Cô Ấy Thật Mềm

Chương 103




Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789

Đã gần 8 rưỡi tối, Khương Từ ngẩng đầu khỏi bàn làm việc. Bên ngoài cửa sổ sát đất trong suốt là

ánh đèn neon tỏa ra từ những tòa nhà cao tầng phía xa chiếu sáng màn đêm đen kịt, thật náo nhiệt

lại sống động.

Cô thấy Tự Bảo đang ngồi trên sàn nhà chống khuỷu tay nhỏ lên đầu gối rồi chống đầu nhỏ lên, đôi

mắt to đen láy tò mò nhìn khung cảnh náo nhiệt dưới đường phố bên ngoài.

Trên bàn trà, trợ lý mua cơm tối từ nhà hàng về.

Sau khi Khương Từ bận rộn công việc xong, nhìn thời gian trên điện thoại trước, uống ngụm nước xong

mới đứng dậy, nói với bóng dáng nhỏ của cậu nhóc: “Chúng ta về nhà.”

Tự Bảo ngơ ngác quay đầu chỉ ra bên ngoài: “Mami, nhìn xem.” Khương Từ cười khẽ, đi đến bế cậu nhóc

từ trên mặt đất lên, ôn nhu nói: “Lần sau lại xem có được không, baba đang ở nhà chờ chúng ta.”

“Vâng.” Tự Bảo vừa nghe thấy baba, đôi mắt liền sáng lên.

Hai tay mập mạp ôm chặt lấy cổ mẹ, ngẩng mặt cười hưng phấn, trong miệng hoan hô: “Nhanh, nhanh đưa

tiểu bảo bối về nhà đi.”

Khương Từ hôn cậu nhóc, sau đó cầm túi xách và chìa khóa xe, rời khỏi văn phòng.

Vào thang máy, Tự Bảo dựa đầu nhỏ vào vai cô, nhỏ giọng nói: “Con rất thích baba.”

Khương Từ nghe thấy, nhìn cậu một cái. Thời tiết đêm nay thay đổi sao?

Cậu nhóc này nịnh nọt Phó Thời Lễ vì cái gì?

Tự Bảo ngẩng đầu cười toe toét nhìn cô với hàm răng trắng đều tăm tắp. Khương Từ nói với cậu: “Nếu

baba con nghe thấy lời này, cuối cùng cũng cảm thấy không phí công nuôi dưỡng, nước mắt nước mũi sẽ

rơi xuống.” Hiếm khi con trai nghĩ đến việc thích ba mình, mà không phải mù quáng không nhận ra ba

già là ai.

Đinh một tiếng, thang máy đi thẳng xuống lầu dưới.

Cô cười bế con trai ra, trong đại sảnh, ánh mắt đầu tiên nhìn đến ghế sô pha tiếp khách. Một người

đàn ông với thân hình cao lớn, đĩnh bạt, mặc áo sơmi đen và khoác một chiếc áo khoác màu sẫm, hai

chân thẳng tắp vắt chéo, lười biếng ngồi trên ghế, giở một quyển tạp chí ra xem giết thời gian.

Ánh sáng màu ấm áp trên đầu chiếu xuống, ở góc nghiêng, khuôn mặt người đàn ông nghiêm nghị, độ

cung trên đôi môi mỏng như có như không. Đàn ông Khương gia, vẻ ngoài đều phong độ.

Khương Từ bế con đứng tại chỗ, khuôn mặt bình tĩnh nhìn thấy Khương Thuấn Ngôn xuất hiện, không có

nhiều mong đợi khi nhìn thấy anh.

Cô vừa đi ra, cũng khiến người đàn ông chú ý.

Khương Thuấn Ngôn nhướng mi, tầm mắt dừng trên khuôn mặt trắng nõn, lạnh nhạt của cô, đôi chân vắt

chéo nhanh buông xuống, đứng dậy đi tới, mặc dù Khương Từ đeo giày cao gót, cũng không cao đến vai

anh.

Khi còn nhỏ, chiều cao của Khương Thuấn Ngôn có thể dễ dàng tạo uy nghiêm anh trai trước mặt các

em, cao lớn làm người ta phải ngước nhìn. Mà giờ phút này, thân hình cao lớn của Khương Thuấn Ngôn

đứng trước mặt cô, hai tay đút túi quần, tự nhiên lên tiếng chào hỏi: “Em Từ, đã lâu không gặp.”

Khương Từ nhìn anh, lạnh lùng nói: “Có việc gì sao?”

Nếu không có việc gì nói, cũng không có khả năng ngồi đợi ở đại sảnh. Khương Thuấn Ngôn xoay người

đưa cô một bó hoa hồng trắng đặt trên bàn, thân sĩ phong độ mời: “Cùng nhau ăn tối đi?”

Khương Từ không tiếp nói, đang muốn nói.

Mà Tự Bảo trong ngực đã vươn tay béo ra, cầm bó hoa hồng, ậm ừ nói: “Không cần, cảm ơn, mami và con

đã cơm tối rồi.”

“……”

Tiểu mập mạp này tranh thủ nhận hoa lại không có ý định đáp ứng yêu cầu. Đôi lông mày thâm thúy của

Khương Thuấn Ngôn có vài phần khó xử, đợi Khương Từ phản ứng.

“Con trả lại hoa cho chú.” Khương Từ mở miệng nói.

Cô vừa nói xong, Khương Thuấn Ngôn liền tiếp lời: “Chú nào, không phải bác sao?”

Khương Từ mím môi nhìn anh.

Khương Thuấn Ngôn cười như không cười, đè nặng thanh âm nói chuyện để người xung quanh không ai

nghe thấy: “Gần mười năm không gặp, em còn ôm hận sao?”

Khương Từ vẫn không nói lời nào.

Cảnh tượng tiếp tục trở nên xấu hổ, Khương Thuấn Ngôn dường như có thể che chắn tất cả, không có

chút gánh nặng tâm lý nào, mở miệng nói: “Nếu không phải lúc trước em xảy ra chuyện với Khương

Giang Nguyên, anh còn không biết em ở thành phố S đã kết hôn sinh con. Sao lại không nói với người

trong nhà một tiếng, ông nội vẫn luôn muốn em trở về nhận tổ quy tông.”

Tuy rằng quan hệ giữ Từ Uyển Nghi và Khương gia đã đổ vỡ. Nhưng Khương Từ Khương gia vẫn muốn nhận.

Đây chính là huyết mạch duy nhất của chú ba anh.

Lời Khương Thuấn Ngôn nói, Khương Từ thờ ơ, lãnh đạm: “Tôi đi theo mẹ vẫn tốt, không phiền các

người nhọc lòng.”

Khương gia chết sống không cho mẹ cô một danh phận, cũng không công nhận sự thật ba cô và mẹ cô qua

lại, cô trở về chính là con ngoài giã thú của ba cô.

Với cái mác này, chỉ sợ không bằng nổi một góc của con gái nuôi Khương Giang Nguyên.

Khương Từ trong xương cốt thậm chí không hề muốn nhấc lên một chút quan hệ nào với Khương gia.

Có Tự Bảo ở đây, cô không muốn nói nhiều với Khương Thuấn Ngôn để con trai nghe thấy.



“Đại thọ lão gia tử tôi sẽ không về, đừng tìm tôi nữa.”

Khương Từ ném lại bó hoa hồng vào lồng ngực Khương Thuấn Ngôn, bế con trai đi ra ngoài.

Khương Thuấn Ngôn cất bước nhanh chóng đuổi theo, giọng nói vang lên: “Ông đây đã đợi em 2 tiếng,

ăn một bữa cơm không quá đáng phải không? Em Từ? Khương Từ!”

Khương Thuấn Ngôn đến tìm Khương Từ, khác không nói. Hành vị đuổi theo phía sau một người phụ nữ,

rất không thân sĩ.

Người đi đường đi ngang qua bãi đỗ xe công ty, ngẫu nhiên sẽ quay lại nhìn.

Khương Từ ôm Tự Bảo vẻ mặt đang mờ mịt vào trong xe, sau đó cô quay người lại, ánh mắt lạnh lùng

nhìn Khương Thuấn Ngôn đang đi theo sau: ”Đuổi theo một người phụ nữ lì lợm la liếm cũng vô dụng,

đạo lý này, mấy năm này anh còn chưa hiểu sao.”

Không phải giọng điệu của cô ác liệt mà cô thật sự không muốn có bất kỳ liên hệ nào với Khương

Thuấn Ngôn.

Để tránh Khương Giang Nguyên lại muốn bày tỏ tình anh em, công kích cô như điên.

Khương Thuấn Ngôn cười như không cười, vươn bàn tay to nắm chặt lấy cổ tay cô: “Em làm sao vậy, em

là con gái của chú ba anh, trên người chảy dòng máu của Khương gia, cái này em còn có thể thay

đổi?”

Khương Từ nhướng mày, dùng cơ thể chặn tầm nhìn đứa nhỏ trong xe, mím môi nói: “Nếu tôi không mất

trí, tôi còn nhớ rõ Khương gia nhà anh đã tìm cho ba tôi một đứa con nuôi, Khương Giang Nguyên trừ

bỏ không được thừa hưởng cơ nghiệp của ba tôi nhưng lại hưởng tất cả những gì thuộc về tôi. Bây giờ

là lúc cô ta phải báo hiếu với lão tổ tông, lại gọi tôi trở về?” “Khương Từ, em nói lý một chút.”

Khương Thuấn Ngôn chỉ ra một chút: “Khương gia vẫn luôn muốn nhận em, là mẹ em không cho em trở về

bà nội mới tìm con gái nuôi cho chú ba.” Nói đến cùng, nhận nuôi Khương Giang Nguyên là sau này,

lão phu nhân còn sống chính là tìm cách ứng phó Từ Uyển Nghi.

〈Cô không cho con gái cô trở về, tôi liền tìm cho con trai tôi một đứa con gái để báo hiếu.〉

Thời niên thiếu sau khi Khương Thuấn Ngôn biết được.

Anh cảm thấy thương tiếc Khương Giang Nguyên, cảm thấy cô gái nhỏ này bị Khương gia đưa về với mục

đích như vậy, cũng khá đáng thương, bình thường vẫn luôn chiếu cô cô.

【Dịu dàng thương tiếc vs người ngoài nhưng vs chính em họ đáng thương của mình lại ghét bỏ :))】

Khương Từ dùng sức thoát khỏi sự kiềm chế của Khương Thuấn Ngôn, ngay cả cổ tay cũng hơi đỏ lên.

Hô hấp cô khẽ thay đổi, chịu đựng nói: “Khương Thuấn Ngôn, anh chỉ thích động thủ với phụ nữ, xứng

đáng ba ngày hai lần tiến đồn Cảnh Sát.” Anh ghét nghe lời này nhất, Khương Từ càng muốn nói.

Sự cứng đầu trong xương cốt của cô có thể làm người khác tức chết.

Khương Thuấn Ngôn tức giận cười: “Tôi còn tưởng em đã kết hôn, tính tình này có thể thay đổi, xem

ra làm vợ, làm mẹ cũng vô dụng, Phó Thời Lễ dạy em như thế nào?

Vốn dĩ Khương Từ cũng đang tức giận, vì vậy anh càng nhắc đến Phó Thời Lễ, cô lại càng tức giận.

Cô đã quen với việc giữ lời trong lòng, nhưng khi đến thời điểm, cô có thể dễ dàng lấy ra, trực

tiếp châm chọc người khác: “Anh trách Phó Thời Lễ không dạy được tôi sao? Đúng vậy, dù sao tôi chỉ

thích một người đàn ông, trực tiếp bày tỏ tình cảm là được đâu giống loại người như Khương Giang

Nguyên tự chuốc say bản thân, ồn ào không muốn đến khách sạn mà muốn về nhà đàn ông ngủ. Anh dạy em

họ cũng thật tốt, rất lợi hại.”

“……”

Vấn đề này, cứ như thể đang hung hăng tát Khương Thuấn Ngôn một bạt tai.

Lời nói của Khương Từ rất nhanh chọc người khác tức chết: “Khương Giang Nguyên đều học từ anh, học

cũng sắp có thể làm giáo viên…… Khương thiếu, về sau cẩn thận trông chừng em gái bảo bối của anh

cho kĩ. Lần này tôi tốt, nếu đổi lại là chính thất nhà người khác, loại người như Khương Giang

Nguyên ngay cả lớp da cũng bị lột sạch không nhặt lên được.”

Lời nói này khiến Khương Thuấn Ngôn mất mặt, bàn tay đút vào túi quần, xấu hổ ho khan một tiếng:

“Khương Giang Nguyên không thích Phó Thời Lễ, em đừng nói bừa.”

Mặc dù lúc trước coi trọng, nhưng sau khi biết Phó Thời Lễ đã có vợ con, tâm tư cũng đã sớm dập

tắt.

Khương Từ lười quan tâm, xoay người lên xe.

Trước khi Khương Thuấn Ngôn ra tay cản phía trước, cô cảnh cáo một câu trước: “Nếu anh muốn vào đồn

Cảnh Sát ngồi xổm lần nữa, tôi sẽ thành toàn cho anh.”

“……”

*

Xe vững vàng lái ra khỏi bãi đậu xe, dọc theo đường đi, Khương Từ nắm chặt vô lăng. Sau khi nhìn

vào kính chiếu hậu thấy Khương Thuấn Ngôn không đuổi theo, sau chỗ cua cô dừng xe ở ven đường, hơi

cúi đầu, trán tựa vào mu bàn tay lạnh lẽo, mái tóc đen nhánh rải rác rơi xuống che đi khuôn mặt cô.

Một giọt nước mắt chảy xuống.

Lúc này, đôi mắt Khương Từ đỏ ửng không thể hình dung, chua xót không chịu nổi.

Ai mà chưa từng nghĩ đến sẽ có nhà và người thân.

Khi còn nhỏ, khờ khạo, mang tâm tư tốt với Khương gia, một thời gian cũng muốn được nhà ba tiếp

nhận.

Khi đó, 5 chữ con gái ngoài giá thú. Khương Từ không hiểu.

Cô chỉ biết mình là con gái cưng của ba mẹ, đến một ngày, từ trong miệng Khương gia biết được 5 chữ

con gái ngoài giá thú, cô mới từ từ ý thức được đây là nói mình?



Bởi vì là đứa nhỏ sinh ra bên ngoài, Khương gia càng thích đời sau của liệt sĩ – Khương Giang

Nguyên nhiều hơn.

Hơn nữa Khương Từ nhiều năm lại không sống ở Khương gia, mà Khương Giang Nguyên thì khác.

Người phụ nữ này từng ngày được lớn lên ở Khương gia, bồi dưỡng tình cảm sâu đậm với những anh em ở

đó, lại là con gái duy nhất, được nuông chiều đến mức gần như vô pháp vô thiên.

Giống như Khương Thuấn Ngôn thường nói, bởi vì Khương Giang Nguyên từ nhỏ đã sống buông thả, không

có tầm nhìn lại ngốc nghếch.

Cho nên từ nhỏ đã mang cô theo bên người, chiếu cố cô nhiều hơn vài phần, để tránh bị người khác

bắt nạt.

Khương Từ nghe những lời này liền cảm thấy buồn cười.

Đúng vậy, cho nên Khương Giang Nguyên không bị người khác bắt nạt mà đi bắt nạt người khác.

Đó là do đã quen với nó.

Ngực cô thật khó chịu, nhắm mắt lại, nước mắt làm ướt đẫm lông mi. “Mami?” Cậu nhóc ngồi ghế sau

thấy mẹ đột nhiên lẳng lặng gục xuống tay lái, khuôn mặt mũm mĩm có chút lo lắng.

Tiếng gọi cô còn mang theo một tiếng khóc nức nở: “Mami, mami khóc, khóc sao?”

Khương Từ lúc này mới ý thức được trong xe còn có một đứa trẻ. Cô kịp thời lau đi những giọt nước

mắt trên khóe mắt mình, vẫn còn hơi hồng hồng, xoay người lại, tháo dây an toàn cúi người đến gần

phía sau, khẩn trương trấn an cảm xúc của cậu nhóc: “Mami không sao.”

Đôi mắt Tự Bảo tròn xoe nhìn chằm chằm cô, cảm thấy mắt mẹ hồng hồng giống con thỏ, không lừa được

cậu, cái miệng nhỏ bẹp xuống, rất ủy khuất cũng muốn khóc.

Khương Từ cố nặn ra một nụ cười, nói với con trai hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má: “Mami

không khóc.”

Nhưng Tự Bảo lại bắt đầu khóc.

Nước mắt lạch cạch rơi xuống, khuôn mặt đều là nước mắt.

“Mami … con sẽ ở bên mami lúc mami buồn, như vậy nỗi buồn của mami chỉ còn một nửa làm mami buồn.”

Tự Bảo nức nở nói.

Nước mắt của Khương Từ lại đột nhiên làm ướt mi, cô nhìn con trai, cổ họng nghẹn ngào không nói nên

lời.

Bốn năm trước, khi bắt đầu mang thai, cô rất khó chịu với cuộc sống hôn nhân, khi bị bệnh, cô hối

hận vì để lại đứa nhỏ này. Đến khi nuôi Tự Bảo được bốn năm, cô mới chợt cảm thấy tất cả những điều

này còn đáng giá hơn bất cứ thứ gì.

Khương Từ nhìn đôi mắt ngấn nước của đứa trẻ, ôn nhu nói: “Mami không buồn nữa, tiểu bảo bối cũng

đừng khóc nữa, được không?”

“Thật không?” Sĩ Bảo vẫn hít hít mũi.

Khương Từ vươn ngón tay trắng nõn ra lau đi nước mắt trên gò má nhỏ: “Thật, hứa với mami không được

khóc?”

Tự Bảo lần này mới từ từ ngừng chảy nước mắt, đưa bàn tay mũm mĩm ra sờ gương mặt cô: ”Không khóc,

không khóc.”

Khương Từ cười nhẹ gật đầu: “Được.”

Xe vẫn dừng ở ven đường, chờ cảm xúc của hai mẹ con bình ổn, Khương Từ vặn nắp chai nước mang theo

cho cậu, đưa nước cho con, cố ý dặn dò cậu: “Về nhà không được nói với baba con chuyện mami khóc.”

Tự Bảo tuy rằng không hiểu lắm nhưng từ nhỏ đã rất nghe lời mẹ nói.

Cái miệng nhỏ của cậu uống một ngụm nước sôi để nguội, ngoan ngoãn gật đầu.

Đôi môi đỏ mọng của Khương Từ mỉm cười, đưa tay chạm vào mái tóc đen mềm mại của chàng trai nhỏ.

Hành trình trở về sau một tiếng đã trễ 20 phút. Sau khi về đến nhà.

Tự Bảo được bế xuống xe, chạy nhanh về phía cửa biệt thự, không ngừng chạy đến phòng khách, nhỏ

giọng hét: “Baba đâu?”

Giọng trẻ con lanh lảnh vang lên.

Khi bảo mẫu từ phòng bếp chạy ra, nhìn thấy cậu nhóc, mỉm chào: “Con và mẹ về rồi.”

Tự Bảo gật đầu, khuôn mặt mũm mĩm rất đáng yêu: “Cô ơi, baba con đâu?” Cậu vừa hỏi xong, trên cầu

thang, Phó Thời Lễ chậm rãi xuất hiện trong bộ quần áo ở nhà màu lam nhạt. Dưới ánh đèn chói mắt,

dáng người hoàn mỹ, khuôn mặt tuấn mỹ đeo kính vàng, hiển nhiên ở thư phòng nghe thấy động tĩnh

dưới lầu.

“Baba!”

Trong biệt thự chỉ có một người đàn ông, Tự Bảo không mù nữa.

Phó Thời Lễ bước xuống, ánh mắt rơi vào đứa trẻ, sau đó nhìn về phía Khương Từ đang thay giày rồi

đi vào.

Anh tính thời gian, ngữ điệu trầm thấp truyền ra từ môi mỏng có chút nghiền ngẫm: “Lộ trình so với

anh dự đoán chậm hơn hai mươi phút, tắc đường?”

Khương Từ không mở miệng giải thích vì sao về muộn, nhè nhàng đi qua. Vì Tự Bảo đã đoạt tầm mắt của

Phó Thời Lễ.

“Baba.” Cậu nhóc nhảy dựng gọi tên anh.

Phó Thời Lễ chống mắt, nhìn về phía con trai đang bổ nhào về phía anh, dùng hai cánh tay nhỏ ôm

chặt lấy quần anh.

Cái nhìn và cái bộ dáng thèm thuồng đó thật giống chó con. Cậu nhóc nháy mắt với anh: “Baba?”