Cô Ấy Vừa Có Tiền, Vừa Có Anh Ấy

Cô Ấy Vừa Có Tiền, Vừa Có Anh Ấy - Chương 51




Cùng lúc đó ở buồng vệ sinh trong hành lang hẹp của quán bar.



"Đi rồi?"



Nhìn Hầu Tử chạy từ dưới lầu lên, Lộ Thâm đang ngây ngốc co chân lại, dựa vào bậc thang hoàn hồn nhìn qua.



"Không, cô ấy liếc mắt một cái đã phát hiện em là do anh sai khiến, làm sao cũng không chịu đi, còn nói đêm nay không gặp được anh, cô ấy sẽ không về nhà."



Vì ban nãy bị Diệp Phồn Tinh lừa dối, giờ đây trong đầu Hầu Tử đều là "Mình phải nghĩ cách tác hợp bọn họ".



Hắn vừa than thầm công phu tẩy não của cô nàng này thật lợi hại, vừa liếc mắt nửa thật nửa giả nói: "Em không chống lại cô ấy được, nếu anh không yên tâm thì tự qua nhìn đi. Em thấy cô ấy vừa rồi tức giận uống không ít rượu, nói chuyện cũng có chút lộn xộn."



Cái gì? Lộ Thâm nhíu mày: "Em ấy uống nhiều mà cậu dâm để em ấy một mình?"



Hầu Tử vẻ mặt vô tội: "Cô ấy khóc lóc ầm ĩ muốn gặp anh, em gọi điện thoại cho anh thì anh không nghe."



Quán bar quá ồn ào, tâm tư hắn lại không ở trên di động, căn bản không nghe thấy tiếng chuông. Lộ Thâm xoa mi tâm nhức nhối, Hầu Tử lại bồi đắp một câu: "Nhưng chắc là không sao đâu, cùng lắm là bị người ta nhân cơ hội chiếm tiện nghi. . ."



Lời nói còn chưa nói xong, Lộ Thâm đã sắc mặt khẽ biến, bỗng nhiên đứng dậy.



"Ai nha, em còn chưa nói xong mà, anh đi đâu đấy?"



Lộ Thâm không để ý tới hắn biết rõ còn cố hỏi, chân dài bước đi, biến mất sau hành lang.



"Chậc chậc, mình đúng là thiên tài trợ công."



Hầu Tử thực hiện được gian kế, cười cười, lấy di động ra chuẩn bị đi theo Lộ Thâm khẩu thị tâm phi[1] đi xuống dưới, về sau còn có bằng chứng cười nhạo hắn.



[1] lời nói ra không giống ý nghĩ trong lòng.



Ai ngờ vừa bước vào đại sảnh, liền nghe thấy tiếng ồn ào truyền từ quầy bar cách đó không xa. Hầu Tử nheo mắt, đột nhiên có dự cảm không ổn, hắn đẩy đám người ra tiến lên, quả nhiên thấy Lộ Thâm bị 5 6 thanh niên khuôn mặt bất thiện vây quanh.



Mà Diệp Phồn Tinh vừa rồi còn cùng hắn đĩnh đạc tẩy não thế nhưng hiện tại ý thức không rõ bị ông chủ quán bar bọn họ Chu Tiểu Nhạc ôm trong ngực!



Hầu Tử ngạc nhiên, thầm kêu không ổn, vội tươi cười vọt qua: "Thâm Nhi, tìm được Phồn Tinh rồi sao? Ai nha, sao lại say thành ra như thế này, còn mạo phạm với Chu ca? Mau mau đỡ cô ấy lên đi, đừng để chút nữa nôn lên người Chu ca!"



Không khí cảm tưởng như vừa chạm vào đã nổ ngay vì sự xuất hiện của hắn mà hơi ngưng lại, Lộ Thâm lý trí trở lại, thu hồi khuôn mặt lạnh băng khiến người ta sợ hãi.



"Chắc là do không chú ý coi cocktail như nước mà uống."



Thừa dịp mọi người bị Hầu Tử hấp dẫn lực chú ý, Lộ Thâm nói xong, nghiêng người kéo cánh tay Diệp Phồn Tinh, đoạt cô lại từ trong ngực Chu Tiểu Nhạc.





Sau đó chưa đợi mọi người phản ứng, động tác lưu loát cầm chai rượu trên mặt quầy bar, mở nắp hướng về phía Chu Tiểu Nhạc gật đầu nói: "Xin lỗi nhé Chu ca, bạn của tôi lần đầu tiên tới quán, không hiểu quy củ, rượu này tôi thay cô ấy uống coi như xin lỗi vì đã mạo phạm anh."



Nói xong ngẩng cổ, một hơi uống cạn.



Quần chúng ăn dưa vây quanh huýt sáo ầm ĩ, Chu Tiểu Nhạc và đồng bọn vì vậy mà hoàn hồn.



"Mẹ kiếp, mày tưởng vậy là xong à? Cô nàng này là Chu ca bọn tao coi trọng trước, mày mẹ nó nhận tiền lương của Chu ca bọn tao mà dám hớt tay trên của Chu ca, ai mẹ nó cho mày lá gan đấy?"



Nói chuyện là Hoàng Mao tùy tùng số một của Chu Tiểu Nhạc.



Hầu Tử thấy gã vừa nói vừa xắn tay áo như muốn động tay động chân, hắn vội vàng cười làm lành: "Không phải đâu, Mao ca, người anh em này của tôi không có ý đó. Ngài cũng nói anh ấy dựa vào Chu ca phát tiền cơm còn gì, làm công thì nào dám cố tình đối đầu với ông chủ cơ chứ?"



"Cô gái này thật sự là bạn của anh ấy mà, đêm nay tới đây cũng là tìm anh ấy."




"Anh ấy cũng đã đồng ý với cha mẹ người ta sẽ đưa con gái về đúng giờ. Này, chuyện đã đồng ý làm sao có thể nuốt lời chứ? Bằng không cha mẹ người ta tìm tới cửa, tôi giao phó thế nào."



Lộ Thâm chỉ là kiêm chức[2], Chu Tiểu Nhạc không có ấn tượng gì với hắn, tự nhiên không có khả năng sẽ cho hắn mặt mũi. Nhưng Hầu Tử lại từng giúp đỡ gã, lại là gã tự mở miệng gọi Hầu Tử tới làm, nói chung vẫn tương đối quen thuộc.



[2] kiểu nhân viên bán thời gian.



Lúc này nghe Hầu Tử nói xong, Chu Tiểu Nhạc vẫn luôn im lặng rốt cuộc cười như không cười nói: "Hóa ra là vậy à."



"Đúng, còn mong Chu ca thứ lỗi." Lộ Thâm rũ mắt nói.



"Theo lý thuyết thì chuyện này tôi không nên làm khó dễ các cậu. Nhưng các cậu cũng thấy đấy, xung quanh nhiều người như vậy, nếu tôi để cậu mang cô nàng tôi coi trọng đi, vậy chẳng phải mất hết mặt mũi tôi sao?"



Ngữ khí Chu Tiểu Nhạc hết sức bình thường, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt, hiển nhiên trong lòng rất khó chịu.



Hầu Tử thấy vậy trong lòng trầm xuống.



Chu Tiểu Nhạc là người tính cách hào sảng[3], ra tay hào phóng, ở phương diện nào cũng cực kì dễ nói chuyện, duy chỉ tại nữ sắc lại khác.



[3] hào phóng + sảng khoái.



Diệp Phồn Tinh lớn lên quá đẹp, gã còn chưa đắc thủ, lúc này trong lòng còn thèm muốn, chỉ sợ là không dễ dàng để Lộ Thâm đưa cô đi.



Cố tình quán bar này là địa bàn của gã, nếu thật sự đánh nhau, hắn (Hầu Tử) và Lộ Thâm căn bản không có nửa phần thắng. Càng đừng nói đến Lộ Thâm trong ngực còn ôm một cô gái mềm mại đang bất tỉnh. . .



Hầu Tử càng nghĩ càng sợ, đầu óc liều mạng chuyển động nghĩ biện pháp ứng phó. Lại không nghĩ tới đúng lúc này, Lộ Thâm đột nhiên cầm bình rượu chưa mở trên quầy bar, một hơi cạn sạch.




Sau đó, hắn giơ tay lên, cầm bình rượu rỗng tuếch đập thẳng vào đầu mình.



"Choang!" một tiếng lớn, bình pha lê vỡ tan, máu tươi trào ra nhuốm đỏ.



Hầu Tử ngẩn ngơ, thất thanh kêu sợ hãi: "Thâm Nhi?!"



Lộ Thâm giống như không cảm thấy đau đớn, ném mảnh vỡ sót lại đi, tùy ý lau đi vết máu trên trán.



"Thế này đã đủ mặt mũi của Chu ca chưa? Nếu không được nữa thì thêm một chai."



Thanh âm hắn bình tĩnh, thái độ thấp kém, tròng mắt đen kịt tựa như cất giấu một con thú dữ, không có nửa điểm khách khí, ngược lại lệ khí quay cuồng, mắt lạnh như dao, khiến lòng người run sợ.



Chu Tiểu Nhạc kinh sợ.



Tùy tùng của gã cũng kinh sợ.



Quần chúng vây quanh im lặng, không dám phát ra tiếng động.



Chỉ có Hầu Tử sau khi kinh hãi qua đi, hoang mang rối loạn nhào tới: "Thâm Nhi anh có sao không? Cảm thấy thế nào rồi? Đầu óc có choáng váng không? Có buồn nôn không? Nhiều máu quá. . . Đm, thôi không nói nữa, chúng ta đi bệnh viện, lập tức đi nhanh!"



"Không sao."



Lộ Thâm không nhìn Hầu Tử, ánh mắt chằm chặp nhìn Chu Tiểu Nhạc, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Thế nào, Chu ca còn chưa lên tiếng đâu."



Lúc này Chu Tiểu Nhạc mới lấy lại tinh thần.



Gã đánh giá Lộ Thâm, một lúc sau bỗng nhiên ngả lưng trên ghế dựa, chỉ vào hắn cười to: "Thằng nhóc này thật thú vị."




Lộ Thâm không nói gì, con ngươi sau màn máu nhìn gã.



"Anh trai chỉ đùa cậu một tí thôi, sao lại tưởng thật thế này. Được rồi được rồi, mau nhanh chóng đưa bạn của cậu đi đi, miệng vết thương trên đầu cũng phải băng bó vào."



Chu Tiểu Nhạc cười xong, dường như thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, cậu là Lộ Thâm à? Lộ nào, Thâm nào?"



"Lộ trong con đường, Thâm trong sâu thẳm."



Thái độ gã chuyển biến đột ngột, nhưng Lộ Thâm không còn tâm tư nghĩ nhiều, chịu đựng choáng váng ập tới nói xong, nửa ôm nửa dìu Diệp Phồn Tinh ra khỏi nơi này.



Hầu Tử lo lắng cho miệng vết thương của hắn, vội vàng đuổi theo.




Chu Tiểu Nhạc nhìn theo bóng ba người, ý vị thâm trường[4] nheo mắt.



[4] ý vị sâu xa.



Hoàng Mao sau khi chờ bọn đàn em hoàn hồn có chút khó chịu, hỏi gã: "Anh có muốn gọi người giáo huấn tên nhóc không biết trời cao đất rộng này không?"



"Không cần."



Chu Tiểu Nhạc không biết đang nghĩ gì, tâm tình vui sướng lẩm bẩm: "Có đảm lược, đủ cơ trí, còn có thể nhẫn nhịn, trước kia tại sao chúng ta không phát hiện ra có một nhân tài như vậy ở đây. . ."



"Hả?" Hoàng Mao không hiểu ý gã: "Ý gì vậy anh?"



"Không có gì." Chu Tiểu Nhạc hoàn hồn gõ mặt quầy bar nói: "Chỉ là cảm thấy tên nhóc kia rất có tiềm lực, đi tra xem gia cảnh và tình huống hiện tại của nó đi."



Lời này có chút kì quặc, đám người Hoàng Mao dù khó hiểu nhưng vẫn đáp lại: "Vâng."



***



Lộ Thâm chảy rất nhiều máu, Hầu Tử không dám trì hoãn, ra khỏi quán bar liền gọi taxi, đưa hắn và Diệp Phồn Tinh đang hôn mê tới bệnh viện.



Trên đường, lòng còn sợ hãi nhưng Hầu Tử vẫn không nhịn được hỏi: "Anh điên à? Đây chính là đầu, đầu đấy, nhỡ đâu anh bắt gà chẳng được lại còn mất nắm thóc thì sao?"



"Còn cả Chu Tiểu Nhạc, trước kia còn thấy không tồi, nay sao có thể đáng khinh không điểm dừng như thế chứ? Ngay cả chuyện hạ thuốc phụ nữ còn mẹ nó làm được, quả thật không phải con người!"



Nhìn bộ dạng Diệp Phồn Tinh liền biết ngay là bị hạ thuốc, đây cũng là nguyên nhân mà suýt chút nữa mà Lộ Thâm không nhịn được đánh nhau với đám Hoàng Mao.



“Được rồi, đừng ồn ào, tôi hiểu rõ.”



Hai bình rượu kia nồng độ cồn không thấp, Lộ Thâm lại còn uống nhanh, hơn nữa chảy nhiều mấy, miệng vết thương lúc này vô cùng đau đớn, hắn choáng váng như muốn nôn, cả người cực kì khó chịu.



Hầu Tử thấy sắc mặt hắn không tốt, vội gật đầu im mồm, không dám phiền hắn, chỉ vội vàng thúc giục tài xế đi mau.



Lúc này Lộ Thâm mới cảm thấy thanh tịnh một ít.



Hắn vô lực nhắm mắt lại, cánh tay vốn gắt gao ôm Diệp Phồn Tinh cũng thả lỏng.



Không nghĩ tới đúng lúc này, cô gái vẫn luôn ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn đột nhiên giật mình, ủy khuất cùng sợ hãi kêu lên: "Lộ Thâm. . . cứu em. . ."



Lộ Thâm ngẩn ra, trái tim như bị đâm một nhát, đau đớn lan tràn, không nói lên lời cùng sợ hãi bất tận.