Cô Bé Lọ Lem Lầu Đối Diện

Chương 1




Rất nhiều năm trước, tôi đã từng yêu một người rất sâu đậm.

Mặc dù, cho tới giờ anh chưa từng nói với tôi một câu.

Mặc dù, ngay cả tên của anh tôi cũng không biết.

Chúng tôi chẳng qua chỉ nhìn nhau, qua khoảng cách một cái hẻm nhỏ cùng một mặt tường.

Nơi anh ở, vẫn là thiên đường tôi luôn mơ ước.

Mà chỗ của tôi, chẳng qua chỉ là một căn nhà cũ nát xấu xí.

Năm đó, một đứa mới tốt nghiệp hạng trung đã đơn độc xông xáo chạỵ tới thành phố lớn như tôi, mơ ước duy nhất chính là có thể ở trong một căn nhà như vậy - có tường ngoài sơn màu hồng đầy mơ mộng, sân nhà đủ các loại hoa thơm lãng mạn, phố nhỏ theo phong cách châu Âu, những ngôi đình nghỉ chân nhỏ nhắn đáng yêu, đều là những thứ tôi muốn mà không thể có được.

Bởi vì, giá nhà nơi đó quá đắt.

Mỗi mét vuông hơn 9000 đồng, không phải là căn nhà mà một nhân viên quèn mỗi tháng chỉ có 1500 đồng tiền lương có thể mua được. Ngay cả trả góp cũng không nổi.

Sau đó tôi tìm lên tìm xuống, mới tìm được một gian nhà cũ cực kỳ gần đó. Cũng phải gần ba mươi năm rồi, cầu thang cũ nát, vách tường bong tróc, một buồng ngủ một phòng khách tối om om, chỉ có 35 mét vuông, còn mất 800 tiền thuê.

Nhưng tôi vẫn thuê, bởi vì từ cửa sổ nhìn ra, vừa vặn có thể thấy được tầng chót cùng sân thượng của căn nhà lớn kia. Tôi thích nhất là gian phòng lớn trên tầng thượng kia, vẫn hay nằm bên thành lan can cửa sổ rỉ sét, ảo tưởng xem khi nào bản thân có thể ở bên trong đó, ở bên trong căn phòng rộng lớn xinh đẹp đó, ngủ trên chiếc giường công chúa hoa lệ, có rèm cửa sổ màu tím rủ xuống bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào, tất cả đều là quang cảnh huyền ảo.

Dù vậy, đối với tôi mà nói đó là thiên giới.

Tôi phải cố gắng kiếm tiền, tôi muốn mua căn nhà kia, tôi muốn ở trong đó.

Những căn nhà trong tòa nhà đó dần dần bắt đầu có người vào ở, tầng một, tầng ba, nhà bên cạnh. Nhưng gian phòng xinh đẹp kia vẫn chưa bán đi.

Tôi ngây thơ cho rằng, đó là thần linh ban cho tôi, nó nhất định sẽ thuộc về tôi.

Nhưng vào một buổi tối thứ sáu, tôi tận mắt thấy có công nhân sửa chữa cùng vài người đàn ông mặc đồ tây đi vào gian nhà kia, sau đó, ngày thứ hai, gian nhà bắt đầu được sửa chữa.

Ghét! Ghét! Ghét!

Gian nhà kia thuộc về tôi! Chẳng qua là bây giờ tạm thời chưa có tiền mua mà thôi.

Các người tại sao lại tự tiện vào ở trong nhà của tôi chứ!

Tôi cầm cốc sữa đầy, ngồi trên ghế sa lon ôm gối khóc thút thít.

Tôi biết, nhà cửa chẳng qua chỉ là một cái cớ.

Để biện hộ cho sự chật vật của tôi, hai mươi ba tuổi mà chẳng làm nên chuyện gì. Bốn năm trước khi rời khỏi quê hương, trong tiếng quát tháo của cha cùng với tiếng khóc của mẹ, tôi đã hùng hồn thề thốt rằng sẽ thành công ra sao! Tôi lúc đó, cũng giống như những người khác, cho rằng ở trong thành phố lớn nhất định sẽ có cơ hội. Bằng cấp thấp thì có làm sao! Tôi thông minh lại chịu khó, nhất định sẽ thành công!

Nhưng mà, bốn năm rồi, tôi chẳng đạt được bất cứ thứ gì.

Thành phố này vẫn lạnh như băng như trước, đến ngay cả một cô gải nhỏ như tôi cũng không thể tiếp nhận. Không có bằng cấp, không có kinh nghiệm làm việc, không có quan hệ cửa sau, không có tiền, không xinh đẹp... Tôi không có gì cả, đến nay, vẫn chỉ có thể làm công việc thư ký hay tiếp đãi đơn giản. Cho dù có hòa mình như thế nào, bọn họ trước sau vẫn coi thường một cô gái đến từ ngoại tỉnh, cho dù có cố gắng ra sao, cấp trên vẫn cứ keo kiệt không cho tôi đến một cơ hội.

Tôi cảm thấy mình giống như một con hạc mất chân, thủy chung vẫn không tìm được cách đặt chân trong thành phố này.

Hay phải nói là, tôi đã sai lầm ngay từ đầu mất rồi, tôi căn bản không nên tới đây?

Nhưng mà, tôi đã không còn mặt mũi để quay về.

Khi còn trẻ ngông cuồng, có thể nói bao nhiêu lời thề thốt hùng hồn. Tôi đã nói, không thành công, tôi sẽ không trở về.

Mẹ vẫn thường lén gọi điện thoại cho tôi, nói cho tôi biết, cha tôi mặc dù mặt ngoài vẫn tức giận, thật ra vẫn luôn âm thầm thở dài trong phòng tôi lúc đêm xuống.

Mà câu trả lời tôi có thể đáp lại, vĩnh viễn chỉ có hai chữ: rất khá.

Rất khá, con giờ rất khá...

Thật ra thì khá ở chỗ nào chứ!!!

Đồ lừa đảo! Tất cả đều là đồ lừa đảo! Tôi thật sự không cam lòng! Tôi chỉ muốn một cơ hội mà thôi.

Có lẽ tôi chẳng qua chỉ là thiếu một nơi để phát tiết, cho nên khi tôi thấy chàng trai được đưa vào gian phòng tôi vẫn tha thiết ước mơ kia, tôi mang tất cả oán hận đều phóng qua.

Anh ta là một chàng trai trẻ khoảng 24, 25 tuổi, dáng vẻ thanh tú, quần áo thoải mái hàng hiệu, ngồi trên xe lăn, luôn ngơ ngác nhìn về phía trước, chưa từng thấy anh ta nói chuyện bao giờ.

Có gì đặc biệt hơn người?! Anh ta có vẻ ngoài đẹp trai, có cha mẹ giàu có, có cuộc sống vô lo, còn có cả gian phòng xinh đẹp cả đời tôi cũng không mua nổi kia - nếu như tôi có thể có những thứ này, có chặt đứt chân tôi tôi cũng đồng ý!

Mỗi ngày tôi đều đi sớm về khuya, bận rộn đến mức ngay cả cơm cũng không có thời gian ăn, liều chết làm việc mới miễn cưỡng trả được tiền phòng cùng với chi tiêu hằng ngày.

Mỗi ngày anh ta đều lẳng lặng ngồi trong nhà, có một nữ giúp việc phục vụ riêng cho anh ta, ăn cơm ngủ nghỉ đều có người hầu hạ, thậm chí ngay cả xe lăn cũng lười tự mình đẩy, đều do nữ giúp việc đẩy lên tầng thượng hóng gió một chút, ngắm trời một lúc, thế là hết một ngày.

Cuối tuần khi không phải làm thêm giờ, tôi liền cầm chiếc cốc sứ nằm bên bệ cửa sổ, nhìn căn nhà đã được sửa sang hoa lệ kia, tưởng tượng mình đang ngồi bên một chiếc bàn nhỏ màu hồng uống sữa tươi, mà không phải là trên chiếc sa lon bụi bặm đã hỏng cả lò xo.

Anh ta ngồi trên chiếc ghế màu lá cọ ở tầng thượng, không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn về phía trước - nhìn về phía căn nhà xấu xí cũ kĩ này của tôi.

Hừ! Kiểu gì cũng vậy, ngay cả anh cũng xem thường tôi chứ gì!

Tôi tức giận muốn kéo rèm cửa sổ lại, mới nhớ ra cái rèm cửa cũ nát của cái phòng này sớm đã bị tiêu hủy hoàn toàn dưới bàn tay "bạo lực" của tôi. Cuối cùng không cam lòng chạy vào trong phòng, không nhìn về hướng kia nữa.

Tôi chẳng qua đang tức giận với chính mình.

Bởi vì cho dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể thành công, cho nên tôi hận, hận anh ta chẳng cần cố gắng mà cũng có được tất cả!

Buồn cười đúng không? Ngây thơ đúng không?

Nhưng tôi cười không nổi, khi tiếng cười lạnh vừa bật ra khỏi cánh môi, nước mắt đã tranh lên trước từ trong lòng thoát ra, từ trong nơi ngục giam ngụy trang kiên cường đó.

Thật đáng buồn.

Vịt con xấu xí sở dĩ có thể biến thành thiên nga, là bởi vì nó vốn đã là thiên nga. Mà tôi chỉ là một cô bé lọ lem với vẻ ngoài bình thường, không có hoàng tử, tôi vĩnh viễn chỉ có thể quét dọn vách tường bẩn thỉu.

Nếu không cam lòng, tôi vẫn phải đi làm. Không đi làm sẽ không có tiền, không có tiền ăn cơm, không có tiền trả tiền thuê nhà, không có tiền ngồi xe, không có tiền mua rèm cửa mới. Chi tiêu ở thành phố này khiếp người như vậy, tiền lương lại thấp như thế, dù có làm bao nhiêu nghề cũng giống như vĩnh viễn không đủ.

Mỗi ngày về đến nhà đều mệt mỏi không chịu nổi. Ngày qua ngày, phảng phất căn bản không có ngày ngẩng đầu lên.

Mà anh ta, mỗi ngày vẫn ngồi ở trên tầng thượng như cũ. Trừ khi trời mưa hoặc lúc ăn cơm, anh ta đều ngồi ở chỗ đó, từ sớm đến chiều, không nói một lời, chẳng qua chỉ lẳng lặng nhìn về phía căn nhà nhỏ chỗ tôi.

Một tháng, hai tháng, ba tháng.....

Tôi dần dần không thể không kéo cái rèm cửa mới mua kia mãi được, tôi vẫn ngồi trên chiếc ghế sa lon bên cửa sổ uống sữa tươi, chẳng qua là tầm mắt dần dần đã chuyển từ gian phòng xinh đẹp đến người đang ngồi trên tầng thượng kia.

Tại sao... anh ta luôn ngồi ở chỗ đó nhìn về phía căn nhà này?

Tại sao... anh ta lại ngồi xe lăn?

Tại sao... anh ta lại yên lặng chẳng bao giờ nói chuyện....

Rất nhiều nghi hoặc nhanh chóng luẩn quẩn trong đầu, tôi uống sữa tươi giá rẻ, nhìn anh ngồi trên tầng thượng của tòa nhà. Gió, thổi từ Bắc về Nam, thổi qua mái tóc mềm mại của anh, thổi qua sự trống rỗng giữa tôi và anh, nhẹ nhàng vờn quanh gò má tôi, giống như cái vuốt ve dịu dàng của mẹ nhiều năm trước.

Anh không chỉnh lại mái tóc đã bị gió thổi loạn.

Mà tôi, cũng không.

Tôi vẫn lẳng lặng nhìn chằm chằm anh, yên bình như anh từ trước đến nay vẫn thế. Sau đó, tôi đột nhiên cảm thấy, anh hình như cũng đang nhìn tôi.

Mỗi ngày bận rộn vẫn không thay đổi, tôi cuối cùng cũng có được một cơ hội lên kế hoạch, mặc dù chỉ là một hoạt động khá nhỏ, nhưng tôi đã dùng hết ba trăm phần trăm cố gắng, hy vọng có thể đạt được sự tán thành của cấp trên.

Cấp trên thấy tôi cố gắng, có khẽ tán thưởng. Lúc rảnh rỗi cũng cho tôi chút ý kiến, dạy tôi chọn ra những điểm quan trọng khi lên kế hoạch.

Tôi cảm thấy mình tựa hồ như đã tìm được một đôi chân, mặc dù cực khổ, nhưng vui vẻ giống như chú chim sơn ca, bắt đầu nhảy múa trong căn phòng nhỏ đơn sơ, xoay rồi lại xoay, cười, nhảy nhót.

Sau đó phát hiện, anh, ở trên nóc nhà của tòa nhà hoa lệ đó, đang lẳng lặng nhìn tôi nhảy múa.

Tôi vui vẻ chạy vội tới bên cửa sổ, muốn nói cho anh biết tôi cuối cùng cũng có một ngày như vậy. Mở miệng ra mới nhớ tới, khoảng cách xa như vậy, anh căn bản không thể nghe thấy được. Lè lưỡi, tôi nhìn anh làm một cái mặt quỷ, tiếp sau đó lại nhảy múa trong phòng.

Mỗi lần nhìn về phía anh ngoài cửa sổ, tôi đều nhìn anh cười cười hoặc làm mặt quỷ.

Khuôn mặt anh vẫn không thay đổi như cũ, ngay cả động cũng không động một cái, giống như căn bản không nhìn thấy tôi.

Nhưng tâm trạng tôi rất tốt, không so đo với anh.

Hoạt động chuẩn bị bắt đầu, những ngày tiếp đó càng thêm cực khổ bận rộn, tôi vừa về đến nhà đã gục trên ghế sa lon, ngay cả nhúc nhích cũng chẳng muốn, càng không rảnh phân tâm để chú ý đến gian phòng đối diện cửa sổ và anh.

Chẳng qua là thỉnh thoảng khi ngẩng đầu lên, dường như lúc nào có thể nhìn thấy anh vẫn ngồi đó như trước, lẳng lặng nhìn tôi.

Ban ngày, buổi tối, trời ấm, trời lạnh, chưa bao giờ thay đổi..

Phảng phất anh sinh ra đã thuộc về nơi đó.

Anh đến với cuộc đời này chính là để ngồi ở đó, nhìn tôi.

Vẫn luôn, như vậy.

Ảo tưởng quá mức lãng mạn đẹp đẽ, khi tan thành mây khói đau đớn sẽ chỉ có bản thân mình mà thôi, đạo lý này tôi đã sớm hiểu. Nhưng khi từng ngày qua đi, mỗi ngày trôi qua, tôi bắt đầu chìm vào mong đợi màu hồng này, giống như với gian phòng xinh đẹp kia, biết rõ chẳng qua chỉ là mình một bên tình nguyện mê luyến cố chấp, nhưng tôi vẫn vui vẻ đến không thể tự kiềm chế được.

Quá ngây thơ rồi.

Chúng tôi ngay cả nói chuyện cũng chưa từng.

Tên của anh, bối cảnh, gia thế, quá khứ, tính cách,... Tôi không hề biết một chút gì.

Ở thành phố này, nói chuyện yêu đương cũng giống như tìm việc làm vậy, ai cũng muốn tìm một tấm phiếu cơm dài hạn, ai cũng có điều kiện kén vợ kén chồng.

Cứ ngu ngốc đắm chìm vào như vậy, thật sự là quá ngây thơ.

Nhưng tôi không tài nào ngăn bản thân lại. Mỗi ngày khi vừa rời giường, phải đi đến bên cửa số kéo màn cửa ra để nhìn xem anh có ở đó không, chạng vạng khi về đến nhà, chuyện đầu tiên làm cũng là mở rèm cửa sổ, nhìn thấy anh vẫn ngồi đó như cũ, tôi mới thấy an tâm.

Ăn cơm, uống sữa tươi, làm việc, xem ti vi.... Đều là ngồi bên cửa sổ, để anh có thể cùng tôi.

Mặc dù anh ở trong tòa nhà xinh đẹp rộng rãi đó, còn tôi ở trong căn phòng xấu xí cũ nát nhỏ bé.

Nhưng mà, tôi vẫn cảm thấy giống như anh đang ở bên tôi.

Những đôi tình nhân trong thành phố này có vẻ như cũng quá lạnh lùng hà khắc, tất cả mọi người đều tính toán lối ra cho bản thân, keo kiệt với một chút dịu dàng đơn giản. Bốn năm qua, không phải tôi chưa từng qua lại với ai, nhưng tôi quá chú trọng vào công việc, không có cách nào kéo dài một đoạn tình cảm cho tử tế.

Có thể làm bạn với tôi vô điều kiện như vậy, chỉ có anh.

Sẽ không oán trách tôi quá bận rộn với công việc, sẽ không oán trách tôi không có thời gian ở bên cạnh, sẽ không oán trách tôi không biết nấu cơm, sẽ không oán trách tôi không biết trang điểm, sẽ không oán trách tôi không được xinh đẹp mê người như những cô gái khác.

Có lẽ, thật sự chỉ có anh.

Công việc hết thảy đều thuận lợi, cố gắng của tôi đã được đền đáp. Hoạt động tuyên truyền thành công lớn, ông chủ rất vui vẻ, mở tiệc chiêu đãi tất cả đồng nghiệp một bữa linh đình. Trong bữa ăn, cấp trên không ngừng khen ngợi tôi, nói rằng trước kia đúng là quá lãng phí nhân tài.

Khi ngày thứ hai của hoạt động kết thúc, tôi thưởng cho bản thân một phần dũng khí - tôi bước vào khu nhà xinh đẹp đó.

Bước trên nền gạch đẹp đẽ, xuyên qua hương thơm của đám hoa hồng, tôi bước tới lầu dưới của căn nhà kia. Gạch men sứ màu tím nhạt, phía trên là những bức họa xinh đẹp, hết thảy đều đẹp đẽ giống như tưởng tượng của tôi.

Căn phòng cũng không cao, giống như những ngôi nhà trong mơ. Mặc dù tôi không phải công chúa, chỉ là một cô bé lọ lem bẩn thỉu, nhưng mà, tôi vẫn muốn tìm được hoàng tử của mình.

Một tích tắc đó, tôi cảm thấy, cho dù anh thật sự tàn tật, cũng không sao.

Bởi vì những người thân thể khỏe mạnh trong thành phố này, cũng chỉ lo không ngừng cắm đầu đi về phía trước, giống như tôi vậy, cho tới giờ chưa từng chân chính nhìn đến cảnh vật hay những con người xung quanh.

Cũng đã quên mất, rất nhiều thứ nên có trước kia.

Lúc bước lên cầu thang, lòng tôi bình tĩnh đến kỳ lạ. Trong đầu hiện lên khuôn mặt già nua của cha lúc tức giận khi tôi rời đi, là sự ngăn cản bi thương vô lực của mẹ, là những người bạn ở nơi quê nhà mà bốn năm qua tôi đã quên liên lạc. Đã từng có lúc, bọn họ đều quấn quít xung quanh tôi, nhưng từ khi nào thì, xung quanh tôi chỉ còn cảm giác lạnh như băng.

Tôi cho là thành phố này quá lạnh lùng, thực ra thì, kẻ lạnh lùng chính là tôi.

Là anh, đã dùng suốt thời gian năm tháng, không nói lời nào, không có hành động, chỉ bằng ánh mắt, lại khiến cho tôi trào lên bao nhiêu sự ấm áp đã lãng quên mất tự bao giờ.

Tôi chậm rãi bước lên tầng thượng. Đúng như trong mơ vậy, bầu trời nơi này không giống với bên ngoài, xanh ngắt giống như chỉ có trong thế giới cổ tích, những đám mây trắng bồng bềnh như kẹo đường mềm mại. Gió thổi tung mái tóc dài của tôi, giống như cô thiếu nữ đi đôi giày múa đỏ, nhảy múa mất hồn mà tuyệt mỹ.

Nữ giúp việc không có ở đây, chỉ có anh ngồi ở đó, đưa lưng về phía tôi, vẫn nhìn về chỗ khu nhà tôi ở như cũ.

Trái tim tôi nhảy lên kịch liệt, e lệ và lúng túng như lúc mới yêu.

Tôi vuốt ve khuôn mặt bình thường của mình, bỗng thấy thật tự ti mặc cảm. Tại sao tôi không thể xinh đẹp hơn một chút chứ? Tại sao tôi không cao hơn một chút? Tại sao tôi không ăn mặc đáng yêu hơn một chút?

Tôi đương nhiên biết mình không phải là mỹ nữ.

Nhưng mà, với anh thì khác.

Anh đã nhìn tôi từ nơi này gần nửa năm thời gian, có lẽ tôi nên tin tưởng, anh sẽ thấy con người thật của tôi, mà không phải bị vẻ ngoài xám tro bao phủ này che giấu mất ánh sáng.

Không khỏi mong đợi, không khỏi khẩn trương, không khỏi vui mừng... Tôi cũng không phải một cô gái quá ngây thơ, cũng biết có lẽ đối với anh mà nói, cho tới bây giờ nhìn cũng không phải tôi. Dù sao, tôi cũng không có cái sức quyến rũ hay giá trị đó.

Nhưng tôi vẫn ôm một phần nghìn mong đợi, đi tới nơi này.

Thật ra thì, anh có thích tôi hay không cũng chẳng sao. Tôi chỉ muốn cho anh ấy biết, tôi thích anh - vô cùng chân thật.

Chiếc ghế dài đủ cho hai người ngồi, anh luôn ngồi ở nửa bên trái. Mà chiếc xe lăn cao cấp anh vẫn ngồi hằng ngày, được xếp lại tựa vào bên cạnh lưng ghế.

Tôi cúi đầu, nhìn mũi giày của mình, một bước, hai bước, ba bước... chậm chạp run rẩy bước từng bước, đi tới bên cạnh anh, ngồi xuống vị trí trống không đó bên cạnh anh.

Giống như gian phòng vốn trống không kia, kẻ mơ mộng như tôi cho rằng, vị trí vẫn trống không bên cạnh anh này, cũng là đặc biệt giữ lại cho tôi.

Năm tháng qua, chưa từng có người ngồi xuống vị trí này bên cạnh anh.

Cho nên, là để lại cho tôi đúng không?

Tôi trước sau vẫn không dám ngẩng đầu, chỉ ngây ngẩn nhìn chằm chằm chân tay của mình, lại lén lén liếc qua bàn tay của anh bên cạnh, buông xuống trên ghế. Đó là một đôi bàn tay vô cùng xinh đẹp, da thịt tái nhợt giống như trong suốt, phối hợp với những ngón tay thon dài, làm tôi đột nhiên nghĩ đến, đó là một đôi bàn tay để chơi dương cầm.

Bởi vì, nó không giống với bàn tay của tôi.

Không giống với đôi bàn tay bởi vì ngày đêm vất vả mà dần dần khô ráp lại của tôi.

Tôi xấu hổ đứng lên, lại không dám ngẩng đầu. Không giống như từ lầu đối diện nhìn sang, ở đây khoảng cách gần như vậy. Tôi không những có thể thấy được bàn tay của anh, còn có thể nghe được tiếng hít thở của anh, có thể cảm giác được nhiệt độ của anh.

Giờ phút này anh đang ngồi bên cạnh tôi, chân thật.

Phảng phất như giấc mộng kéo dài bấy lâu nay, đột nhiên biến thành sự thật, hoang mang cùng sợ hãi như vậy.

Nhưng là, tôi của ngày hôm nay đã khác trước.

Tôi cho bản thân mình dũng khí lớn nhất, chỉ để đến được đây, nói cho anh biết, tôi cũng vẫn luôn nhìn anh. Chẳng qua chỉ là một câu nói như vậy mà thôi....

"Cô là ai? Ai cho cô đi lên?!"

Sau lưng chợt có tiếng quát, tôi vốn đang khẩn trương cực kỳ lại bị làm cho sợ đến nhất thời giật bắn người lên. Xoay người, tôi thấy người nữ giúp việc phụ trách chăm sóc anh đang chỉ vào tôi: "Cô không phải người ở tòa nhà này đúng không? Tôi chưa từng thấy cô bao giờ! Cô là ai? Lên đây làm gì?"

Tôi sợ đến ngây người. Bối rối quay đầu nhìn anh, phát hiện anh vẫn yên lặng nhìn chăm chú vào căn phòng cũ nát kia của tôi, không có bất kỳ biểu cảm nào, không có bất kỳ động tác nào, ngay cả đầu cũng không xoay qua, trong tròng mắt đen nhánh ngay cả một chút dao động không có, phảng phất yên tĩnh đến chết lặng, lạnh như băng.

Giống như cho tới giờ cũng chưa biết tôi đã tới, không biết tôi đã ngồi bên cạnh anh.

Giống như một pho tượng không có chút sức sống. Không nhúc nhích, không chút sinh lực.

Nữ giúp việc thô lỗ chẳng cần biết nguyên do nói sẽ kéo tôi đi gặp bảo vệ, dưới tình thế cấp bách, tôi chỉ vào căn nhà đối diện và anh rồi thét lên: "Tôi... ở ngay phía đối diện.. Tôi... Đúng rồi, anh ấy, anh ấy có thể làm chứng! Anh ấy mỗi ngày đều nhìn thấy tôi!"

Không biết tôi đã nói ra lời nào đáng buồn cười, nữ giúp việc đột nhiên ôm bụng cười lên: "Cậu ta? Cậu ta có thể làm chứng? Ha ha ha, nếu cậu ta có thể làm chứng, tôi sẽ nhảy xuống từ tầng thượng của cái nhà này! Ha ha ha!"

Mặt tôi đỏ lên, không biết làm sao.

Mà anh, vẫn không động đậy như cũ, không hề cười, không biện hộ, không nói gì, giống như đang sống trong thế giới của riêng mình, chỉ lẳng lặng nhìn căn nhà cũ chỗ tôi ở kia, những thứ khác chẳng hề ảnh hưởng đến anh.

Nữ giúp việc cười đến hụt hơi, mới đứt quãng nói:

"Vị đại thiếu gia này ấy, đã hơn nửa năm rồi không có cảm giác! Nghe nói trước kia là một đại công tử lăng nhăng, ngoài ăn chơi ra thì chẳng biết làm gì, một lần đi trượt tuyết với bạn mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đầu đụng bị thương, từ đó liền biến thành một nửa người thực vật, tốn bao nhiều tiền cũng không chữa được! Ông chủ thấy cậu ta không cứu được nữa, mới mua một căn hộ có điều kiện tốt để cho cậu ta điều dưỡng, thật ra ấy, chính là không cần cậu ta nữa!

Cậu ta ấy, không cử động được cũng không thể nói chuyện, căn bản ngay cả cảm giác cũng không có! Trừ đút cho cậu ta ăn uống ra, căn bản không khác gì người chết! Cô nói cậu ta biết cô? Ha ha, cậu ta biết làm sao được! Một người không có cảm giác sắp chết đến nơi, làm sao có thể biết cô được! Ha ha ha!"

Tôi không cách nào tin được những lời mình vừa nghe được. Nhưng nhìn anh không nhúc nhích, khuôn mặt tái nhợt chẳng chút biểu cảm kia, phảng phất như một pho tượng hoàn mỹ nhất, tôi cuống đến mức nước mắt cũng trào ra: Không thể nào! Anh ấy... anh ấy mỗi ngày đều ngồi ở chỗ này nhìn căn nhà chỗ tôi đang ở kia... Anh ấy... Anh ấy đúng là nhìn tôi....

"Đừng có ngốc nữa! Nếu không phải ông chủ phân phó mỗi ngày đều phải đưa cậu ta ra ngoài hóng gió, tôi mới lười phải đưa cậu ta lên tầng thượng ấy! Là tôi sáng nào cũng đặt cậu ta trên cái ghế đó, buổi tối thì đưa cậu ta về, liên quan quái gì đến cậu ta!

Tôi để cậu ta ngồi trên ghế, cậu ta đương nhiên chỉ có thể nhìn về hướng đó, cậu ta đâu có cử động! Thật ra thì đã nửa chết nửa sống như vậy rồi, còn không bằng chết quách đi cho đỡ mệt người khác, kẻ có tiền đúng là chỉ thích làm khổ người khác.... này... từ từ... cô đừng có chạy chứ...."

Không đợi cho nữ giúp việc đó nói hết, tôi đã vội vàng chạy xuống cầu thang.

Trái ngược hoàn toàn với sự mong đợi lúc tới, lúc này tôi hụt hẫng chạy trốn.

Trốn?

Tôi không biết mình muốn chạy trốn cái gì? Nhưng mà... tôi không có can đảm để ở lại...

Chạy thẳng một mạch về nhà, tựa vào bên cửa thở dồn dập, vừa nhấc mắt, lại phát hiện anh vẫn ngồi trên tầng thượng tòa nhà đối diện, vẫn trên chiếc ghế đó như cũ, vẫn nhìn về căn phòng của tôi như trước, vẫn nhìn tôi như thế.

Đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo!

Tôi sợ hãi xông lên kéo mạnh rèm cửa sổ lại, ôm lấy rèm cửa thật lâu, chưa tỉnh hồn.

Đồ lừa đảo!

Anh căn bản... không phải là vì thích tôi nên mới nhìn tôi... anh còn không phải là tự nguyện mà nhìn tôi....

Khuôn mặt tuấn tú kia, ánh nhìn chăm chú mỗi ngày kia, sự chuyên chú trước sau không đổi kia, cũng giống như bờ tường màu tím nhạt xinh đẹp, đám hoa hồng rực rỡ kia... Toàn bộ, toàn bộ - hết thảy đều là dối trá! Đều là giả! Đều là để lừa gạt tôi mà thôi!

Tất cả đều là gạt người!

Từ đó về sau, tôi không còn kéo rèm cửa sổ bên đó ra nữa, tôi sợ, nỗi sợ hãi âm thầm, len lỏi trong tim.

Không nhìn sân nhà như mộng ảo kia nữa, không nhìn tòa nhà sáng màu xinh đẹp kia nữa, không nhìn gian phòng lớn mà mỗi ngày tôi đều hướng tới kia nữa, cũng không nhìn anh vẫn có thể đang ngồi trên tầng thượng nhìn chằm chú về hướng này nữa....

Thứ duy nhất có thể nhìn, chỉ có gian phòng nhỏ xấu xí bẩn cũ thuộc về tôi này.

Có lẽ, đây chính là hiện thực.

Tôi vẫn đi sớm về trễ, mỗi ngày bận rộn với công việc. Kế hoạch mới, lối suy nghĩ mới, cấp trên vô cùng khen ngợi tôi, lại cho tôi cơ hội mới. Cơ hội khó có được như vậy, tôi không thể nào để xảy ra sai lầm, tôi vẫn phải tung ra ba trăm phần trăm cố gắng cùng đấu tranh.

Tôi vẫn muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền. Chẳng qua là không phải là để mua căn nhà lớn xinh đẹp kia nữa mà thôi.

Tôi biết, muốn thành công, cũng chỉ có cố gắng, nếu muốn được người ta coi trọng. nhất định phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, đây mới là quy định của thế giới hiện thực này.

Mà anh, cùng với gian phòng xinh đẹp kia đều giống nhau, đều không phải sự thật.

Đó là một giấc mộng. Một cơn mơ không phân rõ buồn hay vui, hư ảo mà đẹp đẽ, nhưng mơ chính là mơ, cuối cùng vẫn không chống chọi lại nổi với thực tế.

Anh không phải là hoàng tử, tôi cũng sẽ không từ cô bé lọ lem biến thành công chúa.

Anh chỉ là một công tử đào hoa có vẻ ngoài xuất sắc, bởi vì một lần ngoài ý muốn mà mất đi bản thân, tôi chỉ là một cô gái không có tiền lại bình thường, dùng đôi bàn tay mình gian nan đào bới một cửa động cho tương lai của mình, muốn tìm kiếm một tia được gọi là tươi sáng.

Tôi không có một người cha giàu có, không có một tuổi trẻ có thể chơi bời, không có một căn nhà thực sự thuộc về chính mình, bất kể là xinh đẹp hay xấu xí.

Cho nên, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình, từng bước từng bước, mặc dù chậm chạp, nhưng thực sự tiến tới.

Một người thực vật không có cảm giác, không thể trở thành đối tượng yêu thương.

Tôi không ngốc, đây là đạo lý mà ngay cả một học sinh tiểu học cũng hiểu được. Nhưng mà, đã như vậy, tại sao - trong đầu tôi cứ lặp đi lặp lại, vẫn là hình ảnh anh ngồi ở nóc nhà đối diện không tiếng động yên tĩnh nhìn chăm chú vào tôi?

Giống như trúng độc vậy, tôi không hề vén rèm cửa sổ lên, lại vẫn có thể cảm giác được có người đang nhìn tôi. Cách một hẻm nhỏ dưới mái hiên, cách tấm rèm cửa sổ thật dày, ánh mắt như cũ, cho tới giờ vẫn chưa từng rời khỏi người tôi.

Ảo giác sao?Nhất định là ảo giác!

Một người thực vật - có thể nhìn ai được?!

Tôi vọng tưởng muốn thoát khỏi ý niệm kỳ dị này, ngược lại càng lún càng sâu.

Tôi nghĩ tôi nhất định là điên rồi! Anh chẳng làm cái gì, chẳng nói gì, ngay cả đầu ngón tay cũng không cử động lấy một cái, tôi lại bị anh mê hoặc đến choáng váng đầu óc!

Điên rồi! Tất cả đều điên rồi!

Tôi muốn dọn nhà!

Tôi đến văn phòng nhà đất tìm kiếm thông tin thuê nhà khác, cũng đến xem mấy căn phòng, có một nơi rất tốt, chủ nhà rất thân thiện, tiền thuê hợp lý.

Cứ quyết định như vậy đi.

Một tuần nữa thôi, tôi sẽ thoát khỏi cảm giác bị áp bách đến mức hít thở không thông trong căn nhà này.

Chuyện này quá lạ lùng, quá khác với suy nghĩ của người bình thường! Tôi muốn rời đi! Tôi nhất định phải rời đi! Chỉ cần rời đi sẽ không sao cả!

Tự mình ám thị thuyết phục bản thân như vậy, hết thảy rất nhanh sẽ kết thúc.Nhưng vì cái gì, càng nghĩ như vậy, tâm thần càng bất an?

Càng đến gần ngày chuyển nhà, càng có thể cảm nhận được ánh nhìn mãnh liệt của anh.

Giả! Đều là giả! Tôi không thể tiếp tục bị lừa được.

Sáng thứ tư, tôi trở lại công ty, phát hiện mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm vào tôi, chụm đầu ghé tai thì thầm. Cho đến khi bị cấp trên gọi vào phòng làm việc, tôi mới biết, phần dự toán của hoạt động xảy ra một sai lầm nghiêm trọng, bọn họ đều cho rằng tôi làm.

Tôi vội vàng giải thích, không thể nào! Phần đó không phải do tôi phụ trách! Tôi sau khi làm xong đề án liền giao cho phòng tài vụ, bọn họ nói sẽ trực tiếp thương lượng với ngài về vấn đề kinh phí!

Cấp trên vẫn mỉm cười như cũ, bảo tôi hãy bình tĩnh lại.

Nhưng tôi bình tĩnh thế nào được, đây là một sai lầm lớn tổn thất đến mấy vạn nguyên, kế hoạch chuẩn bị cho hoạt động lần trước ngài cũng đã thấy! Tôi cũng chỉ phụ trách viết phần đề án, việc kia cho tới giờ không phải là phạm vi do tôi phụ trách!

Cấp trên cười cười: Kế hoạch lần trước? Kế hoạch lần trước là do tôi cung cấp phương án cùng cách làm, cô chẳng qua chỉ viết ra theo ý tôi mà thôi, mà cũng không phải là kế hoạch do cô viết ra đâu!

Tôi sửng sốt.

Cấp trên cười đến nhẹ nhàng săn sóc, nhưng trong mắt tôi chỉ nhìn thấy một con rắn độc đang phun chiếc lưỡi đỏ.

Một giây kia, tôi đã hiểu ra tất cả. Đây là một thành phố lạnh lùng ăn thịt người, tôi cho rằng mình chỉ thiếu một cơ hội để biểu hiện mà thôi.

Nhưng thật ra là, thứ tôi thiếu là một trái tim lạnh băng không đủ vô tình.

Không hề ngoài ý muốn, tôi cầm giấy đuổi việc về đến nhà. Trong căn phòng nhỏ âm trầm u ám, càng thêm lạnh lẽo càng thêm xám xịt hơn so với ngày thường. Chuông điện thoại reo, là giọng nói của mẹ.

"Con à, thân thể cha con mấy ngày qua càng ngày càng xấu, tối hôm qua đột nhiên phát tác phải nhập viện. Mẹ cũng biết con bận rộn công việc, nhưng có bận nữa cũng về nhà một chuyến đi? Nhìn một chút rồi đi cũng không sao, cha con nhớ con lắm đấy, lúc ông ấy hôn mê vẫn gọi tên con....

Con à? Con làm sao vậy? Làm sao đột nhiên khóc? Cha con không sao đâu, vẫn là bệnh cũ ấy mà, con đâu phải là không biết, không có chuyện gì...."

Tôi không biết phải trả lời ra sao, chỉ cầm ống nghe, trong lòng tất cả đều là mùi vị chua xót. Nước mắt ở trong hốc mắt lăn qua lăn lại, cuối cùng cũng không chịu nỗi cô độc cùng tủi thân, rơi đầy trên bàn, vỡ tan tành.

Tôi khóc đến toàn thân bất lực.

Tôi biết chuyện này không thể trách ai, là tự tôi lựa chọn. Đi trên con đường tôi cho là tốt nhất, liều mạng lao tới, đáng ra không sai.

Chẳng qua là, lúc tôi ngẩng đầu lên, thấy tấm rèm thật dày đang ngăn cách cửa sổ kia, tôi ngẩn người, chợt nhào tới, kéo chiếc rèm màu tím đã phủ bụi kia ra.

Cũng kéo sự nhút nhát cùng hèn yếu của tôi ra.

Chỉ trong chớp mắt, ánh sáng liền tràn vào căn phòng nhỏ như tro tàn này, bên ngoài, bầu trời quang đãng, vẫn xanh thẳm như ban đầu.

Anh, vẫn ngồi ở chỗ đó, lẳng lặng, không hề nhúc nhích. Chiếc ghế dài màu lá cọ, áo khoác thoải mái màu trắng, chiếc xe lăn được gấp lại.

Thế giới bỗng trở nên yên lặng như vậy trống rỗng như vậy, giống như cho tới giờ chỉ có lầu chót xinh đẹp kia cùng căn phòng nhỏ cũ nát này, xa xa nhìn nhau.

Tựa như tôi và anh. Một cô bé lọ lem không biến hóa được, và một hoàng tử bị mất mất đôi cánh.

Thật xin lỗi.

Tôi muốn nói, là vô cùng xin lỗi.

Tôi cũng giống như những con người đó, dùng ánh mắt thực dụng lo lắng đủ thứ. Thật ra thì, không cử động, không thể nói, thì có làm sao. Giống như một đứa không có tiền cũng không xinh đẹp như tôi.

Thật ra thì chỉ cần anh là chính anh, cũng đã đủ rồi. Tôi biết, người tôi thích là anh, không phải ai khác.

Là đủ rồi.

Bởi vì, tất cả mọi người đều suy tính quá nhiều.

Tên, bối cảnh, gia thế, quá khứ, tính khí, bề ngoài, năng lực, sở thích... luôn luôn suy tính quá nhiều, mới có thể dám yêu một người, dám thích một người. Tình yêu trong thế giới hiện thực này, cũng giống như thành phố này, kèm theo quá nhiều những điều kiện quá mức, thậm chí quên mất cái gọi là tình yêu, chẳng qua chỉ là hy vọng anh ở đây, bên cạnh, luôn luôn, làm bạn cùng tôi.

Mà tôi, cũng luôn luôn, làm bạn với anh. Cho đến vĩnh viễn.

Anh không biết gì cả, tôi không có gì cả.

Có lẽ, ánh nhìn cách nhau qua một cái hẻm nhỏ này, mới là thứ tình yêu nồng nàn thuần túy nhất. Thuần túy đến mức không có một chút tì vết.

Hoàn mỹ không sứt mẻ.

Chẳng qua là, coi như là tôi tự mình đa tình cũng được, ảo giác cũng không sao - lúc tôi vén rèm cửa sổ lên, tôi hình như, mơ hồ, thấy trong đôi mắt của một người không thể cử động không thể nói chuyện như anh có một tia... mừng rỡ?

Là ảo giác sao?

Chắc vậy....

Bởi vì, với khoảng cách như vậy, tôi căn bản không thể nhìn thấy ánh mắt của anh, không thể nhìn thấy được nội tâm chân thật của chàng trai ấy.

Bởi vì, bọn họ nói: anh chẳng cảm giác được gì.

Không gì cả...

Tôi tiếp tục đóng gói đồ đạc trong nhà, lại trả lại căn nhà mới thuê, mua một chiếc vé tàu hỏa về nhà.

Cũng không phải là tôi nhận thua hoặc là trốn tránh. Vừa vặn là ngược lại, tôi cần một sự khởi đầu mới.

Tôi không kéo rèm cửa sổ xuống nữa, giống như trước kia, mỗi ngày ngồi bên cửa sổ uống sữa tươi, nhìn anh, nhìn gian phòng mà tôi tha thiết mơ ước kia, vừa ngồi xuống, là ngồi cả ngày.

Thời gian cũng không quá dài, bởi vì, còn có anh cùng với tôi.

Thật ra thì anh có thích tôi hay không, có nhìn tôi hay không, cũng không còn quan trọng nữa. Quan trọng là, tôi biết, tôi thật sự thích anh.

Không cần đáp lại, không cần bất cứ thứ gì, chỉ cần có thể nhìn anh như vậy, chỉ vậy thôi là đủ rồi.

Căn phòng nhỏ khi kéo chiếc rèm cửa sổ xám xịt ra, tựa hồ như cũng trở nên rực sáng, không còn u ám cùng tối tăm như trước. Tôi nghĩ, đó cũng chẳng phải là do công lao của ánh mặt trời, mà là bởi vì ánh mắt của anh.

Chỉ cần có ánh nhìn chăm chú của anh, có thể biến cái hang chết chóc phủ bụi này thành căn phòng lớn rực rỡ xinh đẹp.

Khiến cho một cô bé lọ lem không có gì cả, trở thành nàng công chúa hạnh phúc nhất.

Sáng cuối tuần, tôi thu dọn xong tất cả hành lý, đưa chìa khóa trả lại cho chủ nhà. Kéo hành lý, tôi lần nữa bước vào khu nhà đẹp đẽ không thuộc về mình kia, bước lên cầu thang màu tím nhạt, bầu trời như mộng ảo.

Nữ giúp việc thô lỗ hôm nay cũng không ở đây, thật là một người giúp việc vô trách nhiệm! Nhưng mà cho phép tôi được cảm tạ cô ta, bởi vì cô ta lười biếng làm việc, tôi mới có thể nhìn thấy anh, yêu thương cái vị hoàng tử điện hạ trừ vẻ ngoài tuấn mỹ ra, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không làm được này.

Đặt hành lý xuống, tôi bước tới bên cạnh anh, một lần nữa ngồi trên chiếc ghế trống trơn bên cạnh anh.

Sau khi hít thật sâu, tôi ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng ở khoảng cách gần như vậy tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt của anh.

Đôi mắt anh vẫn nhìn thẳng như cũ, mặt không chút thay đổi, ngơ ngẩn nhìn về căn nhà cũ đằng trước. Đôi bàn tay trắng nõn xinh đẹp kia, ngay cả một đầu ngón tay cũng không cử động.

"Hôm nay em sẽ rời khỏi thành phố này."

Đây là câu đầu tiên tôi nói với anh.

"Sau này, sẽ không thấy anh được nữa."

Tôi theo tầm mắt của anh, nhìn về phía căn nhà cũ kỹ kia. Thật sự, rất cũ nát khó coi.

"Mặc dù những người khác nói anh chẳng cảm giác được thứ gì, nhưng mà, em biết thực ra anh nhìn thấy được, nghe thấy được. Bởi vì em có thể cảm nhận được, ánh mắt của anh là chân thực."

Tôi đứng lên, đi tới trước mặt anh.

Khom người xuống, cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve ngũ quan đẹp đẽ của anh, sau đó, nhẹ một chút, lại nhẹ một chút, in dấu lên môi anh.

Giống như gió chạm vào mây, êm ái cơ hồ như chưa từng đụng phải.

Nhưng tôi thật sự cảm nhận được nhiệt độ nơi bờ môi của anh, nóng như vậy, ấm áp như vậy. Mặc dù anh thoạt nhìn giống như người chết, nhưng anh thật sự vẫn sống.

Tôi rõ ràng hơn bất cứ ai.

"Em thích anh, thật sự, rất thích."

Nước mắt làm nhòa đi tầm mắt, tôi không lau mà nhấc hành lý lên, quay lưng về phía anh, từng bước một, rời đi tầng thượng này. Rời xa hoàng tử của tôi.

Nếu như cô bé lọ lem không phải là truyện cổ tích, kết cục có lẽ cũng chỉ có như vậy. Không ai có thể bảo đảm cô bé lọ lem nhất định có thể biến thành công chúa, không ai có thể bảo đảm hoàng tử nhất định là phải hoàn mỹ, không ai có thể bảo đảm, kết cục nhất định phải là tất cả đều tốt đẹp.

Em thích anh, đây là thứ duy nhất em có thể trao cho anh. Bởi vì em chỉ là một cô bé lọ lem với hai bàn tay trắng.

Em không có cách nào gỡ bỏ lời nguyền rủa của ma nữ, giải thoát cho hoàng tử. Anh cũng không thể nào thay đổi cuộc sống của em, cho em một nụ hôn chủ động.

Cho nên, cứ như vậy đi.

Tất cả bay theo tấm màn buông xuống.

Em tiếp tục đấu tranh với hiện thực cùng đau khổ. Anh tiếp tục ở trên nóc nhà này nhìn ra xa.

Cho dù không có em ở đây, anh cũng sẽ vẫn nhìn về căn phòng kia như cũ, căn phòng cũ kỹ đó.

Sau khi có người khác vào ở, anh cũng sẽ nhìn một người khác như cũ. Ngày qua ngày.

Nhưng mà, chắc anh sẽ không tìm được người thứ hai trên thế giới này say đắm anh như thế.

Bởi vì cô bé lọ lem duy nhất luôn chờ đợi hoàng tử, toàn thế giới này chỉ có một mình em - cho dù anh không có gì cả, cũng không biết gì cả. Em vẫn thích anh.

Cho nên.

Tạm biệt nhé, gian phòng xinh đẹp em vĩnh viễn không mua nổi.

Tạm biệt nhé, vườn hoa hồng thơm ngát.

Tạm biệt nhé, thành phố lạnh lẽo này.

Quãng thời gian nằm bên cửa sổ cùng anh nhìn nhau, chính là tình yêu nồng nàn hoàn mỹ nhất của em.

Hạnh phúc, cũng tuyệt vọng. Thuần túy có một không hai.

Cho nên.

Tạm biệt nhé, hoàng tử của em. Cũng tạm biệt nhé, cô bé lọ lem hai bàn tay trắng.

...

Sau đó, tôi về nhà nghỉ ngơi một quãng thời gian, rồi lại tiếp tục bôn ba lăn lộn ở những thành phố khác. Song thần vận mệnh tựa hồ như cho tới bây giờ chưa từng ngoảnh đầu nhìn đến cô bé lọ lem bình thường này, cho dù có cố gắng như thế nào, tôi vẫn thiếu một bước tới cửa, thiếu sót cơ hội vượt lên một bậc. Cho dù có chuyển qua bao nhiêu thành phố hay công việc, tôi vẫn chỉ có thể thuê những căn phòng nhỏ cũ nát như cũ, tràn đầy mùi mốc không có chút ánh sáng.

Rất nhiều rất nhiều năm sau, gặp lại anh, là ở một bữa tiệc rượu xa hoa.

Khi đó tôi làm ở bên công ty tổ chức tiệc, nhân viên tạp vụ không đủ, tôi không còn cách nào khác là thay trang phục của phục vụ, bưng lên khay rượu Champagne.

Anh mặc bộ âu phục màu đen, cà vạt màu lam đậm vân nghiêng, cao nhã, tuấn mỹ, ưu tú.

Tôi cho rằng mình lại rơi vào một giấc mộng không chân thực, nhìn thấy anh đi lại, cười, ưu nhã uống rượu, chào hỏi cùng mỗi người khách quý. Cao quý như vậy, hoàn mỹ như vậy, mỗi một cái quay đầu, mái tóc đen hoàn mỹ liền nhẹ nhàng lay động.

Tựa như cơn gió thổi nơi lầu thượng ấy, tinh tế, êm ái.

Bên cạnh là một đám thiên kim tiểu thư buôn chuyện, nhìn chằm chằm anh vung tay múa chân, giọng nói truyền vào tai tôi lại hư ảo giống như đến từ thế giới khác.

"Đó không phải là con trai của người sáng lập ra tập đoàn Thiên Dật sao? Tôi rõ ràng nghe nói anh ta bị chấn động não, biến thành người thực vật! Chẳng lẽ là giả?"

"Không phải giả đâu! Nghe nói hai năm trước cha anh ta đưa anh ta đến Mỹ tìm chuyên gia giỏi nhất trong lĩnh vực này, giải phẫu ba lần mới chữa khỏi! Lại qua chừng một năm, anh ta mới có thể dần dần đi lại hoạt động giống như người bình thường! Đến giờ đã có thể giúp cha anh ta quản lý công ty rồi!"

"Thật hay giả vậy? Trước kia tôi cũng không biết, con trai người sáng lập tập đoàn Thiên Dật dáng dấp lại đẹp trai như vậy!"

"Vậy mà cũng nói, cô biết có bao người có ý với anh ta không? Nghe nói anh ta còn cực kỳ có năng lực, xử lý chuyện công ty gọn gàng ngăn nắp! Ngay cả thiên kim của thị trưởng cũng ngưỡng mộ anh ta đấy! Đúng rồi, anh ta còn viết một quyển sách, đem những chuyện gặp phải trong lúc ngã bệnh viết ra."

"A? Người thực vật mà cũng có cảm giác? Sách kiểu đấy thì có gì hay mà xem, không phải mỗi ngày nhìn lên trần nhà của bệnh viện mà ngẩn người sao."

"Không phải đâu! Tôi nói cô hay, quyển sách kia thật sự khiến người ta cảm động! Kể lại lúc anh ta ngã bệnh có thích một cô gái, nhưng lại bất lực, chỉ có thể tận mắt nhìn cô bé kia rời đi. Tôi đọc mà phát khóc!"

"Không phải chứ? Người thực vật mà cũng biết yêu?"

....

Tôi không biết các cô ấy nói gì tiếp theo, bởi vì nước mắt của tôi đã hoàn toàn tan vỡ. Bối rối trốn sau hành lang, che giấu khuôn mặt khóc lóc thảm thiết của mình.

Là mộng. Tất cả, nhất định là mộng.

Nếu không, sao lại đẹp như vậy, giống như căn phòng hoa lệ rộng lớn kia, tất cả đều là màu hồng tuyệt đẹp, mơ hồ tầm mắt.

Tôi phải sớm nhìn thấu thế giới hiện thực này mới đúng, tôi phải sớm đã qua cái tuổi mộng mơ đó mới đúng.

Nhưng mà, thần linh ơi. Cảm tạ người. Đã nghe được lời cầu nguyện của con.

Đối với một kẻ luôn thất bại trong thực tế như tôi, đây là lần đầu tiên, cũng là lần hoàn mỹ nhất, tôi hạnh phúc đến phát khóc. Cho dù sau này tôi chỉ có thể tiếp tục vượt qua cuộc sống màu xám tro này, tôi cũng cam tâm tình nguyện.

Chỉ cần anh có thể tự ý bước đi, dùng thanh âm cho tới bây giờ tôi chưa từng được nghe qua mà cười lên, hoàn mỹ không sứt mẻ.

Như vậy, chuyện gì tôi cũng nguyện ý. Thật sự, chuyện gì cũng nguyện ý.

Lau khô nước mắt, tôi sửa sang lại bản thân, một lần nữa bưng cái khay trở lại bữa tiệc.

"Xin cho tôi một ly Champagne."

Nghiêng đầu, tôi thấy một gương mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười, thân hình cao lớn được bao bọc trong bộ âu phục màu đen, tỷ lệ vóc người hoàn mỹ. Đó là sự ưu nhã cùng cao quý chỉ hoàng tử mới có.

Tôi đưa champagne cho anh. Anh nhẹ nhàng cười một tiếng, "Cám ơn." Xoay người, lại cùng những vị khách khác nói chuyện.

Lúc bước qua bên người, trong đầu tôi hiện lên, là chàng trai không cử động không nói chuyện trên lầu thượng đó, cách một cái hẻm nhỏ, nhìn chăm chú vào gian phòng nhỏ đơn sơ kia, cùng cô gái không xinh đẹp này.

Đủ rồi, như vậy là đủ rồi.

Anh thật sự là hoàng tử. Giải trừ lời nguyền biến thành ếch, anh lại khôi phục lại thân phận chân thực.

Những cô gái xinh đẹp mặc những bộ đồ mê người vây quanh anh thành đoàn, bởi vì hoàng tử, vốn chính là người được người người ao ước.

Mà tôi, chẳng qua chỉ là một cô bé lọ lem mặc đồ phục vụ.

Không có hoàng tử, vĩnh viễn chỉ là cô bé lọ lem.

Đây cũng không phải truyện cổ tích.

Cho nên, như vậy là đủ rồi.

Anh tiếp tục làm hoàng tử của anh.

Tôi tiếp tục làm cô bé lọ lem của tôi.

Tiếp tục hoàn thành câu chuyện cổ hiện thực này.

Sau khi xong việc, tôi muốn đến hiệu sách mua cuốn sách anh đã viết kia. Có lẽ tất cả những đáp án tôi muốn biết năm đó đều cất giấu trong quyển sách ấy, một quyển sách do một người không cử động không nói được như anh viết ra.

Có lẽ, rất nhiều năm trước, khi đó, anh thật sự đang nhìn căn phòng của tôi.

Chẳng qua là, lúc tôi xoay người, lại có một tầm mắt quen thuộc tựa hồ như cũng đang truy tìm tôi.

Thỉnh thoảng tôi xoay đầu, sẽ phát hiện, anh hình như.... đang nhìn tôi?

Ánh mắt kia, giống như rất nhiều rất nhiều năm trước, giống như khoảnh khắc khi tôi kéo rèm cửa sổ lên kia, đã thấy như vậy.

Mừng thầm....?

Vẫn là...

Không sao, chờ tối nay đọc sách của anh, em sẽ biết.

Ngay cả, có thể sẽ có một kết cục khác xa mà em không tưởng tượng được.

Đúng không, hoàng tử?

Mặc dù em là một cô bé lọ lem không xinh đẹp.

Cũng không sao, anh vĩnh viễn là hoàng tử của em.

Cả đời này em sẽ không quên.

Rất nhiều năm trước, tôi đã từng yêu một người rất sâu đậm.

Mặc dù, cho tới giờ anh chưa từng nói với tôi một câu.

Mặc dù, ngay cả tên của anh tôi cũng không biết.

Nhưng mà, tôi thích anh.

Thích đến không thể tự kiềm chế.

Chúng tôi chẳng qua chỉ nhìn nhau, cách nhau một cái ngõ nhỏ.

Khi đó, bầu trời xanh đến kỳ lạ, gió thổi khoan khoái đến lạ thường, khoảng cách một con ngõ nhỏ, căn bản không phải là khoảng cách.

Bởi vì, trên thế giới này, vốn chỉ có gian phòng nhỏ cũ kỹ kia, tầng thượng đó.

Cùng với, mình em, và anh.