Đột nhiên trong một khoảnh khắc cảm thấy cuộc sống lại có một năng lượng mới, cô cảm thấy hạnh phúc. Hạnh phúc là, cả đời này cô cuối cùng vẫn có được một thứ thuộc về Thịnh Nghiệp Sâm, cũng coi như là hồi báo cho cô nhiều năm cố chấp yêu anh.
Hạnh phúc hơn là, bởi vì phần lễ vật quý báo này khiến cho cô một lần nữa có ý chí dũng cảm tiến tới.
Cô ngồi trên ghế ở nhà ga, nhìn theo chiếc xe bus (hoặc điện ngầm, trong cv để là giao thông công cộng) sáng rực chở hai mẹ con kia đi, cô theo bản năng sờ sờ bụng bằng phẳng của mình.
Cùng cái sinh mạng nhỏ sắp 60 ngày nói: xin chào bảo bôi thân mến, ta là mẹ của con, mẹ tên là Lục Tắc Linh.
Cất kĩ kết quả, về nhà, ba Lục đang nấu cơm, thấy con gái trở về trên mặt đều là tươi cười không dứt.
Cha mẹ cùng con gái không có qua đêm thành thù. Thì ra là với người ba cố chấp của cô cũng là đúng.
Ba Lục thuần thục nấu nguyên liệu trong nồi, mùi hương của cơm và đồ ăn khiến cho con sâu tham ăn trong bụng Lục Tắc Linh mãnh liệt kêu gào. Cô tựa vào trên cửa phòng bếp, trong lòng đặc biệt bình tĩnh.
"Ba."
"Hử?" Ba Lục vẫn còn bận rộn, cũng không quay đầu lại: "Con ra ngoài ngồi trước, đợi chút nữa ăn cơm." Động tác trên tay một giây cũng không dừng lại.
Lục Tắc Linh yên lặng nhìn bóng lưng ba mình, nghĩ nghĩ, chậm rã nói: "Ba, chúng ta rời khỏi nơi này đi?"
Động tác trên tay ba Lục dừng một chút, vài giây sau, ông bình tĩnh trả lời: “Được.”
"Ba không hỏi con vì sao à?" Lục Tắc Linh kinh ngạc.
"Mỗi ngày đều ở cùng nhau, muốn hỏi lúc nào cũng được." Ba đem đồ ăn trên bàn, đưa cho Lục Tắc Linh: "Ăn cơm ."
Nhìn bóng lưng bận rộn của ba mình, Lục Tắc Linh nở nụ cười từ đáy lòng.
Đây mới thật sự là tín nhiệm, ủng hộ vô điều kiện, yêu thương mãi mãi cũng không thay đổi.
Không có nhiều bà con thân thích, hai cha con sống nương tựa nhau cùng rời đi, quyết định mau mà thực hiện cũng rất nhanh, hòa hợp so với những năm trước không giống nhau, lúc này đây, ba gần như không có hỏi bất cứ điều gì tới việc khiến cô quyết định rời đi.
Chỉ là chuyên chú cùng cô nghiên cứu nên đi nơi nào, đi như thế nào, sau này sẽ làm sao.
Đối với đứa bé trong bụng của cô, ông cũng không hỏi nhiều, ba già đi, không còn như lúc ban đầu quyết liệt và cố chấp. Ông nói với Lục Tắc Linh, mặc kệ đi đâu, chỉ cần ở cùng mẹ và cô, thì đều giống nhau cả. Ông mang theo ảnh mẹ, cùng cô ngồi ở bến xe chờ xe (cv để là đại sảnh, mình thấy bến xe hợp lí hơn) chổ ngồi ở bến xe rất nhiều, ngồi đầy người, tin phát số tàu số xe vừa đến vừa đi trên radio ồn áo không dứt. Hai cha con nhìn hành khách người đến người đi, dạng người nào, gương mặt thế nào đều có, giống như trong đời người, gặp qua rất nhiều người, cũng chia lìa với nhiều người, trừ bỏ người thân, dường như không có cái gì là mãi mãi.
Cũng may, cô hiện tại lại có người thân nhất bên cạnh.
Bên chân là va li nhỏ hành lí. Bên trong cũng không có gì nhiều, hầu hết là do ba thu dọn. Sauk hi thu dọn xong, ba Lục nói với Lục Tắc Linh đang im lặng: “Con xem, lúc không đi thì cảm thấy đồ thật nhiều mang không hết, nhưng khi thật sự thu dọn, chỉ có một chút thế này thôi.”
Giống như khi yêu nhau, không thể nhẫn tâm vứt bỏ, cứ nghĩ nếu không yêu thương nữa sẽ chết. Thực tế thì thế nào? Trên thế giới này chưa từng có có ai không chết sẽ là sống yêu. Tựa như yêu giống nhau, ngoan không dưới tâm đi dứt bỏ, nghĩ đến không thương sẽ chết. Trên thực tế đâu? Trên thế giới này chưa từng có cái gì không chết tức sống yêu. Toàn bộ cái gì đó, cũng chỉ là một ý niệm.
Lục Tắc Linh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Khi đi ra cửa chính thấy đôi vợ chồng trẻ ở trong một góc cãi nhau kịch liệt, không ai nhường ai. Bên cạnh là đứa nhỏ hoảng sợ khóc lên.
Nhìn đứa con non nớt, người mẹ trẻ đình chỉ chiến tranh trước, ngồi xổm xuống ôm lấy đứa nhỏ, nước mắt cũng theo rơi xuống.
Hai người tranh cãi nảy lửa không ai nhường ai lại cứ như vậy dừng lại, ba của đứa nhỏ im lặng thật lâu đối với vợ nói: “Thật xin lỗi.”
. . . . . .
Không biết vì sao, Lục Tắc Linh đứng ở một bên lẳng lặng nhìn, nhưng cuối cùng nước mắt lại rơi theo. Không biết có phải là vì mang thai nên trở nên đa sầu đa cảm, giống như góc yếu ớt nhất trong lòng bị đánh trúng.
Tình yêu trong lòng cô đại khái là như vậy, không cần dựa vào vật chất, không cần cả đời tốt đẹp không tranh cãi. Cô muốn mặc kệ là tranh cãi ầm ĩ như thế nào đều sẽ không tách ra, mặc kệ ai cúi đầu trước, luôn luôn sẽ có một người phải cúi đầu. Đây mới là ràng buộc, cho dù đến một ngày tình cảm không còn mãnh liệt, cũng sẽ tồn tại ràng buộc.
Nhìn bóng lưng của một nhà kia đi xa, Lục Tắc Linh mới quay trở về.
Cô đứng bên cạnh một hiệu sách nhỏ, trong thư quán ông chủ đang mở một ca khúc của miền sơn cước lẫn một chút tạp âm, có vẻ tiếng gầm ồn ào, trong đầu có chút âm thanh vù vù hơi loạn, người kia có vài phần xúc động, Lục Tắc Linh dường như có thêm dũng khí lấy di động ra.
". . . . . ."
Giọng nói của Thịnh Nghiệp Sâm dường như cách mấy đời, rõ ràng cũng có thời gian ngắn không liên hệ. Anh lại vẫn như trước mang theo tức giận khó nhìn, nói chuyện cùng cô vô cùng lạnh nhạt.
Cô nhiều lần muốn đem chuyện mang thai nói với anh, đều bị anh dùng giọng điệu xa cách ngàn dặm chặn lại.
Giờ này khắc này, cô không phải là cúi đầu, mà ở trước mặt anh, cô chưa từng ngẩng đầu. Chỉ là anh ngay cả việc quay đầu liếc nhìn cô một cái cũng keo kiệt. có lẽ cô nói thêm lần nữa đi, hi vọng anh có thể trong lời nói có vài phần dịu dàng , giống như đối với Diệp Thanh, chỉ cần một câu cũng tốt rồi.
Âm thanh của Thịnh Nghiệp Sâm vẫn như vậy khiến lòng người chết đi: “Cô không phải cùng với Bạch Dương kết hôn sao?” Lí do từ chối thật gay gắt: “Sao, đưa thiệp mời cho tôi à? Yên tâm, tiền mừng tôi một phần cũng sẽ không thiếu.” Anh đùng đùng nổi giận nói với cô: “Không cần suy nghĩ, tôi hiện tại cũng rất tốt, cô cũng biết! Tôi đã cùng Diệp Thanh đính hôn! Cô không phải nói là hi vọng có ngày này sao! Đúng lúc có thể xem xem!”
". . . . . ." Rõ ràng trong đứa nhỏ trong bụng không có động, nhưng sao cô lại có cảm giác hơi đau. Là mẹ con liền tâm ư? Đứa nhỏ trong bụng cũng không muốn nghe anh nói như vậy.
Cô nhẹ nhàng nuốt khan, cố gắng trầm tĩnh nói: “Vậy…. Chúc anh hạnh phúc.”
Cúp điện thoại, Lục Tắc Linh tháu rời điện thoại ra, rút sim ra vứt vào thùng rác bên cạnh.
Lúc này đây, tất cả đã xong, cô vuốt bụng còn bằng phẳng của mình, trấn an đứa nhỏ vừa đau: “Đừng sợ, mẹ sẽ cho con những ngày tốt nhất trên thế giới này, những ngày yêu thương.”
Lục Tắc Linh nhìn ra xa xa, từng có vài giây, cô có mong muốn nhìn thấy trong những người xa lạ lui tới một gương mặt quen thuộc như kì tích.
Nhưng cuối cùng cũng hiểu được, kỳ tích không tồn tại.
Cố chấp của cô đến cuối cùng cũng không còn tròn vẹn, như vậy thì có sao đâu?
Thông minh, bình tĩnh nhiều cô gái như vậy, chưa bao giờ thiếu một Lục Tắc Linh như cô, cuộc sống của con người bên ngoài lại quá đặc sắc, làm người ta cực kì hâm mộ, cuối cùng cũng không phải của cô. Điều duy nhất cô có thể làm là nắm chắc đời người mà thôi.
Ít nhất trời cao đối với cô không tệ, cô đã có hi vọng mới. Cô xoay người, đi vào đám đông, hướng đến vị trí của cô mà đến.
Phía sau giọng nói truyền phát tin ồn ào, một âm thanh thâm tình thuần hậu của nữ ca sĩ vang lên:
". . . . . .
Nếu không cứ như vậy coi như hết cứ như vậy tan đi
Ít nhất ngươi sẽ không cô phụ nàng
Này đó ta đều chưa từng thầm oán trước cấp yêu người cũng không thể liên
Sớm biết rằng cuối cùng kết cục nhiều rơi chia lìa
Ta là có lý do chưa từ bỏ ý định tháp
Ta đương nhiên không hận ngươi cũng chưa bao giờ oán ngươi
Thi hội không nghĩ ngươi
Mặc dù là từng cũng là duy nhất nếu muốn quên hai ba năm là có thể
Ta tính không thấy ngươi cũng quyết định không tìm ngươi cũng đã không nghĩ ngươi
Chỉ cần là ngẫu nhiên quay đầu đi qua ở trong trí nhớ còn có ngọt ngào
Có thể như vậy là có thể
. . . . . ."