Cô Ấy Thật Mềm

Chương 117




Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789

Lý Diệp Na mặc tây trang chuyên nghiệp trong bất cứ trường hợp nào, màu vàng cũng không làm nhạt đi

khí chất lạnh lùng của cô, giống như một vũ khí hoàn mỹ, sắc bén đâm thẳng đối phương.

Mới vừa mở miệng đã hỏi, trong lòng Khương Từ suy nghĩ một chút, nói: “Cô tìm Thôi Duyệt Duyệt làm

gì?”

Lý Diệp Na tự nhiên sẽ không nói thẳng, cô đang tìm người, mặc kệ thế nào Khương Từ cũng không ngăn

được. Khi hai người đang đứng ở một chỗ nói chuyện, cách đó không xa, Thôi Duyệt Duyệt và người phụ

trách vừa cười vừa nói đi ra. Ánh mắt vô tình nhìn về phía bên này, sắc mặt lập tức thay đổi.

Lý Diệp Na mặt vô biểu tình đi tới, khí thế áp người.

Khương Từ âm thầm nhíu mày, thấy Lý Diệp Na trực tiếp động thủ kéo người về phía phòng thay đồ, cô

nghĩ đến tối hôm qua sau khi thấy Thôi Duyệt Duyệt trở về tâm trạng không được ổn, suy xét sẽ xảy

ra chuyện, cũng đi theo.

Bên này, Thôi Duyệt Duyệt bị thô lỗ đẩy ngã trên ghế sô pha, đầu tóc rối loạn, cả người vô cùng

chật vật.

Cô ngẩng đầu, liền thấy Lý Diệp Na khoanh tay trước ngực, dẫm trên giày cao gót từ trên cao nhìn

xuống coi khinh mình: “Một trăm vạn, phá bỏ cái thai.”

Một trăm vạn?

Cô Thôi Duyệt Duyệt là một biên kịch nổi tiếng sao lại có thể bị đối xử như chó mèo tùy ý ứng phó

cho qua, ngay cả tiền Khương Từ trả cho cô còn nhiều hơn thế.

Khi đang tức giận, chỉ thấy ánh mắt khinh thường của Lý Diệp Na nhìn qua: “Cô thật sự cho rằng Cố

Cảnh Châu sẽ cưới cô sao?”

Thôi Duyệt Duyệt theo bản năng muốn khiến bản thân tự tin hơn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cảnh

Châu đã cầu hôn tôi, anh ấy sẽ cưới tôi.”

Lý Diệp Na cười lạnh: “Cưới cô? Nằm mơ.” “Cô nói không tính!”

“Hợp đồng có tính không?” Lý Diệp Na quen với thủ đoạn cường ngạnh, nói với cô: “Hợp đồng Cố Cảnh

Châu ký với tôi có một quy định trong 10 năm không được kết hôn sinh con, nếu không tiền bồi thường

lên đến 1 tỷ, cô biết không?”

Có hợp đồng này, đứa trẻ trong bụng Thôi Duyệt Duyệt sẽ trở thành một tấm bùa đòi mạng người đàn

ông.

Thần sắc Lý Diệp Na nghiêm túc nói: “Một trăm vạn là phí cho cô đi phá thai, cô thật sự nghiêm túc

với bản thân.”

Thôi Duyệt Duyệt gần như không có cơ hội thách thức Lý Diệp Na, cô là người yếu thế.

Cô nhìn thấy Khương Từ đang đứng ở cửa, nháy mắt như tìm được cọng rơm cứu mạng, sắc mặt trắng

bệch: “Khương đạo, cô đến cứu tôi với.” Khương Từ lo lắng có thể sẽ xảy ra chuyện, nhưng lại không

ngờ sẽ nghe được chuyện này.

Cô muốn chạy đã không kịp rồi, một câu này của Thôi Duyệt Duyệt đã làm tầm mắt Lý Diệp Na cũng nhìn

lại.

Thôi Duyệt Duyệt ôm bụng bầu chạy về phía cô, khuôn mặt nhỏ khóc như mưa: “Khương đạo, tôi và Cố

Cảnh Châu yêu nhau thật lòng, trai chưa vợ gái chưa chồng, tôi cũng không biết dựa vào cái gì người

đại diện Lý có đủ tư cách muốn bóp chết sinh mệnh nhỏ bé trong bụng tôi như vậy.”

Lý Diệp Na nhìn bộ dáng khóc lóc của Thôi Duyệt Duyệt như đang xem một vai hề.

Dựa vào cái gì?

Chỉ bằng Cố Cảnh Châu là người cô một tay nâng đỡ, lúc trước ký hợp đồng cũng không ai ép buộc anh

ta.

Khương Từ không tỏ thái độ, chỉ bảo Thôi Duyệt Duyệt đừng khóc.

Thôi Duyệt Duyệt nức nở nghẹn ngào: “Khương đạo, cô cũng là một người mẹ biết chúng ta thương con

đến mức nào, người đại diện Lý nhẹ nhàng kinh thường nói một câu, lại không phải cô ấy phá thai.”

Việc này Khương Từ quản không được, nhưng cô vẫn nói với Lý Diệp Na: “Nếu cô có biện pháp khuyên

Thôi Duyệt Duyệt cùng cô rời khỏi phim trường, tôi sẽ không hỏi đến. Nếu không có cách nào, cô tốt

nhất nên gọi vị kia đến đây xử lý, biên kịch tôi còn muốn dùng, không phải có thể tùy tiện cho cô

xoa niết.”

Cô đang bảo vệ Thôi Duyệt Duyệt, Lý Diệp Na cũng đã sớm liệu đến. “Khương Từ, cô nhất quyết muốn

đối nghịch với tôi đúng không?” Rối cuộc là chuyện tình cảm, Lý Diệp Na hôm nay hỏi cô: “Hay là, cô

vẫn canh cánh trong lòng chuyện năm đó.”

(*) Canh cánh: vương vấn, không quên được Khương Từ hỏi ngược lại: “Cô nói chuyện nào?”

Lý Diệp Na nháy mắt cứng lại, khóe mắt hơi đỏ bừng, có thể tưởng tượng cô vẫn luôn kìm ném cơn tức

giận của mình.

Cố Cảnh Châu làm to bụng Thôi Duyệt Duyệt đối với cô mà nói không khác gì một hình thức phản bội.

Hai bên giằng co, dưới sự chỉ dẫn của Khương Từ, Thôi Duyệt Duyệt vừa khóc vừa run rẩy gọi điện cho

Cố Cảnh Châu.

Đợi nửa tiếng, người đã đến.

Khương Từ nhìn thấy thân cao, chân dài Cố Cảnh Châu vừa xuất hiện, Thôi Duyệt Duyệt đã nhào vào

lồng ngực của người đàn ông trước mặt Lý Diệp Na, cô ấy nhỏ xinh, nhu nhược tuổi lại còn trẻ so với



Lý Diệp Na mạnh mẽ, lạnh lùng thì cô lại khiến người đàn ông quá mức thương tiếc.

Đôi mắt Cố Cảnh Châu u ám, đôi môi mỏng mím chặt nhìn Lý Diệp Na mà không có nửa ý cười.

Hiển nhiên, anh chẳng hay biết gì, cũng không cảm kích nổi.

Khương Từ không muốn vướng vào thị phi, vì vậy cô đã rời khỏi phòng thay đồ, nhường lại không gian

cho mối tình tay ba này.

Đây rốt cuộc là địa bàn người khác, đám người Lý Diệp Na cũng không ở lâu, khoảng mười phút.

Vả mặt Cố Cảnh Châu âm trầm kéo Thôi Duyệt Duyệt rời khỏi phim trường, Khương Từ đang bận quay

phim, trợ lý bên cạnh khẽ nói: “Khương đạo, tôi vừa nhìn thấy Thôi biên kịch bị Cố ảnh đế kéo đi.”

Ánh mắt Khương Từ nhìn về phía phòng thay đồ liền thấy bóng dáng Lý Diệp Na chậm rãi rời đi.

Cô không nói gì, tiếp tục quay.

Buổi chiều, mọi việc diễn ra suôn sẻ, Khương Từ bận rộn đến gần bảy giờ tối, trợ lý chạy tới hỏi:

“Khương đạo, tối nay cô ăn gì?”

Cô rót một ly nước, chậm rãi nói: “Phó tổng đã cho cô bao nhiêu lợi ích rồi? ”

Trợ lý ngượng ngùng: “Khương đạo, cô đang nói gì vậy.” Khương Từ liếc mắt một cái, khiến người ta

chậm rãi cảm khái.

Cô hứa với Phó Thời Lễ buổi tối sẽ ăn no nên sẽ nghiêm túc thực hiện, sẽ không ăn cơm hộp của đoàn

phim. Sau khi thu dọn xong, sắc trời bên ngoài cũng gần tối, Khương Từ không cho trợ lý đi theo

giám sát, cô định tìm một tiệm cơm nào đó để ăn.

Gần Hoành Điếm có một con phố với những món ăn vặt nổi tiếng được gọi là nơi tập trung mỹ thực, hầu

như tất cả các diễn viên đều sẽ đến đây để giải tỏa cơn thèm ăn của mình. Khương Từ băn khoăn không

biết nên ăn gì. Sau khi đi dạo một vòng cô nhìn thấy các tiệm cơm đâu đâu cũng ngồi chật kín người,

cô cũng không thích ăn cơm ở nơi đông người, cuối cùng chọn một quán phở nhỏ yên tĩnh.

(*) Mỹ thực: đồ ăn ngon

Khương Từ được người phục vụ chào đón, còn chưa gọi món đã gặp người quen.

Hai người nhìn nhau, Lý Diệp Na đã sớm ngồi bên trong, gọi một bát mì và ba chai bia.

Mặc dù buổi chiều lúc cô rời đi không chào hỏi nhưng Khương Từ cũng đã vào, cũng không tốt khi giả

bộ không nhìn thấy gì, cô nhẹ giọng nói với chủ cửa hàng muốn một bát mì đặc biệt, ngồi đối diện

với Lý Diệp Na.

Nhất thời im lặng không nói gì, trạng thái tinh thần của Lý Diệp Na trông không độc đoán bằng ban

ngày.

Có thể cô cho rằng trốn trong một quán mì nhỏ yên tĩnh sẽ không có người quen hay đối thủ cạnh

tranh, có thể buông xuống phòng bị, cô uống một ngụm bia, cũng rót cho Khương Từ một ly.

“Đã bốn năm rồi, tôi không ngờ chúng ta còn có thể cùng nhau ngồi uống bia, thật lạ.” Giọng nói của

Lý Diệp Na châm chọc bản thân cũng châm chọc cô.

Khương Từ không chạm vào ly bia kia, lẳng lặng ngồi ngay ngắn trên ghế chờ mì.

Lý Diệp Na lại nói: “Hôm nay để cô chê cười rồi.”

Biết trong lòng cô có lẽ rất không thoải mái, Khương Từ nói thật: “Cô quản được sự nghiệp của Cố

Cảnh Châu nhưng lại không quản được tâm của cậu ta.”

Người trong lòng là ai, chỉ có người đàn ông mới biết.

Ban ngày Lý Diệp Na nhất định muốn cứu thể diện, nhưng cố tình trước mặt Khương Từ cái thứ gọi là

thể diện lại mất hết, khóe mắt vẫn rất đỏ, cả buổi chiều cũng chưa nhạt đi: “Con chó nhỏ đã lớn,

dám ở sau lưng tôi nuôi tiểu hồ ly bên ngoài.”

Món mì đặc biệt có đầy đủ các thành phần, gồm có thịt nguội Kim Hoa, rau xanh, nấm hương,… Lời nói

của Khương Từ bị cắt ngang, môi đỏ mấp máy lại không nói gì.

Lý Diệp Na không giống như nghiêm túc đến ăn mì, sau khi uống hết một chai bia liền khát vọng muốn

tìm người nói hết: “Cuộc hôn nhân của cô và Phó Thời Lễ có hạnh phúc không? Phụ nữ không lấy chồng

là tốt nhất…… Tôi chăm chỉ làm việc bốn năm, cuối cùng cũng có một căn nhà ở thành phố S, trong tay

còn có mấy trăm vạn tiền tiết kiệm. A, tôi còn đầu tư mua bán nhỏ với những người khác, dù chỉ nằm

ở nhà cũng không cần lo ăn lo mặc.”

Cô không ngừng nhấn mạnh cô đang sống rất tốt, rất giàu có.

Mà những vật ngoài thân đó, ngay từ lúc sinh ra Khương Từ đã có. Khoảng cách thế giới giữa hai

người quá lớn, Lý Diệp Na nghĩ dù có quay lại lò xây lại thì cô cũng không thể theo kịp những gì

Khương Từ đang có. Cô lại tự uống một ngụm bia, cảm giác nuốt xuống cổ họng đột ngột khiến

cô có cảm giác lạnh lẽo, đôi mắt cũng lạnh lên, cố chấp đến cùng cực: ”Tôi còn ngủ với Cố Cảnh Châu

suốt bốn năm, hưởng thụ cơ thể 1 trăm linh ba triệu fans nữ trên Weibo cậu ta tha thiết ước mơ.”

Động tác ăn mì của Khương Từ cứng lại, lẳng lẽ nhìn cô: “Cậu ta dùng cơ thể đổi lấy danh lợi với

cô. Không có cô, cậu ta lấy đâu ra 1 trăm linh ba triệu fans nữ? Mà cô sao lại có thể ngủ được với

nam minh tinh có 1 trăm linh ba triệu fans nữ?”

Nói đến cùng, những người cao cao tại thượng đều được nâng đỡ.

Trước khi trở nên nổi tiếng, cậu ta chỉ là một người bình thường, không có gì đáng nói.

Trong lòng Khương Từ phỏng đoán, hỏi cô: “Cô không cam lòng, là yêu cậu ta, hay là chiếm hữu?”

“Tôi yêu một người đàn ông nhỏ hơn tôi 7 tuổi?” Lý Diệp Na dường như nghe được một câu chuyện cười

lớn. Cô chỉ coi Cố Cảnh Châu là cây rụng tiền của mình mà thôi, cho tới nay, cô tự thôi miên bản



thân mình như vậy. “Cậu ta rẻ tiền, rất giỏi phục vụ phụ nữ, sợ cô không biết khi Cố Cảnh Châu ở

Hoành Điếm diễn vai quần chúng, gặp may cùng đoàn phim với mẹ cô.

Cậu ta muốn dựa vào một chút nhan sắc, a, Từ Uyển Nghi! Đó chính là nữ thần – cột mốc quan trọng

của giới giải trí sao lại có thể coi trọng một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh?”

Lý Diệp Na không biết là vì muốn tìm về vài phần mặt mũi hay vẫn đang uống say.

Khi nói đến Cố Cảnh Châu, trong lời nói của cô mang theo sự khinh thường, hạ thấp, càng không ôm

bất kỳ hy vọng nào đối với đàn ông, tình yêu và hôn nhân.

Khương Từ yên lặng lắng nghe, điện thoại trên bàn Lý Diệp Na đột nhiên sáng lên, trên màn hình hiện

lên tin nhắn của Thôi Duyệt Duyệt, ánh mắt cô vô tình nhìn thấy, chỉ một câu:〈Tôi đã đi lãnh chứng

với Cố Cảnh Châu.〉 Tầm mắt Lý Diệp Na cũng theo biểu tình vi diệu của cô mà nhìn sang!

Màn hình quang vẫn luôn sáng, tin nhắn của Thôi Duyệt Duyệt vẫn ở đó. Mang thai, lập tức lãnh chứng

kết hôn.

Tốc độ chịu trách nhiệm của Cố Cảnh Châu nhanh đến mức khiến Lý Diệp Na trở tay không kịp.

Ban ngày chi phí phá thai một trăm vạn kia mới là chuyện cười.

Khương Từ nhìn thấy khuôn mặt Lý Diệp Na lập tức cứng đờ, nhìn chằm chằm vào màn hình, không hề rời

mắt.

*

Bên ngoài đường phố nhộn nhịp, trời đã tối hoàn toàn.

Khương Từ cúi đầu ăn sạch bát mì trước, còn trả tiền mì cho Lý Diệp Na, một mình bước ra khỏi quán

mì, hai mươi phút trước, Lý Diệp Na cầm điện thoại không nói lời nào liền rời đi.

Khương Từ không hỏi cô đi đâu, vốn dĩ cô ấy không phải là người nên tiếp tục giao lưu.

Khi cô đi dạo phố một mình, cũng bắt đầu nghĩ về chuyện Thôi Duyệt Duyệt.

Hai người đã ký hợp đồng trước, Khương Từ không sợ bây giờ Thôi Duyệt Duyệt mang thai sẽ làm chậm

bồ câu mình thả, nhưng nghĩ đến chuyện này không đơn giản, Lý Diệp Na có lẽ sẽ không dễ dàng buông

tay Cố Cảnh Châu, mấy ngày tới họ sẽ bắt đầu cắn xé nhau.

Cô chậm rãi trở về Hoành Điếm, thời tiết tháng sáu làm cô cả người mồ hôi. Khương Từ về tắm rửa,

đặt điện thoại trên bàn trà sạc điện, đang định lát nữa gọi điện cho Phó Thời Lễ.

Cô tính thời gian, có lẽ người đàn ông vẫn đang xã giao, nửa tiếng sau mới gọi có thể tránh bị tra

hỏi, Khương Từ có chủ ý, cô cũng không thích dính người nhưng lại không giống không yêu Phó Thời

Lễ, đối với lời nói và việc làm của Phó Thời Lễ lại không hỏi.

Sau khi tắm sơ qua, Khương Từ mặc đồ ngủ đi ra. Cộc cộc hai tiếng, cửa phòng lúc này bị gõ.

Vào ban đêm, ít người đến gõ cửa phòng cô. Khương Từ nghi hoặc đi mở cửa: “Ai vậy?”

Bàn tay trắng nõn cầm then cửa, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy một người đàn ông mặc sơmi trắng và

quần tây đen đang đứng trước cửa. “Chồng?” Đôi mắt Khương Từ hơi mở lớn, buột miệng thốt ra.

Phó Thời Lễ nghe thấy cô ngoan ngoãn gọi anh, đáy mắt hiện lên một nụ cười ôn nhu: “Ừ.”

Khương Từ nhìn thấy người đàn ông vốn dĩ đang đi công tác lại từ trên thời rơi xuống xuất hiện

trước mặt mình, bất ngờ: “Sao anh lại ở đây?”

Phó Thời Lễ bước vào, một tay còn cầm bữa ăn khuya: “Mang đồ cho em ăn.”

Buổi chiều anh đã xử lý xong công việc quan trọng, lại ngồi máy bay 4 tiếng đến đây, không đến kịp

lúc cô ăn tối nên chỉ có thể mang chút đồ ăn để cô ăn khuya.

“Hành trình của anh kết thúc sớm sao?”

“Nghỉ một buổi sáng, sáng mai 7h50p lên máy bay trở về.”

Khương Từ không nghĩ tới Phó Thời Lễ mệt mỏi lại vội vàng đến đây một chuyến, chính vì biết cô

không ăn cơm, trong một lúc, lời nói của cô nghẹn trong cổ họng, nửa ngày, mới cúi đầu nói: “Tối

nay em đã ăn rồi.”

Phó Thời Lễ đặt cháo và canh gà thơm phức lên bàn cà phê, mắt nhìn thấy chiếc điện thoại đang sạc

pin, ngón tay ưu nhã cởi nút tay áo, giọng nói ấm áp tuyền đến: “Em ăn gì?”

Khương Từ tiếp tục nhỏ giọng nói: “Mì, một bát lớn.” Người đàn ông xoay người, ánh mắt dừng trên cơ

thể cô.

Người nhìn gầy gò, khuôn mặt tinh xảo kia khả năng còn chưa lớn bằng lòng bàn tay to của anh.

Khương Từ đã hứa với anh sẽ ăn cơm thật no.

Phó Thời Lễ lại nói: “Ăn nữa đi, cháo người làm đã ninh hai tiếng.” Anh vừa đi công tác trở về đã

nhìn con trai.

Khương Từ đi đến mở bình giữ nhiệt ra, đồ ăn bên trong thực phong phú, có thịt gà và rau xanh, thơm

ngào ngạt kích thích cảm giác thèm ăn của người ta, ngay cả cô vừa ăn xong mì phở không lâu, ngửi

thôi cũng thấy thèm.

Phó Thời Lễ ngồi trên sô pha, trầm tĩnh nhìn cái miệng nhỏ của cô đang ăn đồ ăn mình mang đến.

Nửa đêm, hai vợ chồng đóng cửa nói chuyện thường ngày, anh hỏi, cô trả lời.

“Sống có quen không?”

“Có, căn phòng này xem như xa hoa.” “Ăn ở đâu?”

“Ăn cơm hộp với mọi người, đôi khi ăn không ngon lắm.” Khương Từ vì công việc lu bù nên tìm cớ

không ăn cơm, cái mũi xinh xắn nhăn lại còn biết lấy lòng anh, múc một thìa thức ăn đưa cho anh:

“Nào, há miệng.” Bàn tay to của Phó Thời Lễ nắm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo Khương Từ vào lòng.