Cô Ấy Thật Mềm

Chương 111




Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789

Em gái?

Có Khương Giang Nguyên ở đây, em gái này từ đâu ra?

Lời nói của Khương Thuấn Ngôn khiến tất cả mọi người có mặt đều tập trung vào người liên quan.

Khương Từ vẻ mặt bình tĩnh, ngược lại cảm xúc của Khương Giang Nguyên sụp đổ trước, mất đi vẻ kiêu

ngạo thường ngày, đột nhiên trở nên nhu nhược, nhìn anh họ mình với vẻ mặt hoài nghi: “Anh …”

Khương Thuấn Ngôn trấn an cô: “Ông nội vẫn luôn hy vọng Khương Từ trở về nhận tổ quy tông.”

Dù sao tuổi đã lớn, tâm nguyện lại chưa thành.

Nhưng Khương Từ bài xích với Khương gia, Khương Thuấn Ngôn khổ cực không có kết quả, nên đơn giản

liền dùng đến chiêu tàn.

Tầm mắt của anh khoá chặt trên khuôn mặt lạnh của Khương Từ, điều này làm lòng Khương Giang Nguyên

lạnh, ngay cả ánh mắt cũng tràn ngập hận ý.

“Khương Từ, cô đừng tưởng anh họ tôi thừa nhận thân phận của cô……” Khương Giang Nguyên nói chưa nói

xong đã bị cắt ngang.

“Có thừa nhận hay không, trên người tôi đường đường chính chính chảy dòng máu Khương gia, còn cô?”

Khương Từ nhìn cô bằng ánh mắt lãnh đạm đến trong suốt, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo: “Ngoại

trừ họ Khương, cô còn có cái gì?”

Khương Từ chính miệng thừa nhận.

Giọng nói không nhẹ cũng không nặng, nhưng đủ để tất cả mọi người có mặt ở đây đều có thể nghe rõ.

Cô – Khương Từ, là cô con gái trong người chảy dòng máu Khương gia. Đôi mắt Khương Giang Nguyên đỏ

lên giống như bị sỉ nhục, lôi kéo góc áo của Khương Thuấn Ngôn: “Anh, anh nhìn cô ta.”

Ngón tay Khương Từ không tiếng động siết chặt cánh tay Phó Thời Lễ, mặt ngoài trấn định tự nhiên,

nhưng lại đang nhịn Khương Thuấn Ngôn, nói

trắng ra là tức giận, đôi mắt cô run lên, đang muốn nói chuyện, thì bị người đàn ông bên cạnh ôm

vào ngực trước một bước.

Hơi thở mát lạnh quen thuộc phả vào mặt khiến trái tim nóng nảy của cô bình yên trong chốc lát.

Khương Từ nghe thấy giọng điệu của Phó Thời Lễ dù thong thả, nhưng cũng có vài phần tức giận: “Nếu

cô ấy không muốn về Khương gia, không ai có thể ép buộc cô ấy.”

Khương Giang Nguyên muốn dùng thân phận anh trai để ép buộc Khương Từ nhưng Phó Thời Lễ lại trực

tiếp dùng thân phận chồng che chở cô. Hai người là đối tác làm ăn lại không ai muốn rời mảnh đất

này.

Đôi mắt Khương Từ hơi rũ xuống, cô nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Khương Giang Nguyên và

vẻ mặt phức tạp của Kiều Doãn Yên, Cao Viện và những người xung quanh, lúc này trong lòng cô hiểu

rõ.

Liên lụy quan hệ với Khương gia, e rằng sau này sẽ không yên bình.

Cuối cùng, Khương Giang Nguyên không chịu nổi bị người khác nhìn chằm chằm, xấu hổ chạy ra ngoài,

quay người lại ném một câu về phía Khương Thuấn Ngôn: “Anh, nếu anh không đuổi theo, em liền chết.”

Khương Từ nhìn thân ảnh Khương Giang Nguyên chạy đi, cười trào phúng. Trên môi Khương Từ chậm rãi

cười lạnh, nhìn ánh mắt của Khương Thuấn Ngôn, dường như đang muốn nói: Đây đều là hậu quả mà cô

gây ra.

“Anh không đuổi theo sao, cẩn thận cô ta thật sự chết cho anh xem.” Khương Thuấn Ngôn đứng bất động

một giây, Khương Từ liền mở miệng nói một câu: “Dù sao cô ta cũng bảo vệ vinh hoa phú quý của

Khương gia, bảo vệ đồ ăn đều tốt hơn so với người khác.”

“Khương Từ, lựa lời mà nói.”

“Khi anh kéo tôi đến đây, có lựa lời để nói sao?”

Tại chỗ, Khương Thuấn Ngôn sắc mặt cứng đờ, nhưng…

Anh không thể không quan tâm sự an nguy của Khương Giang Nguyên, sợ cô gái bị chiều hư sẽ xảy ra

chuyện.

Nhìn Khương Thuấn Ngôn rời đi, bỏ mặc cô trong bữa tiệc dưới tầm mắt của mọi người, trong lòng

Khương Từ có chút thất vọng và hụt hẫng. Từ trước đến nay Khương Thuấn Ngôn đều chọn Khương Giang

Nguyên trước, sớm đã thành thói quen.

Giờ phút này nhân vật chính đã rời đi, dường như cũng không còn gì để xem.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, những người lúc trước còn nói Khương Từ xuất thân từ một gia đình bình



dân, đặc biệt Cao Viện là người dẫn đầu cũng không dám nói gì, kể cả Kiều Doãn Yên.

Ai không biết mẹ Khương Từ là minh tinh, cô nhiều nhất chỉ có thể coi là tinh nhị đại.

(*) Tinh nhị đại: thế hệ giàu có thứ 2 của gia đình làm minh tinh

Ai ngờ xoay người trở thành tiểu thư trong một gia tộc máu mặt ở Bắc Kinh?

Ngay cả Đường Yến Lan cũng không nhịn được hỏi: “Thời Lễ, có chuyện gì vậy?”

Sắc mặt Khương Từ vẫn không thay đổi, đôi mắt cụp xuống, nói với Phó Thời Lễ trước: “Em sẽ quay

lại.”

Cô đi, Phó Thời Lễ khẳng định đuổi theo.

“Mẹ, trở về con sẽ giải thích cho mẹ.” Phó Thời Lễ nhìn mẹ mình một cái, dặn dò Đường Yến Lan điều

chỉnh bầu không khí trong bữa tiệc trước, đừng để trong giới truyền đi tin đồn thất thiệt nào.

Khương Từ không đợi Phó Thời Lễ, cô giả vờ thờ ơ, trong nụ cười lại không thể che giấu sự xấu hổ.

Trong lòng cô rất khó chịu, nếu không rời đi sợ rằng cô sẽ không thể kiềm chế được cảm xúc của

mình.

Từ khi còn nhỏ, Khương Từ đã nhận ra mình có một mặt âm u, bắt đầu kìm nén tính khí của mình, hơn

nữa cô còn có một người mẹ cường thế, cô học được tính nhẫn nhịn và từ bỏ, dần dần dưỡng thành một

mặt nhạt nhẽo.

Đồ vật cô không chiếm được, cô sẽ không ngừng nhắc nhở bản thân. Vậy thì không cần, một chút cô

cũng không quan tâm.

Chỉ có như vậy, trong lòng Khương Từ mới dễ chịu.

Bây giờ cô thật sự từ bỏ, cũng buông bỏ những gì cô đã từng ao ước. Khương Từ cảm giác khóe mắt

mình hơi nóng, khó chịu muốn vươn tay lau đi, không cẩn thận lau đi vết son trên môi để lại dấu vết

nhàn nhạt trên gương mặt trắng nõn, trông vô cùng chật vật.

Đi ra cửa khách sạn, Khương Từ không nghe thấy tiếng Phó Thời Lễ gọi cô từ phía sau.

Mà cô nhìn thấy một đôi anh em đang tranh cãi với nhau trên lề đường. Khương Giang Nguyên thật sự

giống như bị chiều hư, đứng ở bên ngoài mắng Khương Thuấn Ngôn: “Là cô ấy không muốn về Khương gia.

Anh, lần này cô ta cũng chế giễu em là hàng giả, mỗi lần đều như vậy…… Cô ta chẳng phân biệt trường

hợp mà chê cười em.”

Dù gì tình cảm hơn 20 năm đều ở đây, Khương Thuấn Ngôn mặt không trầm xuống đã tính là tốt.

Anh chỉ nắm cổ tay Khương Giang Nguyên, thấp giọng nói: “Nguyên Nguyên em bình tĩnh một chút.”

Khương Giang Nguyên không bình tĩnh được, cảm giác bị chính người thân nhất phản bội, đôi mắt đỏ

lên, nói: “Có cô ta thì không có em.”

“Anh, anh khăng khăng phải đi liếm mặt tìm Khương Từ, em dứt khoát để xe đâm chết.” Cô hét lên,

muốn trút hết lửa giận, dùng sức tránh thoát bàn tay to của Khương Thuấn Ngôn, xoay người muốn chạy

ra đường.

Ai ngờ giây tiếp theo, Khương Giang Nguyên đã bị đá từ phía sau.

Chân cô yếu ớt ngã mạnh xuống đường.

Bên cạnh, tiếng lốp xe đang chạy phanh gấp lại, tiếng còi xe lần lượt vang lên, dọa Khương Giang

Nguyên sợ hãi không còn sức lực ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt, ngay cả hàm răng cũng hoảng sợ cắn

chặt môi.

“Khương Từ.”

Vừa rồi một chân kia làm Khương Giang Nguyên ngã trên đường, Khương Thuấn Ngôn cũng chưa phản ứng

kịp.

Anh không thể tin nổi nhìn về phía người phụ nữ đứng bên cạnh, cau mày: “Em làm gì vậy.”

Khuôn mặt lạnh buốt của Khương Từ bình tĩnh hơn bất kỳ ai, giọng nói cũng là: “Cô ta không phải

muốn bị xe đâm sao? Không đâm cô ta một lần, làm sao có thể ngoan ngoãn được?”

“Khương Từ, cô định giết tôi!”

Khương Giang Nguyên hận đến mức cắn nát môi, một cú đá đó cô suýt chút nữa bị xe đâm chết, khoảng

cách gần như vậy nói không sợ là không có khả năng.

Sợ hãi khiến chân tay cứng đờ không đứng dậy được.

Khi Khương Thuấn Ngôn bước đến đỡ người dậy đã không còn lời gì để nói với Khương Từ.

Từ nhỏ Khương Giang Nguyên tính tình tự ti mẫn cảm, nếu có điều gì khiến cô lạnh sống lưng, nhẹ thì

hậm hực, nặng thì ốm đến mức gầy trơ xương.

Cũng bởi vì điều này, đứa trẻ biết khóc thì có kẹo ăn.

So với sự ỷ lại của Khương Giang Nguyên, Khương Từ lại có vẻ lãnh đạm, không tình cảm.



Giống như bây giờ, cô cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn.

Khương Thuấn Ngôn không nói nổi lời nặng với Khương Từ, chỉ có thể dỗ dành Khương Giang Nguyên cảm

xúc đang vỡ vụ trong lòng ngực.

“Em ngã bị thương ở đâu? Anh đưa em đến bệnh viện.” “Anh, vừa rồi là cô ta đá em, anh cũng thấy.”

Khương Từ im lặng nghe Khương Giang Nguyên tố cáo, cũng không biện hộ cho mình câu nào.

Thậm chí cô còn nhìn Khương Thuấn Ngôn nói: “Anh thấy đấy, lần sau anh còn dám gây chuyện với tôi,

tôi đành phải xuống tay với em gái bảo bối của anh.”

“Anh gây sự với tôi một lần, tôi liền đánh cô ta một lần.”

Chuyện tối nay là Khương Thuấn Ngôn vội vàng đến gây chuyện với cô. Cho nên đừng trách cô ta ra tay

đánh Khương Giang Nguyên.

Cô bỏ lại những lời này, cũng không có tâm trạng dây dưa với 2 anh em Khương Thuấn Ngôn ở ven

đường, muốn rời đi.

Vẻ lạnh lùng trong mắt Khương Từ vẫn chưa phai nhạt, quay đầu lại, vô tình nhìn thấy một bóng dáng

cao lớn đứng dưới ngọn đèn đường cách đó không xa.

Chân trái cô đột nhiên bất động không bước lên được.

Phó Thời Lễ đứng phía sau cách đó không xa, cũng không biết anh đã nhìn đã bao lâu.

Ánh mắt quen thuộc của anh rơi vào trên người cô, khiến ngón tay trắng nõn của Khương Từ nắm chặt,

có chút trắng bệch.

*

Một đường trở về, sắc trời đã về đêm. Khi về đến biệt thự, ánn đèn cũng mờ.

Cậu nhóc được bảo mẫu dỗ ngủ, khắp nơi đều yên lặng.

Phó Thời Lễ đi ở đằng trước, dáng người đĩnh bạt thon dài, nghe điện thoại của Đường Yến Lan, giọng

nói trầm thấp, nói về chuyện trong bữa tiệc.

Rốt cuộc đột nhiên có người đến nhận là người thân của con dâu mình, Đường Yến Lan gọi điện hỏi

cũng là điều dễ hiểu.

Khương Từ cúi đầu lắng nghe, như hồn tiêu phách lạc, rất giật mình.

(*) Hồn xiêu phách lạc: là sợ hãi quá mức tới nỗi dường như mất tinh thần không suy nghĩ được nên

làm gì nữa, và thể xác cũng đông cứng lại.

Không còn sự thù địch nào khi đối phó với 2 anh em Khương Thuấn Ngôn. Thật giống như nhìn thấy Phó

Thời Lễ, nháy mắt thu lại.

Cô đi theo lên lầu, xoay người đi vào phòng ngủ chính.

Phó Thời Lễ vẫn đang nghe điện thoại, thân ảnh cao lớn đứng ở cửa, nhưng nhìn chằm chằm thân ảnh

gầy yếu của Khương Từ, nhìn cô lẳng lặng nằm nghiêng trên giường, gối đầu lên gối, khuôn mặt lại

hướng về phía của sổ. Hai phút sau, anh cúp máy.

Khương Từ chưa ngủ, hai mắt khép hờ.

Cô nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần của người đàn ông, sau đó có một bàn tay thon dài lướt

qua mái tóc đen nhánh của cô, khoảng cách rất gần, làm trong lòng Khương Từ có chút rầu rĩ không

giải thích được. “Mẹ vừa gọi điện tới nói không ít người hỏi thân phận của em.” Phó Thời Lễ ở trước

mặt vợ trả lời điện thoại tự nhiên anh cũng không muốn giấu giếm.

Ánh mắt của anh rơi vào gương mặt Khương Từ, lông mi mịn màng run lên, lộ ra nội tâm bất an, đôi

môi không son nhìn không còn huyết sắc, hơi tái nhợt.

Phó Thời Lễ cúi người, kéo lại khoảng cách giữa hai người, ngữ điệu ôn nhu an ủi: “Một chân đá kia

của em cũng nên đá Khương Thuấn Ngôn.” Khương Từ bị anh nhìn, trong lòng cảm thấy rất xấu hổ, đôi

mắt quật cường nhìn chằm chằm anh: “Em còn rất nhiều mặt xấu.”

Ngón tay Phó Thời Lễ bắt đầu vén tóc trên má cô, ánh mắt sâu không thấy đáy, môi mỏng nhẹ nói: “Ân,

còn tệ hơn việc đá Khương Giang Nguyên sao?”

“Ừ.” Khương Từ gật đầu.

Có thể là bị Phó Thời Lễ thấy được, tâm lý đêm nay của cô có chút bất ổn, đơn giản thú nhận:

“Khương gia từ mấy năm trước đã muốn em về nhận tổ quy tông, cho đến khi lão phu nhân mất, em cũng

không muốn…… Bây giờ lão gia tử cũng không sống được bao lâu nữa, tâm nguyện cũng chưa hoàn thành?

Haha, bọn họ đều phải trả giá đắt cho hạnh phúc cuộc đời mẹ em.” Hết chương 111

【Trước đọc có 99% ghét mẹ chị Từ, ngay cả mình cũng ghét nhm đến khi Khương Thuấn Ngôn xuất hiện

thì mình thấy thương bà vl