gác mái, nhìn anh tiến vào nhà kính, đặt Ruth lên một cái cọc gõ, rút ra một cành cây to nhất trên mặt cỏ, xoạt xoạt một tiếng bẻ gãy, chỗ đứt a một tiếng buồn bực, sau đó oa oa khóc lớn lên, vừa khóc vừa chửi ầm: “Địch Dã, anh quá xấu rồi, sao lại bẻ gãy cành tôi? Vì cái người tí hon này sao? Tôi sắp tàn phế rồi, hu hu hu…”

Địch Dã không thèm để ý, cắt đoạn gãy thành từng đoạn nhỏ, cầm lên ép nước, theo tiếng tách tách vang lên, trong chén liền có máu, cành đứt gãy càng khóc càng to: “Tan xương nát thịt, máu chảy đầy đất, sao mà tàn nhẫn…”

Địch Dã đưa chất lỏng đã ép cho Ruth: “Uống hết đi.”

Ruth uống mỗi một ngụm lại lớn hơn ngụm trước, lúc chất lỏng đi vào, trước mắt liền xuất hiện một cô gái có vóc người cao gầy, cô ấy kinh ngạc nhìn Địch Dã: “Sao vậy ông chủ Địch.”

Sắc mặt Địch Dã tái chợt, khóe môi chảy máu, thân thể lung lay một chút, đỡ lấy cọc gỗ bên cạnh, cười với Ruth: “Tôi không sao, đi nhanh đi, đạo trưởng đang chờ cô.”

Ruth muốn nói chuyện, liền nghe thấy tiếng chuông hùng hậu vang lên, không nhanh không chậm, dường như là trên một đường thẳng vọt tới, mỗi một tiếng cách nhau rất xa, nhưng đều nghiêm nghị, thân hình của cô ấy dần trở nên trong suốt, trước khi biến mất, môi cô ấy liền mở ra đóng lại, dường như là nói lời cảm ơn.

Thân thể Địch Dã lung lay một chút, chỗ đứt gãy của cây lau sậy vang lên tiếng cười xấu xa: “Đáng đời, thương tôi chính là thương anh đó.”

Hiểu Hạ chạy tới, một tay đỡ Địch Dã, một tay dùng sức ném cành bị đứt, hung dữ nói: “Câm miệng cho tôi.”