Cô Ấy Vừa Có Tiền, Vừa Có Anh Ấy

Cô Ấy Vừa Có Tiền, Vừa Có Anh Ấy - Chương 8





"Thực xin lôi, bà Ôn, chuyện này cháu không giúp được ngài."


Diệp Phồn Tinh cuối cùng cũng dưới ánh mắt của mọi người mà từ chối.


Ôn lão phu nhân vốn tưởng cô chỉ là cô gái nhỏ hơn mười sáu tuổi, bị bà khóc lóc van xin liền rối loạn, trong lòng đã bắt đầu tính toán chuyện sau khi cô đáp ứng, không nghĩ tới, đợi nửa ngày lại nhận được lời cự tuyệt.


. . . Tuổi không lớn nhưng tâm địa lại rất cứng rắn!


Ôn lão phu nhân vừa kinh ngạc vừa tức, lại không thể không tiếp tục làm bộ yếu đuối, rơi lệ khóc cầu.


Về phần Diệp Phồn Tinh ra quyết định xong thấy bà còn muốn dây dưa, quyết đoán xoay người đi.


Ánh mắt Ôn lão phu nhân lạnh lẽo, cắn răng hướng cô quỳ xuống: "Đứa trẻ này, coi như bà cầu xin cháu được không?!!"


"Lão phu nhân!"


Tài xế Trần đi cùng Ôn lão phu nhân kinh hô một tiếng, vội đỡ bà.


Học sinh vây xem cũng bị dọa nhảy dựng, sôi nổi nhìn về phía Diệp Phồn Tinh.


"Diệp Phồn Tinh, cậu cũng quá lãnh khốc đi? Nói thế nào cũng là mạng người, cậu thật sự nhẫn tâm thấy chết mà không cứu ư?"


"Đúng vậy! Bà nội Ôn cũng là không còn biện pháp mới tới cầu cậu, cậu giúp được thì hãy giúp đi!!"


"Chỉ là nói một câu thôi, lại cũng không phải bắt cậu cắt thịt. . ."


Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới Ôn lão phu nhân sẽ như vậy đang định rời đi, liên bị bà ta đánh một cái không kịp trở tay.


Cô đứng bất động giữa đám người, trong lòng rối loạn cùng lạnh lẽo biến thành vừa ghét vừa giận.


Không để ý tới người khác cự tuyện, chỉ để ý tới cảm thụ bản thân, này bà cháu hai người quả thực là tính tình giống như đúc từ một khuôn.


"Không phải cháu không muốn hỗ trợ, chỉ là cháu không dám, vì cách làm của bà nội Ôn cùng cháu ngài quá giống nhau làm cháu sợ hãi."


Diệp Phồn Tinh muốn mắng người nhưng phải cố mà nhịn xuống.


"Ngài nói chỉ cần Ôn Trác Vũ qua cơn nguy kịch, ngài liền thuyết phục hắn đối với cháu hết hi vọng. Nhưng mà nếu hắn không chịu, lại tự sát uy hiếp ngài thì sao? Ngài có thể bảo đảm không đến trường học của chúng ta, lại vừa khóc vừa cầu cháu cho cháu trai ngài thêm một cơ hội sao?"


Mọi người sững sờ, Ôn lão phu nhân mắt hơi lóe, nói: "Đương nhiên sẽ không! Tiểu Vũ hắn chỉ luẩn quẩn trong lòng, chờ hắn bình tĩnh lại, hắn chắc chắn. . ."


"Nếu hắn nghe vào lời ngài nói thì hiện tại người sẽ không ở bệnh viện. Ngài nếu khuyên được hắn thì giờ phút này sẽ không ở đây."


Diệp Phồn Tinh chịu quá đủ rồi, cô giấu đi bộ dạng yếu đuối, có chút hùng hổ dọa người, ngữ khí không khống chế được mà trở nên lạnh lùng.


"Cho nên thật xin lỗi, chuyện này cháu không thể đáp ứng ngài. Cháu không thể vì bản thân mềm lòng phút chốc liền dính lên phiền toái có khả năng cả đời cũng không trốn thoát. Ngài vẫn là đi tìm bác sĩ tâm lí, hảo hảo khai thông hắn đi, đây mới là biện pháp chân chính để cứu hắn."


"Mặt khác, nếu ngài thật vì tốt cho Ôn Trác Vũ thì đừng có dung túng hắn nữa. Hắn cũng không phải trẻ con, cũng nên minh bạch đạo lý 'trên đời này có loại đồ vật, không phải hắn muốn là có được' này."


Ôn lão phu nhân: ". . ."


Ôn lão phu nhân tức đến thiếu chút không giữ được biểu tình. Con nhóc này không chịu hỗ trợ chưa tính, lại còn dám giáo huấn bà?!!


"Được, được, coi như ta đến nhầm chỗ, cầu sai người!! Đáng thương cho Tiểu Vũ của ta, thích ai không thích, lại đi thích kẻ vô tình máu lạnh!! Ô ô ô. . . Tiểu Vũ mà xảy ra chuyện gì, ta cũng không muốn sống nữa!!"


Ôn lão phu nhân khóc lóc, hai mắt trợn một cái ngất đi.


Trần tài xế kinh hãi: "Lão phu nhân? Ngài không sao chứ lão phu nhân?!"


Học sinh vây xem cũng kinh hãi, thất thố hô to: "Mau đi tìm bác sĩ trường học!"




Diệp Phồn Tinh nhìn trước mắt lộn xộn, thái dương nhảy lên thình thịch.


Cô sợ sao? Đương nhiên là sợ.


Mặc kệ thế nào thì kia cũng là mạng người, nhưng Ôn lão phu nhân càng lăn lộn lợi hại, cô càng rõ ràng chính mình không được mềm lòng, bằng không sau này mọi chuyện sẽ lặp đi lặp lại mãi.


***


Bác sĩ rất nhanh đến rồi.


Diệp Phồn Tinh xác định Ôn lão phu nhân chỉ là "lửa giận công tâm" nên mới "té xỉu", không chút trở ngại, nhanh chóng ly khai.


Lúc sau hiệu trưởng cùng chủ nhiệm giáo dục nghe tin mới tới, Ôn lão phu nhân được đưa đi bệnh viện làm kiểm tra, Diệp Phồn Tinh cuối cùng cũng đươc yên tĩnh.


Nhưng mà sự tình phát sinh ở nhà ăn lúc trưa đã truyền khắp trường học, chiều hôm nay, mặc kệ là Diệp Phồn Tinh đi tới đâu đều có người chỉ trỏ, bàn luận sôi nổi.


"Nghe nói bà nội Ôn Trác Vũ ngay cả quỳ cũng làm để cầu nó thế mà nó ngay cả mí mắt cũng không động, này cũng quá máu lạnh đi!"


"Ai nói không phải đâu, đại gia tốt xấu cũng là bạn học hai năm, sao lại tuyệt tình như vậy!"


"Nó không phải luôn là dạng này sao, cao cao tại thượng, lỗ mũi nhìn người, thật sự cho rằng mình là công chúa nước nào sao!"


"Các cậu nói xem, chuyện của Ôn Trác Vũ liệu có tính Diệp Phồn Tinh là hung thủ không?"


"Từ một góc ý nghĩa khác có lẽ cũng tính đi, rốt cuộc ta không giết bá nhân, bá nhân lại vì ta mà chết . . ."


Nếu như lúc trước mà nghe thấy lại lời nói này, Diệp Phồn Tinh đã sớm cười lạnh đi về, nhưng lúc này nửa điểm cảm xúc cũng không có.


Tức giận sao?


Sao có thể không tức giận.


Rõ ràng chuyện gì cũng chưa làm, lại rước lấy một thân tanh mùi.


Nhưng tức thì tức, đợi sau khi bình tĩnh thì nhiều hơn là bất an —— vạn nhất người nhà họ Ôn không chịu bỏ qua, tiếp tục dây dưa thì sao? Còn có Ôn Trác Vũ, vạn nhất hắn thật sự nhẫn tâm tìm đường chết thì sao?


Cô còn chưa muốn trên lưng đeo mạng người.


Nhưng muốn cô thỏa hiệp, bỏ qua ý nguyện của mình thì làm thật sự không làm được. . .


Diệp Phồn Tinh ủ rũ từ trong WC đi ra, trong lòng như bị khối đá đè nặng, không thể hô hấp.


"Cái gì hung thủ hay không hung thủ, lời này nói thật vô lí! Hỗ trợ loại chuyện này sao được, ngươi cầu ta, ta đáp ứng thì là tình cảm, ngươi cầu ta, ta không đáp ứng ngươi cũng là bình thường. Ai quy định ngươi cầu ta thì ta phải nhất định đáp ứng ngươi!!


Hơn nữa chuyện này cũng là Ôn Trác Vũ sai trước, không phải chỉ là thổ lộ bị cự tuyệt thôi ư, cư nhiên lấy cái chết ra uy hiếp người khác, quá ấu trĩ, quá ích kỷ tới cực điểm!


Còn có bà nội nó, tuy rằng nhìn tuổi bà mà tôi nói này nọ thì không tốt nhưng tôi thấy Diệp Phồn Tinh không sai, nếu không phải bà ấy cứ chiều chuộng Ôn Trác Vũ quá mức, dưỡng thành tính tình không hài lòng liền muốn chết của hắn, hắn có thể đem bản thân vào bệnh viện sao.


Trong chuyện này tôi có chút đồng tình với Diệp Phồn Tinh, tự nhiên bị tên cuồng cố chấp quấn lên không nói, hiện tại còn bị cái loại gia hỏa đạo đức bị bắt cóc, đứng nói không đau eo các người. . ."


Phía trước hành lang đội nhiên truyền tới thanh âm quen thuộc, Diệp Phồn Tinh giật mình, theo bản năng ngẩng đầu, đối diện là Tạ Linh Linh khuôn mặt mượt mà đầy thịt.


"Cô, cô thế nào lại ở đây?"


Tạ Linh Linh đầu tiên là sửng sốt, sau đó thập phần mất tự nhiên quay đầu.


"Này, cái kia, cô đừng có hiểu lầm, tôi việc nào ra việc đó, cũng không phải giúp cô nói chuyện."


Diệp Phồn Tinh không nói gì, đi qua người Tạ Linh Linh, giơ tay chụp lấy bả vai cô: "Cảm tạ."


Tạ Linh Linh đầu tiên là ngây người, sau một lúc lâu mới đỏ mặt nhảy dựng lên nói: "Tạ, tạ cái rắm a! Ai cần cô tạ!!"


Các cô là đối thủ một mất một còn! Trời sinh tương khắc, như nước với lửa a!!


Đột nhiên biến thành thế này. . . cũng quá kỳ quái hừ!


***


Buổi chiều này cứ thế mà đi qua.


Bởi vì chuyện kia càng truyền càng ác liệt, đợi tan học, chủ nhiệm lớp cùng hiệu trưởng và chủ nhiệm giáo dục đều gọi Diệp Phồn Tinh đi văn phòng hỏi tình huống cụ thể, sau đó trong tối ngoài sáng khuyên cô thật nhiều, muốn cô vì chuyện mình đã làm mà hối hận.


Diệp Phồn Tinh: ". . ."


Diệp Phồn Tinh không biết bọn họ có phải vì Ôn gia hay là thiệt tình cảm thấy sinh mệnh quan trọng. Cô trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu.


"Muốn em hỗ trợ cũng được, nhưng các thầy cô hãy bảo đảm tương lai sẽ không dùng trò cũ mà quấn lấy em, cũng đối với chuyện này phụ trách toàn bộ trách nhiệm."


". . ."


Này bọn họ sao bảo đảm được?


Các thầy cô giáo không có biện pháp, chỉ có thể gọi cho Diệp Tấn Thành.


Diệp Phồn Tinh vốn tâm tình không tốt càng trở nên không xong, đặc biệt khi nghe thấy ngữ khí Diệp Tấn Thành bình tĩnh trong điện thoại nói với các thầy cô.


"Chờ nó về tôi sẽ cùng nó tâm sự."


Cô càng không muốn trở về.


Nhưng không trở về cũng không được, chuyện này cần phải giải quyết. Huống chi Ôn gia cùng Diệp gia còn có làm ăn với nhau. . .


Diệp Phồn Tinh chỉ có thể chịu đựng bực bội ngồi xe về nhà.


Thời điểm về đến nhà trời cũng tối, Diệp Tấn Thành còn ở công ty tăng ca chưa về. Diệp Phồn Tinh không muốn ăn uống gì, cự tuyệt bảo mẫu làm cơm chiều, lên lầu nằm nghỉ.


Nằm thẳng đến 9 giờ, dưới lầu cũng có động tĩnh, Diệp Phồn Tinh khẽ nhúc nhích, từ trên giường bò dậy.


Đợi mãi vẫn không thấy Diệp Tấn Thành lên lầu tìm cô, cuối cùng cô mất kiên nhẫn, làm bộ vô tình xuống lầu.


Không nghĩ tới vừa bước tới bậc ba, đã nghe thấy tiếng truyền ra từ thư phòng lầu hai của Diệp Tấn Thành và thanh âm Đồng Mỹ Lệ.


"Đứa nhỏ Ôn gia kia nhìn gầy yếu vậy mà có dũng khí làm ra chuyện như vậy, thật ngoài dự đoán mọi người! Bất quá điều này chứng minh hắn rất thích Phồn Tinh nhà chúng ta đi? Tuy rằng biện pháp có chút dọa người, nhưng dù sao cũng là người trẻ tuổi hay xúc động."


"Lại nói Ôn gia, gia thế tốt, ít người, cùng nhà chúng ta lại lui tới không ít, như vậy xem ra hai người cũng rất thích hợp, chính là tuổi hơi nhỏ. . ."


"Những lời này em nghe từ đâu?" Diệp Tấn Thành ngắt lời.


Diệp Phồn Tinh nhận ra dù ở bên cô vợ nhỏ yêu kiều, mĩ lệ của mình, thanh âm của Diệp Tấn Thành vẫn bình bình đạm đạm, nghe không ra hỉ nộ.


"A? Em nghe từ tam thái thái Trần gia. Anh không biết là chuyện này vừa xảy ra đã truyền khai trong vòng, lúc này tất cả mọi người đều nghị luận. Vừa nãy trên đường về nhà, còn có người gọi riêng điện thoại cho em, hỏi Phồn Tinh nhà chúng ta có phải định thấy chết mà không cứu hay không. Ai da, em cũng không biết trả lời thế nào."


Đồng Mỹ Lệ nói đến đây cũng không nhịn được lẩm bẩm.


"Anh nói xem Phồn Tinh cũng thật là, nhân gia bà cháu hai người, một người vì nó tự sát đi bệnh viện, một người tự mình chạy đến trường học quỳ xuống cầu xin nó, sao nó có thể tàn nhẫn mặc kệ chứ? Mạng người là đại sự a!"



Diệp Phồn Tinh buổi chiều nay nghe đã quá nhiều, lúc này có chút chết lặng, cô nhẹ nhàng đi đến cửa.


"Trần gia tam thái thái? Anh nhớ rõ dâu cả Ôn gia là vị kia, bà ấy là chị ruột?"


"Đúng vậy, làm sao a?"


Diệp Tấn Thành hỏi đột ngột khiến Đồng Mỹ Lệ sửng sốt, cũng không có nghĩ nhiều, chỉ là tự nhiên nhớ đến cái gì, khẩn trương nói:


"Đúng rồi, vừa nãy là người Ôn gia gọi điện thoại cho anh à? Lúc vừa vào cửa em nghe thấy anh nói cái gì hợp tác án linh tinh, chả lẽ nhà bọn họ thấy Phồn Tinh không chịu hỗ trợ, lấy việc làm ăn ra uy hiếp?"


"Không sai biệt lắm." Diệp Tấn Thành giọng hơi trầm xuống, Diệp Phồn Tinh lúc này cũng nghe thấy sự không vui trong đó.


Cô sửng sốt một lát, đôi tay theo bản năng nắm chặt.


Ôn gia quả nhiên không bỏ qua.


Diệp Tấn Thành sao?


Ông ta sẽ làm gì?


"Thế làm sao bây giờ? Ôn gia gia nghiệp to lớn, đắc tội không nổi a! Lão Diệp, anh vẫn là nên khuyên nhủ Phồn Tinh đi. Bất quá là nói vài lời ổn định tên nhóc nhà họ Ôn trước, cũng không phải thật sự muốn cùng hắn yêu đương!"


Diệp gia tuy rằng gán mác hào môn lâu đời nhưng mấy năm trước đã xuống dốc, là nhờ Diệp Tấn Thành thượng vị một lần nữa kéo lên.


Ôn gia lại khác, đi qua vài thập niên, bọn họ vẫn chặt chẽ cắm rễ trên mảnh đất này, hoàn toàn xứng đáng xưng là con rồng đứng đầu.


Diệp Tấn Thành không nói gì, một lát sau mới nói: "Ừ, em đi nghỉ ngơi trước đi, anh lên lầu tìm con nói chuyện."


Lời này như một gáo nước dội lên đầu Diệp Phồn Tinh lạnh lẽo từ trong ra ngoài.


Cô ngơ ngác đứng ở đấy, tay chân cứng đờ, không nhúc nhích.


Diệp Tấn Thành đây là. . . hy sinh cô, đứa con gái này để được hợp tác với Ôn gia?!


Hoặc nói, với ông ta ích lợi là hàng đầu, loại người máu lạnh, bằng không mẹ cô năm đó sao lại chết thảm như vậy. . .


Tiếng bước chân đến gần, cửa thư phòng bị mở ra, ngực Diệp Phồn Tinh run lên, phẫn nộ cùng khủng hoảng như lũ lụt bùng nổ, trong khoảnh khắc như cuốn trôi lý trí cô.


"Tôi sẽ không đi Ôn gia!"


Cô gần như muốn đẩy Đồng Mỹ Lệ vừa đẩy cửa ra ngã trên mặt đất, mắt hạnh tràn ngập hận ý.


"Chết cũng không đi!"


Diệp Tấn Thành đầu tiên là kinh ngạc đứng hình, đến khi Diệp Phồn Tinh quay đầu chạy xuống lầu một lúc, mới hoàn hồn, sắc mặt biến đổi.


"Phồn Tinh!"


Nam nhân từ trước đến nay hỉ nộ không hiện lên mặt, hiếm thấy mà xuất hiện vẻ nôn nóng, hoảng loạn, nhưng Diệp Phồn Tinh chạy đi quá nhanh, không thấy được.


Tác giả có lời muốn nói:


Thâm ca: Ai khi dễ lão bà của ta? 【 giơ đại đao mười mét tới rồi 】


Chương sau Tinh muội gặp Thâm ca!!