Cô Ấy Vừa Có Tiền, Vừa Có Anh Ấy

Cô Ấy Vừa Có Tiền, Vừa Có Anh Ấy - Chương 24




Diệp Phồn Tinh thốt ra bốn chữ "Anh nuôi tôi à." xong mới ý thức được lời này có chút ái muội. Trong lòng cô nhảy dựng, theo bản năng định sửa chữa, ai ngờ Lộ Thâm thế nhưng nhướng mày nói: "Yên tâm, sẽ không ngốc hơn hiện tại đâu."



Diệp Phồn Tinh: ". . ."



Diệp Phồn Tinh vứt cái ngượng ngùng sang một bên, vừa xua tay vừa tặng cho hắn một cái trợn trắng mắt: "tái kiến, hữu tận[1]."



[1] (友尽) ngôn ngữ mạng, xuất phát từ game online 《 Thiên hạ 3》. Có 2 cách dùng: 1 là dùng cho tình lữ, ứng dụng tán tỉnh, biểu thị quan hệ hữu nghị kết thúc. 2 là dùng giữa hảo hữu, đa số dùng làm trò đùa.



Lộ Thâm không nhịn được, thấp giọng bật cười.



Đại khái do quá buồn ngủ, thanh âm thiếu niên hơi khàn, khác với bình thường. Diệp Phồn Tinh nghe thấy nhịn không được liếc hắn, thấy hắn ghé vào bàn, cằm đặt trên cánh tay, chỉ lộ ra cái mũi cao thẳng cùng đôi mắt lười nhác cong cong dường như lóe lên tinh quang, không hiểu sao cô bỗng có cảm giác bị đốt cháy.



Diệp Phồn Tinh đột nhiên không dám nhìn hắn, vội vàng thu hồi tầm mắt, quay đầu che giấu khuôn mặt ẩn ẩn nóng lên.



"Các đồng chí, tin lớn! Tin lớn! Năm nay kỳ nghỉ thứ 11 đã lên kế hoạch nghỉ lễ! Đoán xem chúng ta cao tam chúng ta được thả mấy ngày!"



"Làm một chú cẩu cao tam khiêm tốn đang online, có thể thả năm ngày mình liền cảm tạ trời đất."



"Năm ngày? Cậu suy nghĩ nhiều, trường học không hào phóng thế đâu! Mình nghĩ nhiều nhất chỉ ba ngày."



"Chúc mừng Chùy ca đoán đúng rồi, không nhiều không ít vừa đúng ba ngày!"



"Mình nói cũng quá ít đi. . ."



Cuối tháng chính là mười một, các bạn học trong ban đã bắt đầu thảo luận chuyện nghỉ lễ. Triệu Thu Tĩnh bàn trước đã sớm đoán được, cũng không kêu rên theo bọn họ mà quay đầu hỏi Diệp Phồn Tinh: "Tuy chỉ có ba ngày, nhưng tốt xấu gì cũng là kỳ nghỉ, Phồn Tinh, cậu chuẩn bị như nào a?"



Diệp Phồn Tinh lúc này mới hoàn hồn từ cảm giác xa lạ kia: "À, không biết. . . Mình chưa nghĩ gì cả."



"Nếu cậu không có gì muốn làm thì chúng ta dùng một ngày đi dạo phố ăn cái gì đi? Nghe nói bên kia phố Cẩm Tú có một quán buffet nướng mới mở, hương vị khá ngon!"



Triệu Thu Tĩnh luôn ở trường, ngày thường ít ra cửa, Diệp Phồn Tinh biết cô vẫn luôn thèm muốn mỹ thực bên ngoài, cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đáp ứng: "Được nha, đến lúc đó chúng ta hẹn gặp."



"Yeah!"



Triệu Thu Tĩnh vui vẻ vô cùng, duỗi tay vỗ vai Diệp Phồn Tinh. Vương Kiến Nam bên cạnh nghe thấy đôi mắt tỏa sáng, xoa xoa tay liền xung phong nhận việc nói: "Cửa hàng kia mình biết, để mình đưa các cậu đi! Mình mời hai người ăn!"



Triệu Thu Tĩnh không chút lưu tình đánh vào đầu hắn: "Lăn sang một bên đi, con gái chúng ta hẹn hò, cậu theo làm gì."



Vương Kiến Nam: ". . . anh[2]."



[2] nguyên văn 嘤: ngôn ngữ mạng, 1 loại biểu tượng cảm xúc







Bị bọn họ gián đoạn suy nghĩ, Diệp Phồn Tinh cũng không nghĩ thêm gì nữa, vừa hùa theo vừa cười đùa.



Nói thế nào đề tài liền dời lên người Lộ Thâm, Diệp Phồn Tinh chớp hai mắt, có chút tò mò hỏi hắn: "Còn anh? Nghỉ lễ anh định làm gì?"



Lộ Thâm vẫn luôn mệt mỏi rã rời không nói gì, lúc này mới lười biếng hả một tiếng xong nói: "Làm công."



"Thâm ca của chúng ta chính là người đàn ông nuôi gia đình, cơ hội kiếm tiền tốt như vậy làm sao có thể buông tha!"



Hai người đều chỉ là thuận miệng nói, Diệp Phồn Tinh nghe lại có chút giật mình. Cô biết điều kiện gia đình hắn không tốt, nhưng không biết hắn phải gánh vác trách nhiệm "nuôi gia đình".



Rõ ràng. . . hắn chỉ là học sinh cấp 3 a.



***



Một ngày bình thường đi qua rồi cũng đến lúc tan học.



Diệp Phồn Tinh chuẩn bị về nhà, lại thấy Lộ Thâm ngày thường tan học liền biến mất như một ngọn gió còn đang dựa vào ghế bất động.



Cô có chút tò mò hỏi hắn: "Anh không đi à?"




"Ừ." Lộ Thâm cầm cái di động nát của hắn nhắn tin cho người ta, nghe cô hỏi đầu cũng không ngẩng nói: "Có chút việc, tối nay đi."



"À, tôi. . ."



Diệp Phồn Tinh ba chữ "đi trước"[2] còn chưa nói xong, dư quang đột nhiên thoáng thấy một vật màu hồng phấn trong ngăn bàn hắn. Cô sửng sốt, tập trung nhìn vào mới phát hiện là một món quà được đóng gói tinh xảo.



[2] trong tiếng trung là ba chữ: 先走了



". . ." Diệp Phồn Tinh kinh ngạc, liền tò mò hỏi: "Ai, anh không phải là chờ bạn gái đi?"



"Bạn gái gì?" Lộ Thâm không kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của cô mới hiểu ý cô đang nói là gì.



Hắn hạ mắt, ngữ khí chậm chạp nói: "Đây là tặng cho em gái tôi, hôm nay sinh nhật con bé."



Tặng cho em gái?



"À à" Diệp Phồn Tinh ngẩn ngơ, khuôn mặt đột nhiên nóng lên. Cô có chút xấu hổ cùng quẫn bách, vội vàng quay đầu che giấu: "Vậy, vậy chúc em gái anh sinh nhật vui vẻ nhé."



Lộ Thâm mơ hồ cảm thấy cô có chút kì lạ, nhưng mà hiện tại hắn đang vội nên cũng không nghĩ nhiều, ừ một tiếng rồi nói: "Cảm ơn."



Diệp Phồn Tinh thấy hắn phản ứng bình thường, âm thầm thở nhẹ ra, vội vàng nói câu: "Tôi đi trước, mai gặp." liền chạy như bay ra khỏi phòng học.



. . . Khoan đã, cô chạy cái gì, khẩn trương cái gì a? Còn không phải tò mò bát quái một câu sao? Lại không phải chuyện gì lớn!



Một hơi chạy tới cổng trường, Diệp Phồn Tinh mới thở phì phò, hậu tri hậu giác phục hồi tinh thần.



Cô có chút ảo não cũng mê man, vỗ vỗ trái tim trong lồng ngực đang nhảy lên liên tục, đè xuống một cỗ khó chịu không tên mới bình tĩnh lại, mới nâng mắt nhìn ven đường đối diện —— tài xế Vương ngày thường đều ở đó đợi cô tan học nhưng hôm nay lại không thấy.



Diệp Phồn Tinh ngó trái ngó phải cũng không thấy bóng dáng lão Vương cùng ô tô. Cô có chút ngoài ý muốn, không còn tâm tư gì nghĩ tới chuyện vừa rồi.



Cô lấy di động ra vừa định gọi cho lão Vương thì ba cô lại gọi tới trươc.




"Alo?"



"Lão Vương vừa bị tai nạn giao thông, không thể tới đón con. . ."



"Cái gì?" Diệp Phồn Tinh khiếp sợ, chưa đợi ông nói xong đã vội vàng hỏi: "Bác Vương có sao không ạ?"



"Không có gì trở ngại, chỉ là bị gãy chân yêu cầu phải nghỉ ngơi một thời gian. Qua hai ngày nữa ta sẽ tìm cho con tài xế mới, hôm nay con tạm gọi taxi về nhà đi, trên đường chú ý an toàn." Diệp Tấn Thành hiển nhiên đang vội, nói nhanh vài câu xong liền cúp máy.



Diệp Phồn Tinh nhẹ nhàng thở ra, bác Vương không có gì thì tốt rồi, còn chuyện phải gọi taxi về một mình chỉ là việc nhỏ mà thôi.



Cô cất di động đi sang bên đường để bắt taxi, nhưng mà cũng không biết có phải do người ở đây quá nhiều hay không, cô nửa ngày cũng không bắt được một chiếc nào.



Mắt thấy cổng trường càng ngày càng ít người, Diệp Phồn Tinh: ". . ."



Quên đi, vẫn là trực tiếp gọi Didi thôi.



Đột nhiên đằng sau vang lên một thanh âm xa lạ: "Diệp Phồn Tinh?"



Diệp Phồn Tinh quay lại, nhìn thấy một thiến niên trương dương soái khí, nhưng cô lại không có ấn tượng gì cả. Cô sửng sốt, lễ phép hỏi: "Cậu là?"



Nam sinh tươi cười cứng đờ: "Cậu không nhớ mình à? Mình là Lâm Xuyên, lúc trước chúng ta từng gặp nhau ở nhà ăn."



Diệp Phồn Tinh nghĩ nghĩ, đây không phải là đội trưởng đội bóng rổ mà Hạ Hướng Chân yêu thầm sao.



Nhìn cũng rất đẹp trai nhưng nghĩ tới Hạ Hướng Chân vì hắn mà cắn mình không bỏ, Diệp Phồn Tinh vô pháp sinh ra hảo cảm với hắn.



Cô mỉm cười, khách khí nói: "Ngại quá mình không nhớ."



Lâm Xuyên: ". . ."




Lâm Xuyên bị đả kích nhưng hắn đối với Diệp Phồn Tinh chính là nhất kiến chung tình, hắn không muốn cứ thế mà từ bỏ, thu lại tâm tình, da mặt dày nói: "Không sao đâu, chúng ta có thể làm quen lần nữa. Mình kêu Lâm Xuyên, Lâm trong rừng rậm, Xuyên trong sông núi, cậu hẳn là nghe qua tên mình rồi? Chuyện của Hạ Hướng Chân. . . thật sự xin lỗi nhé, mình không nghĩ tới cô ấy lại làm ra chuyện quá đáng như vậy với cậu."



"Chuyện đó và cậu không liên quan, không cần xin lỗi mình."



Những chuyện ức chế đó đã qua, Diệp Phồn Tinh không thích nhắc lại, nói xong lời này cô lùi về sau hai bươc, thái độ bài xích thập phần rõ ràng: "Mình còn phải về nhà, hẹn gặp lại."



Lâm Xuyên theo bản năng duỗi tay cản cô: "Ai, đừng như thế mà, có thể cho mình cơ hội mời cậu một bữa không, coi như biểu đạt lòng xin lỗi của mình?"



Diệp Phồn Tinh: ". . ."



Diệp Phồn Tinh có chút phiền, đang muốn nói thẳng tôi không có hứng thú với cậu, dư quang đột nhiên thấy Lộ Thâm vẻ mặt tản mạn đi ra khỏi trường.



Cô trong lòng vừa động, phất tay hướng hắn hét to: "Lộ Thâm, bên này!"



Thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm Lộ Thâm: “. . .?”



Đột nhiên không kịp phòng ngừa Lâm Xuyên: “???”



"Ngượng quá bạn học à, mình đang chờ người, đi trước nhé." Lộ Thâm vừa định hướng bên này ngồi xe bus, Diệp Phồn Tinh nói xong liền đi về phía hắn, hờn dỗi nói: "Anh như thế nào giờ mới tới, em đợi đến mức đau chân nè."



Lộ Thâm: ". . ."



Lộ Thâm nhìn cô, lại nhìn Lâm Xuyên phía sau cô, mí mắt không chịu khống chế mà giật giật.



Tình cảnh này như thế nào cũng có chút quen mắt?



Diệp Phồn Tinh cũng xấu hổ hướng hắn làm một động tác cầu xin, nhỏ giọng: "Một lần diễn 200, tôi hiểu mà."



Lộ Thâm có điểm dở khóc dở cười nhưng nhìn ánh mắt long lanh của cô, rốt cuộc vẫn giơ tay vỗ nhẹ đầu cô nói: "Tìm đồ nên hơi muộn, đi thôi."



Diệp Phồn Tinh ánh mắt sáng lên, tươi cười sáng lạn, gật đầu với hắn.



Lộ Thâm ngẩn ra, không biết thế nào lại nở nụ cười. Lúc này xe bus tới, thiếu niên khẽ hất cằm, thấp giọng nói: "Lên xe rồi nói sau."



"Ừ." Diệp Phồn Tinh dư quang liếc qua Lâm Xuyên, thấy hắn tuy vẻ mặt khiếp sợ cùng mất mát nhưng không đi theo, trong lòng vui vẻ. Cô chạy nhanh theo Lộ Thâm lên xe bus, sau đó. . .



"Chết rồi, tôi không mang tiền."



Dù chưa từng ngồi xe bus bao giờ nhưng Diệp Phồn Tinh vẫn biết đến loại phương tiện này cần dùng tiền mặt. Mắt thấy người ở trạm xe đông đúc đến mức khó đứng vững, bản thân lại không mang tiền, cô có chút hoảng loạn, theo bản năng kéo tay áo Lộ Thâm.



Lộ Thâm ngẩn ra, có chút buồn cười nhìn vị đại tiểu thư không có chút kinh nghiệm sinh hoạt này: "Không sao, tôi có."



Nói xong trả hộ cô 2 tệ, sau đó hỏi: "Nhà cô ở đâu?"



Diệp Phồn Tinh lúc này mới nhẹ thở ra: "Đường Phồn Hoa, Phỉ Thúy Uyển.



Lộ Thâm lấy di động ra tra xét lộ tuyển của giao thông công cộng nói: "Vậy chốc nữa cô và tôi xuống ở trạm đường Hưng Hoa, sau đó lại chuyển sang ngồi tuyến 51 là được. Mà hiện tại ngồi xe bus cũng không cần tiền mặt, trực tiếp dùng Alipay thời điểm xuống xe xoát một lần là xong."



"À? Thật không? Chút nữa tôi thử xem. . ."



Người xung quanh nhìn cô như đang nói "Oa còn có người cái này cũng không biết nè.", Diệp Phồn Tinh cảm thấy mất mặt, khuôn mặt không khống chế được đỏ lên.



Lộ Thâm cao hơn cô một cái đầu, cúi xuống vừa lúc nhìn thấy tai nhỏ trắng nõn đang dần ửng đỏ.



Chỉ là. . . có chút muốn sờ là sao?



Thiếu niên không tự giác vuốt ve đầu ngón tay có chút phát ngứa.



Đúng lúc này cô gái nhỏ bên người đột nhiên ngẩng đầu lên, thân thể theo bản năng rụt vào lòng hắn, Lộ Thâm hoàn hồn, sắc mặt trầm xuống.



Phía sau Diệp Phồn Tinh, một người đàn ông trung niên vẻ mặt đáng khinh lộ ra hưng phấn một tay đang đặt trên người cô.