Cô Ấy Vừa Có Tiền, Vừa Có Anh Ấy

Cô Ấy Vừa Có Tiền, Vừa Có Anh Ấy - Chương 58




Ba ngày sau, Lộ Thâm tìm tới cửa, đúng lúc Chu Tiểu Nhạc đang băng bó vết thương cho Hoàng Mao.



Cánh tay Hoàng Mao bị cắt một đoạn thật dài, máu tươi chảy ròng ròng, thoạt nhìn rất kinh khủng.



Sắc mặt gã ta trắng bệch, hàm răng cắn chặt chịu đựng đau đớn, chờ xử lý xong miệng vết thương không sai biệt lắm, mới vô lực dựa vào sofa, tay còn lại lau mồ hôi lạnh trên mặt nói:



"Không nghĩ tới Đại Cẩu cũng bị tìm được, mẹ nó nếu không phải ông đây chạy nhanh, hôm nay cũng lăn con bê theo. . ."



Đại Cẩu là người trung gian liên hệ tới vị "bán hàng" kia và Chu Tiểu Nhạc, Hoàng Mao đi tìm hắn là vì gần đây tình cảnh quá mức khẩn trương, Chu Tiểu Nhạc muốn lùi thời gian gặp mặt thêm một lần nữa với đối phương, giảm khả năng gặp nguy hiểm.



Nhưng bọn họ không ngờ được là Đại Cẩu đã sớm bị cảnh sát theo dõi, nếu không phải Hoàng Mao kịp thời phát hiện, liều mạng trốn thoát, thì lúc này gã ta và bọn Đại Cẩu đã cùng bị xích lại.



"Lão đại, không thể tiếp tục trì hoãn nữa. Đầu tiên không nói đám Đại Cẩu có thể bán đứng chúng ta, chỉ dựa vào hôm nay em lộ mặt trước lũ cớm, tình cảnh chúng ta đã không còn an toàn."



"Em nghĩ thời gian giao hàng không nên đổi lại nữa, cứ như cũ là được, nhanh chóng làm xong chuyện chạy lấy người thôi!"



Lúc hành động Hoàng Mao đã cải trang giả dạng, bằng không đã không dám vừa thoát thân liền chạy tới tìm Chu Tiểu Nhạc. Nhưng dù sao gã ta cũng đã lộ mặt trước cảnh sát, trong lòng bất an, càng không dám tự chủ trương bởi vậy giọng nói thập phần vội vàng.



Chu Tiểu Nhạc vẫn tính là bình tĩnh, chỉ là khuôn mặt khó coi cùng mày nhíu chặt đã để lộ ra tâm trạng gã không ổn như ngoài mặt.



"Đành vậy."



Gã ném băng gạc trong tay xuống, vào nhà vệ sinh rửa sạch tay, sau đó nhìn bầu trời bên ngoài mây đen giăng kín, nói: "Khoảng thời gian này mày cứ ở đây dưỡng thương, đừng đi đâu cả. Cũng đừng dùng điện thoại, có việc thì bảo lễ tân gọi cho tao, bọn họ sẽ biết nên làm gì."



Nơi hai gã đang ở là khách sạn Vương Triều, chính là nơi Chu Tiểu Nhạc mới mở cách đây không lâu, và cũng là cứ điểm hoạt động của gã trong lúc này.



Hoàng Mao nghe vậy gật đầu, vừa định nói gì thì di động Chu Tiểu Nhạc vang lên.



Chu Tiểu Nhạc tùy tay cầm lên nhìn, đôi mắt bỗng chốc nheo lại.



"Sao vậy anh? Ai gọi?" Hoàng Mao sợ lại nghe tin tức không tốt, như lâm phải đại dịch đứng thẳng lên.



"Một người chúng ta đã đợi thật lâu."



Chu Tiểu Nhạc nhìn cái tên "Lộ Thâm" trên màn hình điện thoại nhảy lên không ngừng, không vội nghe, hồi lâu mới ngồi xuống sofa, không nhanh không chậm nhận điện thoại: "Alo? Tiểu Lộ à? Hôm nay sao rảnh rỗi gọi điện thoại cho anh trai thế?"



"Có chút việc muốn nhờ Chu ca hỗ trợ, không biết ngài có thời gian gặp mặt không? Tôi hiện đang ở cửa khách sạn Vương Triều."



Thanh âm thiếu niên cung kính khách khí, mang theo xa cách truyền ra, trong lòng Hoàng Mao buông lỏng, trên mặt hiện lên vui mừng.



Đây là không chịu được áp lực hiện thực nữa, quyết định cúi đầu trước bọn họ?



Thật tốt, thật đúng thời điểm!



Mặt mày căng thẳng của Chu Tiểu Nhạc cũng giãn ra một chút. Gã điều chỉnh trạng thái bản thân, thanh âm sang sảng mang theo không để ý mà đáp: "Đương nhiên là được, vừa lúc anh đang ở đây. Nhưng mà trên đầu anh còn đang có chuyện gấp, cậu không ngại ở đại sảnh chờ một lát chứ? Bên này anh xong việc sẽ gọi cho cậu sau."



"Được, làm phiền Chu ca rồi."



Chu Tiểu Nhạc cúp điện thoại, Hoàng Mao khó hiểu, hỏi gã vì sao không cho Lộ Thâm lên luôn —— thời gian của bọn gã không còn nhiều, thu phục Lộ Thâm càng sớm thì càng có thể nhanh chóng bắt đầu kế hoạch, không phải sao?





"Gấp cái gì, càng là thời điểm như vậy chúng ta phải càng bình tĩnh, nếu không chưa làm gì chính mình đã rối loạn thì đại sự tiếp theo còn làm kiểu gì?"



Chu Tiểu Nhạc nói xong, cười lạnh.



"Còn thằng nhãi dưới lầu, xương cốt cứng lắm, không để nó sốt ruột chờ đợi, thể nghiệm một chút cầu xin người ta làm việc khó xử, cảm thụ cảm giác cùng đường tuyệt vọng, thì làm sao nó có thể ngoan ngoãn nghe lời?"



Hoàng Mao rõ ràng: "Lão đại sáng suốt!"



Lộ Thâm xuất hiện khiến tâm tình Chu Tiểu Nhạc tốt lên không ít, gã cầm lấy champagne trên bàn trà nhấp một ngụm, lúc này đột nhiên nhớ tới cái gì đó hỏi: "À nói đến đây, thằng nhóc họ Hầu sao rồi?"



"Nhốt vào tầng hầm rồi."



Hoàng Mao hoàn hồn đáp: "Em bảo bọn Tiểu Ngũ tiếp đón nó một trận ra trò, lúc này nó chẳng khác gì con chó, đến bò còn không nổi chứ đừng nói là chạy."



"Em cũng tự kiểm tra rồi, thời điểm chạy nó sợ tới mức làm hỏng điện thoại, trên người cũng không có gì khác, vậy nên không cần lo nó trộm báo nguy gì đâu."




Chu Tiểu Nhạc gật đầu: "Kiềm chế đi, đừng giết chết."



"Vâng, còn phải lấy nó đè thằng nhãi Lộ Thâm nữa."



Hoàng Mao cười nhạo một tiếng: "Cũng là thằng nhãi này vận khí tốt, có kẻ như Lộ Thâm làm anh em, bằng không ông đây đã sớm hai đao cho nó đi gặp Diêm Vương."



Trên tay Chu Tiểu Nhạc dính không ít mạng người, nghe vậy lông mày không động, chỉ thuận miệng nói: "Chờ xong việc, tìm một cơ hội đưa nó một đoạn đường đi."



Hầu Tử nghe được quá nhiều chuyện không nên nghe, vì ngăn ngừa hậu hoạn về sau, không thể buông tha hắn.



Hiện tại còn giữ lại, chỉ vì áp chế Lộ Thâm ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.



Hoàng Mao hiểu ý gã, nhếch mép cười nói: "Được, chuyện này cứ giao cho em."



***



Lộ Thâm ở trong khách sạn đợi hơn 3 giờ, Chu Tiểu Nhạc mới gọi lại.



"Chờ sốt ruột đi? Ngại quá, khách sạn này vừa khai trương, việc vặt vãnh quá nhiều. Nào nào, mau nói cho anh trai biết cậu tìm anh có việc gì?"



Lộ Thâm lười đánh Thái Cực với gã, theo lời của Chu Tiểu Nhạc tìm đến phòng gã, Lộ Thâm dứt khoát lưu loát giải thích ý đồ của mình.



"Hầu Tử mất tích, Chu ca quan hệ rộng nên tôi muốn nhờ ngài tìm cậu ta giúp tôi."



Chu Tiểu Nhạc không biết thân phận thật của bản thân bại lộ, chỉ nghĩ hắn tìm mình vay tiền, nghe vậy thì tươi cười cứng đờ, bị đánh trở tay không kịp. Nhưng rất nhanh gã híp mắt, làm ra vẻ kinh ngạc nói: "Gì cơ? Hầu Tử mất tích? Từ bao giờ?"



"3 hôm trước tôi không gọi được cậu ta."



Lộ Thâm xoa mi tâm, thần sắc tiều tụy, ngữ khí mỏi mệt: "Nhưng khi ấy tôi chỉ cho là cậu ta vội việc gì, không nghĩ nhiều. Sau đồng nghiệp của cậu ta gọi cho tôi, nói mấy hôm nay Hầu Tử không đi làm, tôi mới nhận ra không ổn. . ."



"Hai ngày nay tôi vẫn luôn đi tìm Hầu Tử, nhưng cậu ta không nhận điện thoại cũng không về nhà. . . Vốn dĩ tôi định báo nguy nhưng sáng nay bạn cậu ta nói trước khi mất tích Hầu Tử từng qua quán bar ở đường Trung Nam."




"Tôi đi phụ cận hỏi, cuối cùng cũng hỏi ra —— ông chủ siêu thị đối diện quán bar nói, tối 3 hôm trước, ông thấy một người trẻ tuổi nhìn giống Hầu Tử bị một đám thoạt nhìn như người xã hội không dễ chọc mang đi, nhưng ông ấy cũng không biết chuyện cụ thể ra sao, những kẻ đó là ai, cho nên tôi mới mặt dày tới tìm Chu ca, hy vọng ngại có thể hỗ trợ tôi tìm thêm chút tin tức."



Chu Tiểu Nhạc nghe xong, không lập tức đáp lời, trong đầu đem lời Lộ Thâm tinh tế đảo qua một lần, xác định không có địa phương khả nghi, mới thần sắc chần chừ nói: "Nghe ý của cậu, chuyện này có chút khó giải quyết. . ."



"Đúng vậy, bằng không tôi cũng không mạo muội tới nhờ ngài hỗ trợ."



Lộ Thâm cười khổ, cúi mình trước gã: "Tôi là một thằng nghèo, không tiền không thế, nhân vật lớn duy nhất quen biết chỉ có Chu ca ngài. Mong ngài nhìn ở một hồi quen biết, giúp đỡ anh em tôi."



"Được được được, cậu đừng vội. Tôi liền giúp cậu hỏi tin tức, cậu ngồi đợi một lát."



Chu Tiểu Nhạc vẻ mặt sang sảng nói xong, cầm điện thoại ra ban công, làm bộ làm tịch "gọi điện thoại", tiện thể nhắn tin cho đàn em phụ trách trông coi Hầu Tử quay video thảm trạng của Hầu Tử gửi lại đây.



Đàn em làm rất nhanh, Chu Tiểu Nhạc nhìn Hầu Tử mặt mũi bầm giập , vết thương đầy người trong điện thoại, khóe miệng vừa lòng cong lên.



Tuy Lộ Thâm tìm gã không phải vay tiền, nhưng chỉ cần hắn có điều nhờ vả thì kế hoạch vẫn có thể tiếp tục.



Hơn nữa, cầu mạng người so với cầu tiền tài càng dễ khống chế. . .



Chu Tiểu Nhạc nghĩ vậy, vẻ mặt ngưng trọng cầm đoạn video kia về.



"Hỏi một vòng cuối cùng cũng tìm ra người, chỉ là người Hầu Tử đắc tội địa vị rất cao, anh ra mặt cũng không được, chỉ miễn cưỡng được một đoạn video, cậu. . . muốn xem không?"



Trái tim Lộ Thâm nhảy dựng, đứng dậy: "Cậu ta sao rồi?!"



"Mạng nhỏ còn, nhưng tình huống thoạt nhìn không ổn. . ."



Vẻ mặt Chu Tiểu Nhạc không đành lòng, Lộ Thâm không đợi gã nói xong, một bước xông lên đoạt di động.



Thấy rõ Hầu Tử trong video mặt sưng thành đầu heo, đồng tử Lộ Thâm co rụt lại, hai tay nắm chặt, nhưng vài tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống.



Tuy lí trí biết Chu Tiểu Nhạc không đạt thành mục đích sẽ không diệt trừ Hầu Tử, nhưng mấy hôm nay làm bộ tìm kiếm khắp nơi, hai chữ "lỡ như" vẫn luôn xoay vòng trong đầu hắn, xua thế nào cũng không đi.




Hắn rất sợ, sợ Hầu Tử không đợi được hắn tới cứu, đã xảy ra chuyện.



Vẫn may. . .



Vẫn may hết thảy đều như hắn dự đoán.



Lộ Thâm nhắm hau mắt, hít thở nặng nề, ổn định tâm thần, vẻ mặt kinh giận ngẩng đầu: "Hầu Tử làm sao lại đắc tội bọn chúng, bọn chúng lại còn đánh người thành ra như vậy? Hiện tại là xã hội pháp trị, sao chúng có thể bạo lực đả thương người, không sợ tôi báo nguy ư?!!"



"Cậu hẳn là nên hiểu, không phải chuyện gì cảnh sát cũng quản được."



Người bình thường gặp phải chuyện thế này, phản ứng đầu tiên luôn là báo nguy, Chu Tiểu Nhạc không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ vẻ mặt đồng tình vỗ bờ vai Lộ Thâm.



"Bằng không cậu cũng không tới tìm tôi phải không?"



Lộ Thâm cạn lời, khóe mắt ửng đỏ cắn răng nói: "Đúng. . .còn mong Chu ca giúp tôi hỏi đối phương, rốt cuộc muốn như nào mới thả Hầu Tử. Cậu ta là anh em tốt nhất của tôi, tôi không thể để cậu ta xảy ra chuyện."




Chu Tiểu Nhạc chỉ chờ lời này của hắn, con ngươi chợt lóe, ấn hắn xuống sofa: "Lời này vừa rồi anh đã hỏi giúp cậu rồi, người ta nói không phải không thể thả Hầu Tử, nhưng cậu phải giúp họ làm một chuyện."



Lộ Thâm "ngẩn ra": "Chuyện gì?"



"Cụ thể anh không rõ nhưng đám người kia ngày thường đều làm hoạt động buôn lậu, theo anh bọn họ có vẻ muốn tìm người có bối cảnh sạch sẽ, lại là tay mới lạ mặt, để làm chuyện khác."



Chu Tiểu Nhạc đè nặng âm thanh, nửa thật nửa giả nói: "Đương nhiên đây đều là anh đoán, nếu cậu đồng ý, anh liền giúp cậu liên hệ, nếu không thì coi như anh chưa nói gì."



Đáp án của Lộ Thâm đương nhiên là "đồng ý".



Nhưng lúc này hắn phải "chần chừ" một hồi lâu, còn hỏi Chu Tiểu Nhạc rất nhiều như "Đối phương buôn lậu cái gì", "Chẳng may bị bắt tôi sẽ ra sao".



Chu Tiểu Nhạc không cảm thấy không kiên nhẫn, ngược lại vì phản ứng của Lộ Thâm mà càng yên tâm —— tuy tính cách trầm ổn, lá gan lớn nhưng thằng nhóc này chưa tới 20, ngày thường còn là nam sinh cao trung có cuộc sống đơn giản, chợt gặp chuyện lớn như vậy, sao có thể không khẩn trương, sợ hãi?



Nhưng gã lại hơi lo bản thân bại lộ, Chu Tiểu Nhạc bất động thanh sắc rũ mắt, tiếp tục giả vờ giả vịt gọi điện thoại, sau đó nói với Lộ Thâm: "Đối phương nói, chỉ cần cậu nghe lời bọn họ phân phó, giúp họ đưa hàng ra ngoài, thì sẽ thả Hầu Tử về nhà, sau này cũng không trẻ thù cậu ta."



Lộ Thâm không đáp, một lúc lâu sau, dường như hạ quyết tâm mở miệng: "Được, nhưng tôi có 1 yêu cầu."



Chu Tiểu Nhạc: "Yêu cầu gì?"



"Họ phải thả Hầu Tử trước."



Mày Lộ Thâm nhíu chặt, thần sắc buồn giận nói: "Hầu Tử bị thương không nhẹ, phải nhanh chạy chữa, nếu không lỡ như để lại di chứng gì, tôi không cách nào nói chuyện với ông nội cùng ba mẹ đã chết của cậu ta."



Chu Tiểu Nhạc sửng sốt, trong lòng lại nói mày suy nghĩ dễ ăn ghê, nếu tao thả thằng nhãi kia mày còn ngoan ngoãn nghe lời tao ư?



Chỉ là chưa đợi gã mở miệng, Lộ Thâm đã chặn trước: "Tôi sẽ không lật lọng, rốt cuộc trừ Hầu Tử là anh em, tôi chỉ còn cha già bệnh liệt trên giường, bà nội thương nặng ở bệnh viện và em gái trẻ người non dạ cần chăm sóc —— tôi nghĩ là so với Hầu Tử, bọn họ càng có thể làm những người kia yên tâm hơn đi."



Đúng vậy.



Anh em cùng huyết thống tự nhiên quan trọng hơn nhiều.



Chu Tiểu Nhạc nhướng mày nhìn hắn, lời đến bên miệng biến thành: "Chủ ý xác thực không tồi, tuy nhiên nếu vậy thì Hầu Tử không sao nhưng người nhà cậu sợ là sẽ bị quấy rầy."



Lộ Thâm trầm mặc, gật đầu: "Nếu bọn họ không yên tâm, có thể trước khi xong việc cho người tới ở nhà tôi, 24 giờ nhìn chằm chằm họ, tôi sẽ nói với bên ngoài là thân thích từ nông thôn tới."



Chu Tiểu Nhạc vốn tính toán nhốt người nhà của Lộ Thâm lại, nghe vậy lòng khẽ động.



Tuy trực tiếp đưa người đi thì bớt việc nhưng động tĩnh quá lớn, dễ gây ra phiền toái, không bằng cho người tới Lộ gia ngồi, nhìn bọn họ.



Dù sao Lộ gia hiện tại chỉ còn một lão già liệt nửa người, cùng một con nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi, không mang nổi sóng gió.



Hơn nữa cách ngày giao hàng chỉ còn mấy ngày, lúc này gã cũng muốn phái người theo dõi Lộ Thâm, ngừa hắn báo nguy hay làm gì.



Bây giờ tự hắn đồng ý bị nhìn chằm chằm 24 giờ, so với gã mạnh mẽ cho người nhìn càng tốt hơn. . .



Nghĩ như vậy, Chu Tiểu Nhạc gật đầu: "Được, anh giúp cậu nói cho bọn họ."