Cô Ấy Thật Mềm

Chương 119




Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789

Khoảng 7 giờ tối.

Khương Từ đặt một phòng VIP trong một hội sở xa hoa ở thành phố S, nhân viên đoàn phim và nhân viên

công ty đều đến, hai bàn người, tụ tập ở đây.

Chi phí ở đây cũng không thấp, đến bữa cơm cũng là những phần ăn xa hoa.

Nhưng Khương Từ cũng không thiếu tiền, mặc dù tài sản của cô và Phó Thời Lễ tách ra nhưng trong 4,5

năm qua, cô làm phim thu được rất nhiều tiền, tài sản đứng tên cô có thể gọi cô là một nữ phú hào.

Mọi người ăn uống no nê liền bắt đầu hát, một đám người hát dở. Không khí càng lúc càng nóng, nhiều

người ngồi uống rượu nói chuyện phiếm.

Khương Từ uống vài chén rượu, hai má không đỏ nhưng cũng hơi nóng, im lặng nghe phó đạo diễn ở bên

cạnh lải nhải nói về kinh nghiệm của bản thân.

Cuối cùng, cô nhìn thấy phó đạo diễn chủ động nhiệt tình đổi một ly nước sôi để nguội cho Hòa Sanh,

chắn rượu giúp cô.

Nếu bỏ qua khuôn mặt đỏ bừng thì có thể thấy được phong thái của một quý ông.

Hòa Sanh một khi chạm vào rượu là say, điều này không mấy người biết, ở những dịp quan trọng cô sẽ

tự nhận bản thân bị dị ứng với cồn mà hành vi lịch thiệp của vị này phó đạo diễn này khiến cô hơi

không được tự nhiên.

Nói thế nào nhỉ, quá nhiệt tình.

Cô ngẩng đầu, trong lúc vô tình bắt gặp ánh mắt mỉm cười của Khương Từ. Hai người cầm cốc, giơ lên

cách xa làm động tác dô.

“Lần tuyên truyền sắp tới tôi sẽ phải giao công việc vất vả cho bộ phận PR.” Trong trường hợp này

Khương Từ vẫn muốn nói, cũng không quên khích lệ chí khí của nhân viên: “Cuối năm tôi sẽ cho các

người bao lì xì lớn.”

“Cảm ơn bà chủ.” Hòa Sanh nhấp môi cười khẽ.

Bây giờ có lẽ chỉ có tiền mới có thể khiến cô hạnh phúc.

Mọi người vẫn đang uống rượu, phó đạo diễn nhân cơ hội này không biết cố ý hay vô tình nói chuyện

với Hòa Sanh, tâm tư của đàn ông trong phòng rượu dường như càng rõ ràng hơn. Khương Từ cũng là

người từng chứng kiến nhiều cảnh tượng như vậy, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

Cũng có người hỏi Đường Hàm Hàm, rốt cuộc vị tiểu hoa đán nổi tiếng này cũng đến đoàn phim với vai

trò là khách mời một lần.

Tiệc đóng máy sao lại không thấy tham gia.

Khương Từ cười nói: “Hôm nay cũng là ngày đoàn phim bên Triển đạo tụ họp, Hàm Hàm đương nhiên phải

đi để giữ thể diện cho bạn trai mình.” Không ai trong giới không biết chuyện tình của tiểu hoa đán

Đường Hàm Hàm và đạo diễn nổi tiếng Triển Tín Giai.

Khương Từ giải thích vài câu, có người có tâm hỏi: “Ngày tốt của Đường tiểu thư ngày càng đến gần?”

(ngày cưới)

Khương Từ cười mà không nói, nói chung cô đã không nói thì không ai có thể cạy ra.

Phòng rượu rất nhanh đã đến 9 rưỡi, mọi người vui vẻ, không có ý muốn kết thúc.

Hòa Sanh làm nhiếp ảnh gia, chụp một vài tấm ảnh để về đăng lên mạng tuyên truyền. Sau một buổi tối

náo nhiệt, khoảng 10 giờ Khương Từ rời đi trước.

Cô phân phó trợ lý đi thanh toán hóa đơn, ngày mai đến công ty cô hoàn trả. Sau đó cầm lấy túi

xách, liền rời đi.

Hòa Sanh không uống rượu, không ca hát, thấy cô muốn rời đi, nói: “Khương đạo, có tiện đưa tôi về

một đoạn không?”

“Được.” Khương Từ đợi cô đuổi kịp .

*

Hai người rời khỏi hội sở, gió bên ngoài thổi tan mùi rượu nhiễm trên người.

Khương Từ tìm người lái thay, cô uống vài chén rượu nên không tiện lái xe, mới vừa ngồi xuống điện

thoại nhận được tin nhắn của phó đạo diễn:

〈Khương đạo, nhờ cô một chút, có thể giúp tôi và Hòa Sanh một chút…〉

Cô đọc nhanh như gió, trước khi Hòa Sanh chú ý cũng lướt xong nửa câu sau.

Bên trong xe kín mít, trong không khí tản ra mùi chanh nhàn nhạt, cho dù uống rượu say xe cũng giảm

bớt không ít, Khương Từ dựa lưng vào ghế ngồi, đầu ngón tay xoa ấn đường.



Uống vài chén cô cũng có chút choáng váng.

Hòa Sanh ở bên cạnh hỏi: “Khương đạo, đi ngang qua tiệm thuốc có cần tôi mua mấy viên giải rượu cho

cô không?”

Khương Từ giương mắt, nhìn về phía cô: “Không cần, tôi không sao.” Đầu chỉ hơi choáng váng, cũng

không khó chịu lắm.

Hòa Sanh từ trong túi lấy ra một viên kẹo bạc hà, đưa cho cô: “Ngậm một viên sẽ thoải mái hơn.”

Khương Từ thấy cô rất tinh tế, săn sóc tỉ mỉ, suy nghĩ mấy phần, liền mở miệng hỏi: “Cô và Quý Hàn

Phong, còn liên lạc không?”

Rốt cuộc Quý Hàn Phong đã từng làm ầm ĩ ở công ty một lần, Khương Từ khó mà biết được 2 người xảy

ra chuyện gì.

Nhưng hình như đã không còn xuất hiện gây xáo trộn nào nữa. Hòa Sanh nghe thấy tên anh, vẻ mắt cứng

lại.

Cô rũ mắt xuống, một lúc sau mới nói: “Tôi với anh ta…… Không có quan hệ.”

Khương Từ đặt viên kẹo bạc hà lên đầu lưỡi, nói: “Lúc nãy phó đạo diễn gửi cho tôi một tin nhắn nhờ

tôi mai mối, anh ta thích cô.”

Trên bàn rượu, thực ra tâm tư người đàn ông muốn theo đuổi cô đã rất rõ ràng.

Hòa Sanh chỉ giả ngu thôi, cô bây giờ nghe thấy Khương Từ nói như vậy thật ra cũng thầm thở phào

nhẹ nhõm, dù sao cũng không phải phó đạo diễn tự mình nói với cô, bằng không cô từ chối, gặp nhau

sẽ rất xấu hổ.

“Sau khi ly hôn, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tái hôn.”

Đây là câu trả lời của Hòa Sanh, cô nói rõ ràng với Khương Từ: “Cảm ơn phó đạo diễn yêu thích,

nhưng tôi không muốn kết hôn cũng không muốn chơi trò chơi tình cảm.”

Khương Từ nghe thấy câu trả lời này, cũng đã đoán trước.

Rốt cuộc lúc trước có một người đàn ông như Quý Hàn Phong, Hòa Sanh không thích một phó đạo diễn

bình thường cũng là điều bình thường.

Cô cười cười: “Sống một mình cũng khá tốt.” Hòa Sanh ngạc nhiên nhìn sang.

Có lẽ không ngờ Khương Từ sẽ nói như vậy.

Suy cho cùng, cuộc hôn nhân của một người phụ nữ có viên mãn hay không là trong tỷ người tìm được

một người đàn ông tốt.

“Không gạt cô, trước khi kết hôn tôi cũng có ý nghĩ như vậy.” Cho nên Khương Từ mới có thể hiểu Hòa

Sanh hôm nay vì hồi trước chính cô cũng từng như vậy.

Cổ họng Hòa Sanh khô lại, nói: “Khương đạo cô may mắn hơn tôi rất nhiều, cô có lý tưởng riêng, sau

đó mới có hôn nhân gia đình hạnh phúc. Tôi có hôn nhân trước rồi mới có lý tưởng riêng, sau đó chỉ

có thể một mình cô độc sống cùng với lý tưởng suốt quãng đời còn lại.”

Cô bị thương đến mình đầy thương tích, mới không dám hy vọng hai chữ hôn nhân xa vời.

Khương Từ nhìn đôi mắt cô mơ hồ có chút lệ ý, cảm giác giờ phút này Hòa Sanh khả năng phải cần một

chén rượu.

“Tôi……” Hòa Sanh rõ ràng không uống rượu, có thể là do trong phòng ăn có mùi rượu và mùi khói khuốc

nên trong lòng có chút xúc động, muốn nói lại thôi. Cuối cùng cô quay đầu im lặng nhìn về phía

ngoài cửa sổ xe, đem lời nói nghẹn ngào muốn nói ra ở cổ họng nuốt trở lại.

Nói về con đường mình chọn có vẻ giống kẻ đạo đức giả.

Khương Từ thật ra vẫn khuyên cô: “Một đời của phụ nữ rất dài, nếu có thể lại gặp được người thích

hợp, cô có thể thử buông tha bản thân.”

Hòa Sanh cười khổ lắc đầu: “Khương đạo, cô chưa trải qua chuyện đau khổ đó, cô không hiểu.”

Dứt lời, cô thổ lộ tâm sự hỏi: “Nếu thanh mai trúc mã cùng cô lớn lên sau đó kết hôn với cô, rồi

lên giường với một người chị cô quen biết 10 năm. Khương đạo, cô có thể quên sao?”

Hòa Sanh nhìn thấy trong mắt Khương Từ có chút ngạc nhiên, châm chọc bản thân: “Tôi không chỉ không

quên được, mà trong lòng còn có bóng ma tâm lý.”

Chồng và chị em thân thiết cùng phản bội, là đòn trí mạng. Khương Từ nhất thời không dám nói lung

tung.

Hòa Sanh tâm sự hết: “Tôi và chồng cũ quen nhau từ nhỏ, tiểu học và trung học đều học cùng nhau đến

khi học đại học anh ta tỏ tình với tôi, tay trong tay đến sau khi tốt nghiệp, hai chúng tôi liền



kết hôn. Tôi rất ỷ lại và tin tưởng anh ta, cũng cam tâm tình nguyện ở nhà hầu hạ gia đình anh ta.

Cảm tình nhiều năm như vậy nhưng không ngờ lại thua trong tay chính người chị em thân thiết của

mình.”

“Cô ta cũng đã kết hôn, nhưng bởi vì sự thờ ơ của chồng mình nên quan hệ vợ chồng rơi vào bế tắc.

Sau đó, buồn cười chính là, cô ta thế nhưng nói chồng cũ tôi có thể kích thích ham muốn tình dục

của cô ta. Cô ta chính miệng kể lại có một lần, chồng cũ tôi nói đùa cô ta tính tình lãnh đạm, cô

ta lại cười nói công phu trên giường của chồng cũ tôi kém cỏi khiến người đàn ông tức giận, vì giữ

lòng tự trọng chết tiệt đó nên đã đẩy cô ta lên giường rồi cưỡng gian.

Ha, cô ta nói bản thân đã hưởng thụ được sự vui sướng của một người phụ nữ. Kể từ lần đó, một người

nếm được cái mới mẻ, một người cảm nhận được sự vui sướng, cứ thế lừa tôi trở thành một kẻ ngốc.”

Điều này khiến Hòa Sanh cảm thấy từ đầu đến cuối bản thân như một kẻ ngốc. Cô bị chính chị em tốt

cướp chồng rồi tính cướp đi tài sản, từ bỏ tuổi thanh xuân và tất cả tình cảm của mình, cuối cùng,

cô trở thành kẻ hai bàn tay trắng.

Cô nói thẳng với Khương Từ: “Tôi cũng không phải là người phụ nữ tốt, đêm trước khi tôi và chồng cũ

đến Cục Dân Chính ly hôn, tôi cũng trả thù anh ta, đội cho anh ta một cái nón xanh cho nên mới dây

dưa với Quý Hàn Phong, còn duy trì mối quan hệ không minh bạch mấy năm nay. Tôi thật sự không xứng

với một người đàn ông như phó đạo diễn. Khương đạo, phiền cô giúp tôi từ chối, tôi không muốn lại

làm một người vợ tốt nữa.”

Hòa Sanh đối với đàn ông, với hôn nhân là tuyệt vọng, Khương Từ từ lời nói của cô đều nghe ra.

Bên trong xe nhất thời trầm mặc, Khương Từ đưa cho cô tờ khăn giấy, trấn an nói: “Đều đã là chuyện

quá khứ.”

Hòa Sanh miễn cưỡng mỉm cười: “Ừ.”

Cô trở lại làm việc, bước vào xã hội, cô cũng nhìn thấy một cuộc sống hoàn toàn mới.

Bây giờ, Hòa Sanh không muốn nghĩ về bất cứ điều gì khác, cô chỉ muốn làm việc thật chăm chỉ để

kiếm tiền.

Đối với loại động vật thân dưới như đàn ông, cô mới không muốn hầu hạ. Chiếc xe dừng lại trước cửa

tiểu khu Hòa Sanh sống, Khương Từ dặn cô về nhà nghỉ ngơi thật tốt.

Hòa Sanh xuống xe, vẫy tay tạm biệt Khương Từ.

Cô không lập tức về nhà mà đứng ở ven đường nhìn theo xe dần dần đi xa, cho đến khi không nhìn

thấy.

Hô hấp Hòa Sanh nhàn nhạt, xoay người dọc theo ánh sáng của đèn đường đi vào tiểu khu.

Cổng tiểu khu cánh tòa nhà cô sống một đoạn đường ngắn, khi Hòa Sanh chuẩn bị bước vào, cô vô tình

nhìn thấy một thân ảnh cao lớn, đĩnh bạt đứng ở lối vào hành lang.

Bộ tây trang màu xanh đậm của người đàn ông được là phẳng phiu, từ đường viền cổ áo đến các góc của

quần tây đều gọn gàng không chút cẩu thả, giữa 2 ngón tay thon dài còn kẹp một điếu thuốc, rất rõ

ràng đang đợi ai đó, có chút không kiên nhẫn, bàn tay to lấy điện thoại ra nhìn thời gian.

Hòa Sanh đột nhiên đứng im tại chỗ, không muốn bước tới. Cô đứng phía sau, cách đó mười bước.

Anh không quay người lại, cô cũng không bước về phía trước.

Cứ như vậy, lặng lẽ nhìn thân ảnh người đàn ông, rõ ràng gần trong gang tấc nhưng lại dễ dàng tạo

cho cô cảm giác xa xôi không thể với tới.

Cuối cùng Hòa Sanh lặng lẽ rời đi trước khi Quý Hàn Phong nhìn thấy mình.

Cô không về nhà, một mình bước ra khỏi cửa tiểu khu, nhìn lên bầu trời đen kịt, lấy điện thoại ra

đặt phòng khách sạn gần đó.

*

Khương Từ đưa Hòa Sanh về xong, cũng về nhà.

Đoàn phim đã đóng máy, ngày mai không quay phim, không cần tiếp tục ở lại Hoành Điếm, mặc dù tháng

này Phó Thời Lễ đi công tác một lần lại chưa về, con trai lại ở nhà bà nội nhưng căn biệt thự một

nhà ba người sinh sống đối với Khương Từ, đó chính là nhà.

Đi nửa tiếng, tài xế lái xe đến trước biệt thự. Khương Từ trả tiền, lấy chìa khóa và xuống xe.

Căn biệt thự rất yên tĩnh, mấy tháng làm phim cô cũng không về nhà, để bảo mẫu nghỉ.

Sau khi mở cửa đi vào, Khương Từ ngay cả giày cũng chưa thay, đi giày cao gót vào phòng khách, giơ

tay chạm vào công tắc trước, bật đèn lên, ánh đèn chiếu sáng một thân mồ hôi lạnh của cô, cảm giác

say cũng bị doạ tỉnh.