Cô Ấy Thật Mềm

Chương 36: Lưu Manh




Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789

—–

Vì bị cảm lạnh nên khi đi ra cửa Khương Từ đã tìm mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng kem, trừ bỏ lộ ra chiếc cổ trắng nõn thì tất cả đều được cô che lấp rất kín.



Mái tóc đen dài buông xõa trên vai, tôn lên làn da tinh tế trên khuôn mặt, dường như không nhìn thấy một lỗ chân lông nào, nhìn qua cũng không quyến rũ, nhưng lại sạch sẽ khiến người khác nhìn đến thoải mái.

Cô ngẩng đầu nói chuyện, lộ ra làn da dưới cổ áo khiến người khác muốn phạm tội.

Đôi mắt Phó Thời Lễ tối đi vài phần, ánh mắt rời khỏi môi và cổ cô, nghĩ đến tâm tư anh lại suy nghĩ đến mấy thứ này khiến chính bản thân cười nhẹ một tiếng.

Nghĩ lại một chút, chờ thân phận của hai người trở nên hợp pháp, hôn một cái cũng không muộn.

“Đến lượt chúng ta.”

Một tay Phó Thời Lễ ôn nhu đỡ vai cô, đẩy về phía trước.

Khi Khương Từ tốt bụng cố gắng khuyên anh nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra sau này thì các cặp vợ chồng xếp hàng phía trước cũng giải quyết xong đại sự trong đời.



Đợi khi đến lượt họ, tốc độ của nhân viên công tác phát huy vượt xa bình thường.

Điền đầy đủ thông tin, ký tên, đưa 2 người sổ hộ khẩu, còn được đưa đi chụp ảnh.

Vào giây phút nhân viên công tác đóng dấu xuống sổ đăng kí kết hôn cũng đồng nghĩa với việc quan hệ giữa Khương Từ và Phó Thời Lễ đã được luật pháp quốc gia bảo hộ.

Quá trình này cũng không cho người ta có cơ hội hoảng hốt, lúc con dấu đóng xuống sổ đăng ký kết hôn, giống như dừng ở trong lòng Khương Từ.



Khi cô cầm hai cuốn sổ đăng ký kết hôn bước ra Cục Dân Chính, đầu ngón tay chạm vào, cảm giác vẫn không chân thật.

“Xong rồi sao?”

Khương Từ cảm thấy sức nặng của hai cuốn sổ đăng ký kết hôn trong lòng bàn tay thật nhẹ, nhưng trên đó lại có quyền uy tuyệt đối của pháp luật.

Đôi mắt Phó Thời Lễ nhàn nhạt nhìn cô: “Nếu em không mang thai, thật ra anh có thể lập tức bế em về nhà, nhốt em trong phòng cùng em điên cuồng



làm — để em biết như vậy còn chưa đủ, bây giờ lãnh chứng mới chỉ là bước đầu tiên giữa hai chúng ta.”

Khương Từ nhìn anh vài giây, yên lặng để 2 cuốn sổ đăng ký kết hôn vào trong túi, nghiêm túc nói: “Đột nhiên em lại cảm thấy rất chân thật.”

Cô nói xong liền đi xuống cầu thang, một cái liếc mắt cũng không cho anh.





Tên này quá lưu manh, quá xấu rồi!

Phó Thời Lễ lái xe đưa cô về chung cư trước.

Sau khi nhận được sổ chứng nhận, cô bắt đầu sống chung với Phó Thời Lễ.



Một đường Khương Từ đều trầm mặc nhìn cảnh đường phố vụt qua ngoài cửa kính ô tô, cô còn không thể tưởng tượng nổi một tháng trước bản thân còn phiền não vì chuyện quan hệ với anh trong xe.

Còn uống quá nhiều nên bị kích thích, lớn mật đi tìm một người đàn ông thử phương diện kia.



Kết quả, chọc phải người không có ý tốt với cô – Phó Thời Lễ.



Hôn nhân của cô gọi là hôn nhân chớp nhoáng đi?

Trong khi Khương Từ suy nghĩ về chuyện này chiếc xe đã dừng lại, đã tới tầng dưới của chung cư.

Phó Thời Lễ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng nõn của cô, giọng nói truyền đến: “Cảm lạnh vừa mới đỡ, em về nghỉ ngơi trước đi.



Buổi chiều anh sẽ cử tài xế đến đón em, sắp xếp một số thứ em cần rồi từ từ mang qua, được không? ”

Chuyển nhà phải cần đến thể lực sống, Phó Thời Lễ quan tâm đến cơ thể yếu ớt của thai phụ nên không để cô dọn hết trong hôm nay.

“Ừ.” Khương Từ gật đầu, sau đó lại cởi dây an toàn.

Cô vẫn còn chút việc phải làm, muốn liên hệ với luật sư, vì vậy không muốn lãng phí thời gian trên xe.

Đang muốn xuống xe, lại bị bàn tay thon dài của người đàn ông kéo lại, cuống quít ngẩng đầu lên liền nhìn thấy thân hình anh đang tới gần, khuôn mặt tuấn mỹ càng ngày càng gần.

Phó Thời Lễ cử chỉ ái muội mà bao phủ lấy cô, hơi thở mát lạnh gần như xông thẳng vào mặt cô, đẩy cũng không tránh ra.

“Anh làm gì vậy.” Khương Từ nhỏ giọng nói, mặt lại bắt đầu đỏ lên.




Ngón tay xinh đẹp của người đàn ông niết má cô, lòng bàn tay cảm thấy mềm mại trơn trượt, nhịn không được muốn xoa xoa thêm vài lần, thấp giọng nói chuyện, ý vị không rõ: “Muốn……”

“Không cần!” Anh còn chưa dứt lời Khương Từ đã ngăn lại.



Cô sợ Phó Thời Lễ ở trong xe lại đề nghị muốn hôn môi.



Tiểu khu này cô đã ở ba năm, hầu như ai cũng quen mặt, nếu ai đó nhìn thấy cô với Phó Thời Lễ hôn nhau trong xe, nhất định sẽ rất xấu hổ.



Khương Từ gỡ ngón tay của người đàn ông ra khỏi mặt mình, cũng giáo huấn anh: “Anh không được làm như vậy, bằng không tối nay em sẽ không đến nhà anh ngủ.”

Phó Thời Lễ nghe giọng nói vô cùng nghiêm túc của cô, nói không đến nhà anh ngủ, môi mỏng cười nhạo.

Rốt cuộc anh vẫn không nên ở bên ngoài bắt nạt cô, tiếp tục ngụy trang chính nhân quân tử, duy trì mặt mũi của mình: “Trong đầu em đang nghĩ cái gì? Vừa rồi anh chỉ hỏi em, muốn anh đi cùng em lên lầu không.”

Khương Từ rất tức giận.

Thật chỉ như vậy, thế anh sờ sờ xoa xoa mặt cô làm gì? Còn dựa gần như vậy, vừa thấy chính là muốn hôn cô.

Nhưng người đàn ông này lại ra vẻ lịch sự, bàn tay vỗ nhẹ đầu cô: “Lên lầu đi.”

……

Căn hộ rất vắng vẻ, không có ai ở nhà, Tiêu Họa đã quét dọn sạch sẽ rồi đi làm.

Khương Từ kéo va li ra, lấy những thứ ngày thường cô hay dùng để vào.



Làm được nửa thì nhận được một cuộc gọi từ luật sư mẹ cô thuê.

Cô bình phục lại hơi thở, ngồi xuống ghế sô pha, trả lời: “Ngô luật sư.” “Khương tiểu thư, chào cô.” Giọng nói của Ngô Khiết súc tích.



Sau một hồi nói chuyện không có từ nào dư thừa.



Nắm được tình hình cụ thể lại nói về những hành vi của Lương phu nhân sẽ phạm vào tội nào.

Khương Từ nghiêm túc nghe, cũng đưa toàn bộ suy nghĩ trong lòng nói ra: “Nói là phạm tội khẳng định không phải, chuyện này tôi rất rõ ràng, nếu tôi muốn tố cáo bà ta bịa đặt sai sự thật, vu cáo hãm hại?”

“Khương tiểu thư, Lương phu nhân xâm phạm danh dự của cô, chúng ta có thể tố cáo yêu cầu đối phương xin lỗi, còn yêu cầu bồi thường thiệt hại thì không khả quan.” Ngô Khiết giải thích hành vi của Lương phu nhân.

Người phụ nữ này rõ ràng muốn lấy chuyện tình nhân để xúc phạm danh dự của người khác.

Bà ta không trực tiếp gây gổ với Khương Từ, không làm ra hành vi bạo lực với cô.



Thậm chí những tin nhắn lăng mạ vũ nhục cũng sử dụng sim rác để nhắn, khi kiện sẽ dẫn đến việc không đủ chứng cứ, không có cơ hội thắng.





Tuy nhiên, việc cố ý vu hãm này, còn đưa chuyện này lan truyền ra bên ngoài, chỉ cần chứng minh bản thân trong sạch, tố cáo bà ta nhận lỗi thì vẫn có phần thắng.

“Trước tiên chúng ta gửi một lá thư lấy danh nghĩa của luật sư để cảnh cáo bà ta, ngăn chặn tin đồn.” Ngô Khiết xử lý từng bước một, thành thạo xử lý những vấn đề này.

Khương Từ nghĩ đến những lời mẹ Quý Hàn Phong nói ở Phó gia, không do dự nói: “Được.”



Cô lại nói thêm: “Tôi chỉ cần bà ta công khai xin lỗi.”

Ngô Khiết biết cô là con gái Từ phu nhân, khẳng định không thiếu tiền, cũng không vướng bận vấn đề này: “Khương tiểu thư, cô cũng là người trong giới giải trí, cũng biết danh dự của một người nổi tiếng rất quan trọng, Lương phu nhân nếu không định ly hôn thì sẽ bận tâm thanh danh của chồng mình bên ngoài, sẽ không muốn làm cho vấn đề này trở nên tồi tệ hơn.



Cho nên, dù thế nào, chúng ta cũng có thể khiến bà ta im miệng.”

Lời nói của Ngô Khiết là không hợp lý.

Nếu Lương phu nhân làm cho vấn đề này tồi tệ hơn, không chỉ Lương Chính mà cả Trần Bội Bội cũng bị liên lụy.



Bọn họ đều muốn dựa vào bộ phim mới này để nâng cao bản thân.

Làm sao có thể thờ ơ lạnh nhạt nhìn đám cháy trong hậu cung, cuối cùng thiêu chết chính bản thân mình?


Khương Từ nhiều lắm chỉ bị vu hãm một câu ‘tiểu tam’.



Phó Thời Lễ sau khi biết chuyện trực tiếp bảo vệ vợ mình, nhanh chóng đem sổ đăng ký kết hôn.



Đến lúc đó lại tuyên bố kết hôn ở Phó gia, tin đồn này sẽ ngừng lại, việc này vẫn còn nhiều cách để lật ngược.

Còn bộ phim chưa phát hành của Lương Chính, đầu tư mấy trăm triệu, dám lấy ra chơi?

——

Trưa hôm đó, chưa đến một giờ sau khi kết thúc trò chuyện với Ngô Khiết, Lý Diệp Na đã chủ động tìm tới cửa.

Khương Từ đang phân loại đồ, mở cửa thấy cô, sắc mặt bình tĩnh.

Lý Diệp Na chủ động nói: “Chuyện Lương Chính, chúng ta nói chuyện chút đi.”

Chuyện này cuối cùng vẫn do Lý Diệp Na kéo cô xuống vũng nước đục này, Khương Từ cũng nên nghe cô nói, nghiêng người nhường đường.

Lý Diệp Na đi vào phòng khách, tầm mắt nhìn đến chiếc va li trong phòng khách, cô hiểu rõ, hỏi: “Mẹ cậu gọi cho mình hỏi về chuyện Lương phu nhân…… Cậu đây là chuyển về sống với dì Từ, hay chuẩn bị ở chung với Phó Thời Lễ?”


Cô biết chuyện Khương Từ đang mang thai, biết chắc cô sẽ không tiếp tục thuê một căn hộ chưa đầy 60 mét vuông này cùng Tiêu Họa.

Bất quá, cô cũng không biết cô sống với mẹ mình hay là sống cùng ngiời đàn ông kia.

Khương Từ không có nghĩa vụ phải nói cho cô biết, mím môi không nói.





Lý Diệp Na lúng túng một lúc, biết quan hệ của hai người lần này đã trở nên bế tắc, không thể trở lại như cũ.

Cô cũng chịu quá nhiều áp lực trên vai, mong muốn nhanh chóng thoát khỏi cảnh nghèo khó, mất bao công sức mới đến được bước này, nói cô hối hận sao, cũng không phải.



“Khương Từ.” Lý Diệp Na rất thành khẩn tới giải quyết vấn đề: “Khiến cậu liên lụy đến chuyện của Trần Bội Bội, là mình đáng chết, việc này, hôm nay mình đã chủ động gặp Lương phu nhân hòa giải.”

Khương Từ vừa nghe thấy liền không có dự cảm tốt gì, nói: “Là cậu bắt tay hòa giải.”

Cô với Lý Diệp Na bây giờ không đứng cùng một lập trường, người đại diện cũ này, thế nhưng không có một chút năng lực nào giải quyết chuyện này cho cô.

Lý Diệp Na nói: “Lương phu nhân chỉ vì quá tức giận chuyện Lương Chính ngủ cũng nữ diễn viên nên còn để chuyện này trong lòng.



Mình đã tìm một diễn viên tuyến mười tám gánh tội thay, bảo vệ Trần Bội Bội.



Bà ấy có đối tượng để trút giận, cũng sẽ không quan tâm đến cậu, mình hứa sẽ không làm tổn hại đến thanh danh của cậu.





Sau khi Lý Diệp Na nhận được điện thoại của Từ phu nhân đã lo lắng cả đêm.

Cô biết mình cần phải giải quyết chuyện này ngay lập tức, nếu không sẽ không thể kiểm soát được tình hình.



Cho nên sáng nay cô lấy danh nghĩa Trần Bội Bội gặp Lương Chính nói chuyện, nhờ ông ta trấn an người vợ điên của mình trước, đồng thời tìm một kẻ chết thay đến gặp Lương phu nhân.

Mọi thứ đã được dự kiến trước, nhưng duy nhất Khương Từ lại có chút không chắc chắn.

Lý Diệp Na và cô đã có giao tình nhiều năm, quá rõ tính tình cô gái này.



Huống chi, bản thân Khương Từ cũng không thiếu tiền, dùng tiền mua chuộc là không được, cô chỉ có thể lợi dụng một điểm khác: “Lương Chính cũng biết chuyện này đã khiến cậu ủy khuất, ông ta đã xem qua mấy bộ phim của cậu, nói mấy năm gần đây cậu chỉ không gặp may, vai chính lại thường xuyên xảy ra chuyện.



Cho nên Khương Từ, ông ta muốn đầu tư bộ phim mới của cậu, đảm bảo lượng tiêu thụ phòng vé của cậu sẽ tăng cao.

Đến lúc đó các người hợp tác, bắt tay giảng hòa, mọi người đều vui vẻ.” Những người thực tế sẽ ngay lập tức đồng ý hòa giải, trong ngành điều gì quan trọng hơn tiền bạc và danh tiếng?

Lý Diệp Na đưa ra thành ý, nhìn người phụ nữ đang cúi đầu suy nghĩ.



Khương Từ ngước mắt lên đón nhận ánh mắt Lý Diệp Na, mở miệng hỏi: “Cho nên, chuyện Lương phu nhân trong giới thượng lưu công khai vu hãm tôi với Lương Chính có quan hệ không chính đáng, chuyện này tính sao?”.