Cô Dâu Của Tổng Tài Mua Được

Chương 9: Bàn tán sau lưng 




Chương trình đại học không nặng nề như trung học, Lâm Mộng Phạn còn là giảng viên thực tập nên cũng coi như là khá nhẹ nhàng.

Lâm Mộng Phạn nhẹ nhàng kết thúc một ngày lên lớp rồi về tới nhà mới cũng là nhà chồng trước lúc ánh nắng mềm mại tắt. Thấy trong phòng khách không có ai, Lâm Mộng Phạn bèn đi thẳng vào phòng.

Vừa vào phòng Lâm Mộng Phạn lập tức cạn lời. Lục Lương Triết đúng là nói là làm, không chỉ bảo người làm đổi giường mà còn đổi hết đồ đặt trên giường và trong phòng.

Hôm qua là màu trắng lóa mắt, nay thành màu đen nặng nề. Mắt thẩm mỹ người này đúng là...

Lâm Mộng Phạn vòng quanh phòng vài vòng cũng không hiểu rõ, rốt cuộc là Lục Lương Triết đã trải qua việc gì mà lại ghét phụ nữ thế.

Hôm qua cô mới chạm vào chăn, anh ta thì đổi giường là được rồi, làm gì đến mức đổi cả căn phòng?

Người này đúng là khó hòa hợp, trách không được ly hôn như cơm bữa.

Lâm Mộng Phạn lắc đầu một cái, về lại căn phòng ngủ nho nhỏ của cô, đổi quần áo ngủ xuống lầu.

Em gái Lục Lương Triết - Lục Tư Hàm lúc nãy đã ngồi trên ghế sofa.

Lâm Mộng Phạn nghĩ cô bé là người mồm mép nhanh nhảu, tính cách xởi lởi, có lẽ có thể dò la được chút gì từ chỗ con bé.

“Tự Hàm”

“Chị dâu” Lục Tư Hàm đang chơi điện thoại, ngẩng đầu lên cười ngọt ngào.



“Sao chỉ có mình em ở nhà?” Lâm Mộng Phạn vừa nói chuyện vừa gồi vào bên cạnh

Lục Tư Hàm.

Lục Tư Hàm cười gian: “Bố mẹ đi núi Linh Đài tạ ơn Phật tổ đã ban cho bọn họ một người con dâu tốt như thế?

Lâm Mộng Phạn ngại ngùng cười, nhìn xung quanh không có ai mới khẽ giọng hỏi: “Chị có vấn đề muốn hỏi em?”

“Vâng, chị hỏi đi” Đôi mắt to linh động, không có chút đề phòng của Lục Tư Hàm

nhìn Lâm Mộng Phạn.

“Thì...anh trai em.”

“Có phải chị định hỏi chuyện anh trai em sao lại ly hôn nhiều lần thế?” Lâm Tư Hàm trong phút chốc đã đoán ra câu hỏi của Lâm Mộng Phạn.

“Ừm!” Lâm Mộng Phạn ngại ngùng gật gật đầu.

“À! Chị không phải là người đầu tiên, mỗi một chị dâu đều thích hỏi em câu hỏi này.”

Câu trả lời này khiến cô càng ngại thêm.

Nhìn biểu cảm của Lâm Mộng Phạn, Lục Tư Hàm nói: “Những người trước đó em đều không nói, nhưng lần đầu tiên gặp em rất thích chị, cho nên em sẽ bật mí cho chị!”

Ngó xung quanh, cô khẽ nói: “Sở dĩ anh trai em như vậy là do những người phụ nữ trước đó không chịu được tính khí lạnh nhạt, thích bới lông tìm vết của anh. Tuy nhà em giàu nhưng cũng không có ai có thể chịu đựng được”



Khẽ gật đầu, nhưng Lâm Mộng Phạn thực ra không đồng ý lắm.

“Còn nữa...” Lục Tư Hàm nhỏ giọng: “Hơn nữa, chị có thể nhịn được thì anh trai cũng sẽ nghĩ cách để chị rời đi. Mà ghê gớm nhất là lần đến lúc li hôn, anh ấy cũng không biết người ta tên là gì?

“Bố mẹ lo cho chuyện của anh ấy bạc cả đầu!”

Lâm Mộng Phạn nhíu mày khó hiểu: “Anh ấy làm như vậy để làm gì? Lẽ nào anh ấy.”

“Chị nghĩ anh em không bình thường sao? Em thì nghĩ anh ấy có bệnh thì có!”.

“Trừ phi anh ấy.” Nói chưa hết câu, Lâm Mộng Phạn ý thức được bản thân nói sai rồi, đành che miệng lại.

Lục Tư Hàm tuy nói xấu anh trai nhưng bản tính rất đơn thuần, lương thiện, sẽ có chút không thoải mái!

Lục Tư Hàm mỉm cười giải thích: “Thực tế và điều chị nghĩ không khác lắm, anh ấy.”

“Lục Tư Hàm, nói xấu sau lưng anh trai, phận làm em gái có nên làm vậy hay không?”

Sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh lạnh lùng chất vấn, dọa hai người phụ nữ sợ cứng người. Lâm Mộng Phạn chỉ cảm thấy như tên trộm bị người ta tóm tại trận, cô từ trước không phải người nhiều chuyện, nhưng vì tò mò lại khiến người ta hiểu lầm cô là một bà tám.

Lục Tư Hàm nhích nhích về phía Lâm Mộng Phạn, thì thầm với cô: “Chị dâu, vì chúng ta đã đắc tội với anh trai em, hậu quả rất đáng sợ, cho nên em chuồn trước nhé, chị ở đây

ứng phó đi nhé!” Nói xong trong nháy mắt Lâm Mộng Phạn đã không thấy Lục Tư Hàm đâu, cô bé đã trốn mất tiêu rồi.