Cô Ấy Vừa Có Tiền, Vừa Có Anh Ấy

Cô Ấy Vừa Có Tiền, Vừa Có Anh Ấy - Chương 18




Ừm. . ." Lộ Thâm vẫn chưa quen có thêm bạn cùng bàn, đáp một tiếng rồi cúi đầu nhìn bàn tay trái bị thương: "Không cẩn thận bị xước chút da."



"Sưng thành như thế mà còn nói chỉ xước chút da? Anh thật là, còn chảy máu kìa!" Vết thương huyết nhục mơ hồ khiến cho Diệp Phồn Tinh một trận ê răng, cô cúi đầu lấy khăn giấy trong cặp sách: "Tôi có khăn giấy này, anh mau xử lí một chút trước đi!"



Lộ Thâm lại nói: "Không cần, chốc nữa tan học đi WC rửa là được."



Thấy hắn vẻ mặt không thèm để ý, Diệp Phồn Tinh mí mắt hơi giật: "Này, anh không thấy đau à?"



"Vẫn tốt, không sao."



Diệp Phồn Tinh nhìn thôi cũng thấy khí lạnh đầy đầu: ". . ."



Tốt lắm, anh trâu bò.



Cô im lặng không nói, rốt cuộc tò mò khó nhịn hỏi: "Anh đánh nhau à?"



Lộ Thâm không nhìn cô, thần sắc hời hợt rũ mắt, dường như vui đùa nói: "Đúng vậy, tôi không phải là lão đại bang phái sao."



Diệp Phồn Tinh: ". . ."



Diệp Phồn Tinh tặng cho hắn cái nhìn xem thường: "Không muốn nói thì thôi, tôi không ép anh."



Vốn dĩ tâm tình Lộ Thâm rất kém nhưng nhìn khuôn mặt cô không hiểu sao buồn bực trong lòng tan đi một ít. Hắn ngẩn ra một lát, hỏi: "Tức giận?"



"Tôi mới không keo kiệt như vậy."



Mỗi người đều có một bí mật của riêng mình, Diệp Phồn Tinh tuy tò mò nhưng sẽ không mặc kệ cảm thụ người khác, một hai phải hỏi cho ra.



Nghe vậy cô tà tà liếc hắn một cái, rút ra tờ khăn giấy, mở bình nước ấm của mình đổ lên: "Đợi tan học thì còn lâu, anh trước dùng tạm đi, cẩn thận đừng để nhiễm trùng."



Lộ Thâm ngoài ý muốn: "Không cần, tôi. . ."



"Nhanh lên." Diệp Phồn Tinh không để ý hắn phân trần, nhét tờ khăn giấy ướt nhèm vào tay hắn.



Xúc cảm hơi lành lạnh chạm vào lòng bàn tay nóng bỏng mang theo trận đau đớn nho nhỏ. Lộ Thâm cúi đầu, vừa lúc thấy ngón tay nhỏ trắng nõn của cô lỡ đãng cọ vào mu bàn tay bị thương của hắn.



". . ."



Bỗng nhiên có chút mất tự nhiên, Lộ Thâm trầm mặc một lúc mới nói: "Cảm ơn."





"Không khách khí." Diệp Phồn Tinh nói xong chỉ chỉ vào sách toán học trên bàn hắn nói: "Đúng rồi, ban nãy phát bài khảo sát toán, tôi kẹp trong sách cho anh."



"Tốt." Lộ Thâm hoàn hồn, dùng khăn ướt đơn giản rửa sạch miệng vết thương dính bùn đất.



"Thế anh biết anh được bao nhiêu điểm không?"



Ánh mắt cô có chút quỷ dị, Lộ Thâm khó hiểu nhướng mày, dùng tay không bị thương mở sách toán học nhìn thoáng qua.



". . ."



"Này anh làm sao lại được hẳn 0 điểm thế? Lười không làm hay không biết làm a? Nếu là vế sau thì. . . xin hỏi lão đại, ngài năm đó làm thế nào thi đậu trường trọng điểm?" Diệp Phồn Tinh nhịn không nổi tò mò, cả người không tự chủ nghiêng về trước vài phần.



Mùi hương hỗn loạn như có như không kết hợp hơi thở trên người cô bay tới, hương thơm ngọt ngào, dễ chịu không nói nên lời. Lộ Thâm theo bản năng hít cái mũi, sau đó toàn bộ khứu giác liền bị hương vị này chiếm lĩnh.



". . ."



Hắn trong lòng không được tự nhiên, bất động thanh sắc lùi lại nói: "Hôm đó tôi xin nghỉ phép, không làm bài thi."



Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới khả năng này, a một tiếng lại truy vấn: "Cho nên không phải là anh lười không làm hay không biết làm, mà là không có thời gian làm nên mới ăn trứng vịt? Vậy anh thành tích thế nào? Có tốt không a?"



". . . vẫn tốt?"



Miệng vết thương được rửa sạch không sai biệt lắm, Lộ Thâm ném khăn giấy ô uế vào túi rác dưới bàn Vương Kiến Nam, khiến hắn quay đầu nhìn thoáng qua.



"Thâm ca sao vậy?"



"Không." Lộ Thâm đem đầu hắn bẻ trở về, sau đó nhìn Diệp Phồn Tinh nói: "Này cái kia, tôi bò một lát, có việc thì gọi."



Diệp Phồn Tinh đang suy nghĩ xem "vẫn tốt" là có ý tứ gì: ". . . Anh lại không nghe giảng bài???"



Lộ Thâm gập chân lại, ghé vào bàn, nghiêng đầu câu môi: "Ừ, thiên tài không cần nghe giảng."



Diệp Phồn Tinh: ". . ."



Không còn nghi ngờ gì nữa, gia hỏa này khẳng định so với cô còn học tra hơn!



Lại thấy hắn đã nhắm mắt, Diệp Phồn Tinh vội nói: "Ai, từ từ."




Lộ Thâm: "Sao?"



"Cái kia, quên không hỏi anh, số WeChat của anh là gì?"



Đây là lần đầu tiên Diệp Phồn Tinh hỏi số WeChat của nam sinh, tuy chỉ là quan hệ bạn học bình thường nhưng cô vẫn có chút ngượng ngùng. Bất quá không có biểu hiện ra ngoài, chỉ lấy di động ra nói: "Chúng ta hiện tại ngồi cùng bàn, về sau khẳng định có lúc cần đối phương hỗ trợ, thông báo tin tức gì đấy, cho nên thêm WeChat đi để tiện liên lạc."



Lộ Thâm theo bản năng định nói có, nhưng nghĩ tới thẻ nhớ đã sớm chật ních, hiện tại đừng nói download WeChat ngay cả gọi một cuộc cũng như phá nát di động, hắn dừng lại: "Tôi không có WeChat, cô có việc thì trực tiếp gọi điện thoại đi."



Nói xong tùy tay cầm bút, viết số điện thoại cho cô.



Diệp Phồn Tinh: ". . .??"



Diệp Phồn Tinh cảm thấy khó tin, đầu năm nay ai còn không có WeChat? Người xin cơm bên đường còn có mã QR đó!!



Cho nên thật ra hắn chỉ là. . . không muốn thêm cô??



Suy đoán này làm tươi cười Diệp Phồn Tinh cứng lại, cả người đều ngốc.



Chỉ là số WeChat cũng không muốn thêm?



Cô vừa bực vừa xấu hổ, đang muốn nói gì thì lại thấy Lộ Thâm viết xong số điện thoại một lần nữa chôn đầu xuống, một bộ dáng muốn tống cổ cô đi.



Diệp Phồn Tinh: ". . ."



Được lắm, không thêm thì thôi, ai hiếm lạ chứ!




***



Mấy ngày sau, Diệp Phồn Tinh vẫn không nói chuyện với Lộ Thâm.



Cũng chẳng phải giận dỗi chỉ là không có mặt mũi—— sự kiêu ngạo của cô không cho phép bản thân bị nhân gia cự tuyệt còn mặt dày bám lên.



Mặt cô không đủ dày như vậy!



Lộ Thâm không quan trọng.



Trước nay chỉ có Diệp đại tiểu thư cô từ chối người khác, đây chính là lần đầu tiên bị người khác cho ăn hành, trong lòng ít nhiều buồn bực, không thiếu được lẩm bẩm "Gia hỏa này có phải ánh mắt có vấn đề" các loại linh tinh.




Bất quá lẩm bẩm thì lẩm bẩm, cô không đến mức lộ ra ngoài trước mặt Lộ Thâm —— tuy rằng đối với bản thân luôn tin tưởng mười phần nhưng Diệp Phồn Tinh cũng không tự luyến đến mức cảm thấy tất cả nam sinh trong thiên hạ đều phải thích cô, cung phụng cô. Hết thảy cảm xúc này chỉ vì do lần đầu tiên gặp phải, ấn tượng khắc sâu thôi.



Về phần Lộ Thâm, hắn đại đa số thời gian chỉ có ngủ, ngẫu nhiên không buồn ngủ thì biếng nhác ghé vào bàn cùng đám người Vương Kiến Nam nói chuyện, căn bản không chú ý tới Diệp Phồn Tinh không thích hợp.



Nhưng thật ra Vương Kiến Nam luôn chú ý tới Diệp Phồn Tinh, lại thấy hai người ngồi cách xa đã nhạy bén nhận ra cái gì.



Tiết thể dục đến, hắn nhịn không được hỏi Lộ Thâm: "Thâm ca, anh có phải chọc giận Phồn Tinh không? Em thấy hai ngày nay cô ấy đều không nói chuyện với anh."



Lộ Thâm không chút để ý duỗi người, đi theo mọi người vẩy nước, nghe vậy sửng sốt, nhướng mày nhìn hắn: "Cô ấy vốn dĩ không cùng tao nói chuyện."



Vương Kiến Nam: "Ai nói? Lúc vừa chuyển đến, hai người không phải nói chuyện rất vui sao?"



Lộ Thâm nhớ lại, hình như là thế. Bất quá cũng không có gì kì quái, hắn cùng Diệp Phồn Tinh không phải rất quen thuộc, hơn nữa giới tính bất đồng, đề tài nói chuyện cũng ít, đương nhiên không có khả năng lúc nào cũng có chuyện nói.



"Không phải, trọng điểm không phải là hai người vì sao không nói chuyện phiếm, mà là anh có phải chọc cô ấy tức giận hay không!"



Vương Kiến Nam lắc lư thân thể mập mạp, trong miệng thở phì phò: "Nếu không phải thì tại sao ngày hôm qua khảo sát Tiếng Anh, bút cô ấy hỏng. . . lại bỏ gần tìm xa, mượn bút Tiểu Tĩnh Tử mà không tìm người ngồi cùng bàn là anh mượn?"



Lộ Thâm không có kinh nghiệm ngồi cùng nữ sinh, vô tâm tư chú ý tới tiểu tiết này, nghe vậy sửng sốt: "Vì hai người đều là con gái, mượn tới mượn lui tương đối thuận tiện?"



Vương Kiến Nam: ". . ."



Vương Kiến Nam trầm mặc, một lúc sau ra vẻ phúc tạp vỗ bờ vai hắn: "Em rốt cuộc hiểu vì sao anh lớn lên đẹp trai như vậy mà không nói chuyện yêu đương. Thôi, không có chuyện gì, chúng ta tiếp tục cô độc. . . à không tập thể dục đi."



Lộ Thâm: ". . ."



Lộ Thâm buồn cười lại có chút khó hiểu, nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn Diệp Phồn Tinh xếp trước mình vài người, lại không nghĩ tới Diệp Phồn Tinh vừa vặn làm động tác nghiêng người, bốn mắt chạm nhau, cả hai đều ngẩn ra.



"Động tác sai rồi."



Lộ Thâm hoàn hồn, dùng khẩu hình nhắc nhở cô một câu.



Diệp Phồn Tinh phản ứng lại, vội vàng thu lại tay chân, ngay sau đó nhịn không được đỏ mặt trừng hắn một cái như là đang nói: Ai cần anh lo!"



Lộ Thâm: ". . ."



Nhìn bộ dáng này, thật là tức giận?