Chuyện Tình Của Mây Và Gió

Chương 55: Ghen (1)




Đợi đến khi tất cả các người chơi được truyền tống ra ngoài, trên kênh trước mặt đều đầy ắp các lời chửi bới của server 3, thỉnh thoảng xen lẫn vài câu đâm chọt khiêu khích của hai server còn lại.

Sau khi trở về lại server, mọi người đều lên kênh thế giới bày tỏ tâm tình sảng khoái hưng phấn lúc này. Tiếng cười nói ha hả cũng như lời chế giễu đám server 3 kia không ngừng xuất hiện ở trên khung chat.

Dù ngày thường hai bên An quốc và Bình quốc luôn đấu đá chém giết nhau, nhưng trong các hoạt động liên server thế này thì lại vẫn luôn rất đoàn kết.

Bởi vì là lần đầu tiên, trước đó Trường Phong lại không dặn dò trước nên bọn họ phối hợp không tốt lắm, vẫn có một số người đáng ghét của server 3 nhặt được đồ. Nhưng có lần đầu làm ví dụ, những lần tiếp theo sau đó cả server 4 đều phối hợp vô cùng ăn ý, hầu như cả server 3 không ai có thể nhặt được rương boss, boss nhà boss khách gì bọn họ đều không giết được. Còn thảm hại hơn server 4 khi trước.

[Trước mặt] [Server 3] Grim Reaper: Đmm, không phải bọn Cuồng Phong chỉ về VN nghỉ lễ vài ngày thôi sao? Tụi bay cứ chờ đi, đến lúc tụi nó đi thì tụi mày sẽ không khác gì tụi tao bây giờ đâu.

Hắn nói xong thì lập tức thoát ra khỏi hoạt động. Những người chơi thuộc server 3 khác cũng nhanh chóng theo hắn. Trên bản đồ hoạt động chỉ còn lại người chơi của ba server còn lại đang thong dong nhặt đồ.

[Trước mặt] [Server 1] SakurA: Mấy cậu đánh tụi nó dữ vậy, không sợ đến lúc Cuồng Phong, Mặt Trời với Bích Hải quay về thì bị tụi nó đánh lại à?

[Trước mặt] [Server 4] Nhất Thủ Yểm Thiên: No no.

[Trước mặt] [Server 2] King: ...Sao lại không??

[Trước mặt] [Server 4] Ngắm Mặt Trời Mọc: Vốn là bọn nó gây sự trước. Cướp boss chặn cửa chuyện gì cũng làm rồi, cho dù bọn nó có muốn trả thù lại cũng chả làm thêm được gì nữa.

[Trước mặt] [Server 4] Bích Hải Triều Thanh: Mà dù bọn tôi không đánh tụi nó thì tụi nó sẽ không tiếp tục chèn ép server bọn tôi sao? Nên thôi cứ đánh đi, làm tụi nó tức chết được ngày nào hay ngày đó.

[Trước mặt] [Server 2] King: ...Cũng đúng.

[Trước mặt] [Server 1] Quỷ Khốc Thần Sầu: Mấy ngày nay có thêm mấy cậu, hoạt động này chơi kích thích hơn hẳn.

[Trước mặt] [Server 4] Ta Có Thiên Nhãn: Haha, có thêm đối thủ nên độ khó tăng cao chứ gì.

[Trước mặt] [Server 1] Hoa Hoa Công Tử: Chuẩn không cần chỉnh! Đúng không s2?

[Trước mặt] [Server 2] King: ...Ha ha!!!

[Trước mặt] [Server 1] SakurA: Mặc dù bình thường King đều bắt đầu bằng ba dấu chấm, nhưng sao tôi thấy lần này nó tràn ngập ý vị mỉa mai thế nhỉ?

[Trước mặt] [Server 2] Natsu: Chứ còn gì nữa... S1 mấy cậu có bị cướp đâu, tất nhiên là thấy kích thích rồi

[Trước mặt] [Server 1] Rùa Đen: Haha, là do sv mấy cậu cướp của người ta trước mà.

[Trước mặt] [Server 2] King: ...Luật nó thế mà.



Mấy ngày tiếp theo đó, server 1 và server 4 hầu như lúc nào cũng ăn được boss nhà, boss của server 2 thì thỉnh thoảng cũng bị hai server này cướp mất, nhưng hơn một nửa vẫn miễn cưỡng giữ được. Server 3 thì thảm nhất, ngay cả 1 con cũng không ăn được.

Thỉnh thoảng bốn người bọn họ cũng có đi chơi đi đây đi đó, mua thêm quần áo thức ăn và quà lưu niệm để mang sang bên kia. Nhưng làm gì thì làm, bọn họ chưa bao giờ vắng mặt lúc hai giờ chiều cả.

*

Chẳng mấy chốc mà hai tuần đã trôi qua. Chỉ còn vài ngày nữa là sẽ sang năm mới. Tập đoàn K của ba Thục Mây là một tập đoàn lớn, đương nhiên sẽ có tiệc cuối năm, tất cả các thành viên chủ chốt, lãnh đạo của tập đoàn đều được mời tham gia. Những người nắm giữ vị trí cao còn có thể mang theo gia đình đi dự tiệc.

Sau khi biết thân phận của Trường Phong và hai người kia, cộng thêm việc bọn họ qua đây chơi, nếu để bọn họ ở nhà một mình thì không tốt lắm, ông liền mời bọn họ cùng tham gia. Dù sao ông cũng là người to nhất, có mang thêm ba người cũng không ai dám có ý kiến gì.

Sáu người phái nam trong nhà ai nấy đều đã chuẩn bị xong xuôi, đứng ở dưới tầng một chờ hai phái nữ duy nhất trong nhà. Trên người bọn họ đều là những bộ vest được cắt may khéo léo sang trọng, ngay cả Kỳ Tâm, em trai út mới mười một tuổi của Thục Mây cũng khoác lên người bộ vest thắt nơ bảnh bao.

Ba người Trường Phong khi qua Việt Nam không hề đem theo áo sơ mi với quần tây, chứ đừng nói đến áo vest. Vì vậy, mấy hôm trước bọn họ đã phải đi mua một bộ mới để mặc.

Thời gian trôi qua không quá lâu, hai mẹ con Thục Mây đã chuẩn bị xong xuôi, lần lượt đi xuống lầu. Ánh mắt Trường Phong hướng đến người thiếu nữ đang thong thả bước xuống cầu thang, bỗng chốc có chút ngây người.

Cô mặc một chiếc váy có tông hồng nhạt, gồm hai kiện. Kiện váy bên trong có kiểu dáng tựa như váy ngủ hai dây, rất đơn giản, ngắn trên đầu gối, được làm bằng chất liệu tơ lụa mềm mại, trơn mượt không có hoa văn gì.

Kiện váy bên ngoài được làm bằng vải voan mỏng manh, dài quá đầu gối. Hai bên cánh tay áo dài hơn khuỷu tay, ngay chỗ khuỷu tay lại được may thêm mảnh dây thun bó lại, rất giống kiểu tay áo của các vị tiểu thư công chúa ngày xưa.

Trên ngực áo được đính thêm vài lớp vải bồng bềnh, hàng cúc áo lấy ngọc trai làm thành, tỏa ra ánh sáng mềm mại dịu nhẹ dưới ánh đèn. Toàn bộ lớp váy ngoài lại được đính các hạt đá lấp lánh, số lượng vừa đủ. Từng cử động của cô đều khiến cho bộ váy tỏa ra ánh sáng lung linh như sao trời, nhưng lại không khiến người khác cảm thấy quá chói mắt. Cộng thêm lớp vải voan mềm nhẹ và kiểu dáng thiết kế của chiếc váy, trông cô thật không khác gì tiên nữ hạ phàm.

Trên khuôn mặt là lớp trang điểm nhẹ nhàng, vừa tự nhiên lại đoan trang tao nhã, rất khéo léo làm nổi bật lên khí chất thanh tao dịu dàng của cô.

Thục Mây thấy ánh mắt của anh luôn dõi theo mình thì mỉm cười vui vẻ, tiến đến bên cạnh anh.

Thấy mọi người đã xuống đông đủ, ba cô bảo mọi người ra khỏi nhà chờ, còn mình xuống dưới tầng hầm lấy xe. Chiếc xe ông chọn đương nhiên là chiếc xe lúc trước cả nhà cô lái ra sân bay để đón bốn người bọn họ, bởi vì chỉ có chiếc xe đó mới có thể chở đủ tám người.

---

Theo đường chiếc xe chạy, cảnh sắc bên ngoài liên tục chạy lùi về sau.

Như Lan tay chống cằm, ánh mắt mơ hồ nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, trông như cô đang ngắm phong cảnh bên ngoài, nhưng thực chất lại đang nhớ lại những gì xảy ra vào ngày chủ nhật hôm đó.

Vẻ ngoài tuấn tú cao quý rạng ngời ấy, khí chất cao ngạo nhã nhặn của người con trai đó, khiến cô một lần nhìn thấy đã hoàn toàn mê mẩn. Ánh mắt ôn nhu, động tác tràn đầy quan tâm và yêu thương toàn bộ đều dành cho người con gái kia, khiến cô khao khát được đắm chìm trong đó, muốn tất cả những thứ đó chỉ thuộc về riêng mình.

Nhưng mà...



Người đàn ông đó, khi đối mặt với cô, lại lạnh lùng vô cảm đến vậy, không chút nể tình bảo rằng cô không xứng với anh!

Cô không cam tâm!

Cô không xứng, chẳng lẽ cô ta xứng!?

"Ba, mẹ, con muốn đi du học!"

Đôi vợ chồng đang ngồi ở phía trước nghe cô con gái rượu của mình bỗng nhiên nói như vậy, không khỏi giật mình. Cũng may ông Chương lăn lộn trên thương trường đã lâu, có giật mình cũng chỉ là khoảnh khắc, ngay lập tức đã bình tĩnh trở lại, yên ổn điều khiển xe.

Vợ ông ở bên cạnh lại không như vậy, khó nén được kinh ngạc quay xuống hỏi Như Lan.

"Con nói thật à?"

Hai người ngạc nhiên cũng phải thôi. Chuyện đi du học này ông bà đã hỏi ý kiến của cô rất nhiều lần từ hai năm trước, nhưng chưa có lúc nào cô đưa ra được câu trả lời dứt khoát. Mà nghe ý tứ thì thực ra ông bà còn cảm thấy có vẻ như cô muốn ở lại Việt Nam hơn.

Vậy mà bây giờ bỗng dưng cô lại nói với bọn họ là muốn đi du học, đột ngột như vậy, chả có dấu hiệu gì báo trước, bọn họ không giật mình mới lạ.

"Dạ, con muốn đi du học. Con muốn đi Canada."

Bà Nghi nghe con mình nói, lại giật mình lần hai. Con gái bà không chỉ đã đưa ra được quyết định, mà còn biết được bản thân mình muốn học ở đâu?

Ông Chương nhìn qua gương chiếu hậu, thấy con mình không có vẻ gì là đang đùa giỡn, cũng đáp lại nghiêm túc.

"Con đã muốn đi, ba mẹ tất nhiên sẽ không ngăn cản con. Con quyết định lúc này cũng hợp lý, ba mẹ sẽ có đủ thời gian để sắp xếp thủ tục cho con. Con đã muốn đi Canada, vậy lát nữa đến bữa tiệc, ba dẫn con đi gặp con gái bác Kỳ. Chị ấy cũng đang du học ở Canada, có gì con hỏi thăm chị ấy xem việc du học ở Canada là như thế nào. Nếu muốn thay đổi quyết định cũng không muộn."

"Da, con cám ơn ba mẹ!"

Như Lan nắm chặt bàn tay lại, ánh mắt sáng rực hiện rõ vẻ quyết tâm và tâm trạng vui mừng của cô lúc này.

Một nhà ba người bọn họ nhanh chóng đến nơi tổ chức buổi tiệc tất niên.

Tập đoàn sản xuất thịt của ba cô mới gia nhập tập đoàn K không lâu, chưa đầy một năm. Vì vậy, buổi tiệc tất niên của tập đoàn K bọn họ cũng mới được mời có một lần, đây chính là lần đầu tiên đó.

Sảnh tiệc được tập đoàn K thuê rất rộng rãi, bên trong đặt tầm hai mươi chiếc bàn tròn. Phía bên phải là sân khấu của sảnh tiệc, trên sân khấu là một tấm bảng phông lớn với hàng chữ "Buổi tiệc tất niên 2019 – Tập đoàn K."

Cả sảnh tiệc được trang hoàng vô cùng mỹ lệ với tông màu trắng tao nhã. Trên trần nhà treo đầy những tác phẩm nghệ thuật trang trí được làm bằng pha lê trong suốt, phản chiếu lại tầng tầng lớp lớp ánh sáng mong manh.

Mỗi bàn tiệc và ghế ngồi đều được trải khăn màu trắng, sau lưng ghế được thắt nơ màu tím nhã nhặn. Trên mỗi bàn, mười bộ bát đĩa được thiết kế sang trọng tỉ mỉ được bày xếp ngay ngắn, giữa bàn còn được trang trí bằng một bình hoa tinh xảo nho nhỏ.