Cô Dâu Đóng Thế

Chương 26




Chưa kịp đưa túi xách lên vai, âm giọng phụ nữ quen quen vang lên bên tai tôi:

– Phương này, em định về bây giờ phải không? Có người ở tổ Kỹ thuật nhờ chúng ta đưa cho bọn họ tập hợp thắc mắc của khách hàng hôm nay, chị đã tổng hợp lại đây rồi, em mang xuống xưởng cho bọn họ xem rồi hãy về nhé!

Chị Ánh, phó phòng trực điện thoại đưa vào tay tôi một tờ giấy A4 viết tay. Hàng ngày các nhân viên trực điện thoại đều ghi lại nội dung rồi phân loại để đưa thắc mắc của khách hàng đến đúng bộ phận xử lý.

Nhìn về bàn trưởng phòng trống không, Hải về rồi, tôi muốn hỏi ý anh ta trước khi nhận việc mà đành thôi. Chiều nay Ánh đã sai tôi làm khá nhiều việc, đến tận lúc này vẫn còn tranh thủ giao phó. Thân là nhân viên, tôi có muốn từ chối việc chị ta giao cũng không tiện, cuối cùng nhận lấy.

– Em mang xuống đâu vậy chị?

– Phòng A365 thuộc phân xưởng 36, em cứ xuống khu nhà xưởng ở phía sau tòa nhà trụ sở, có bản đồ chỉ dẫn dễ hiểu lắm. Làm cho quen dần em nhé!

Tôi mỉm cười nhận việc. Đã đi làm, sao có thể trốn việc chứ? Cũng chỉ là đưa tài liệu đến bộ phận thôi mà!

Khu nhà xưởng rộng lớn phía sau tòa nhà trụ sở là các khu nhà thấp chứa đầy máy móc thiết bị cơ khí. Xuống đến nơi, tôi nhìn vào bản đồ chỉ dẫn là một tấm bảng to, khẽ nhíu mày khi biết phân xưởng 36 nằm ở sâu bên trong. Cầm điện thoại chụp lại bản đồ, tôi hít sâu một hơi, tiến theo chỉ dẫn. Nhiều công nhân vẫn còn đang miệt mài làm việc, cũng không thiếu công nhân đang ra về, thấy tôi bọn họ cũng không chú ý nhiều. Một nam công nhân trẻ đi ngược chiều bước lại, tôi khẽ hỏi:

– Anh cho tôi hỏi… phân xưởng 36 đi hướng nào vậy?

– Cô đi thẳng rồi rẽ trái đến khu xưởng cuối cùng nhé!



Tôi lí nhí cảm ơn. Phân xưởng 36 đây rồi… Căn phòng A365 ở ngay đầu phân xưởng. Cánh cửa sắt dày cộp gắn biển tên “A365” đang hé mở, tôi mừng rỡ liền tiến lại gần. Một bàn tay hung bạo từ phía sau chợt giật túi xách trên vai tôi, đẩy tôi vào trong phòng, làm tôi ngã nhào xuống nền gạch lạnh toát. Cánh cửa sau lưng tôi đóng sầm một tiếng, bóng tối lập tức vây hãm. Tôi sợ đến phát run, vô thức tìm kiếm điện thoại trong túi áo khoác. Điện thoại… điện thoại của tôi nằm trong túi xách vừa bị giật! Kẻ nào, là kẻ nào cố tình hãm hại tôi? Cái tên duy nhất hiện ra trong đầu tôi: Lâm Linh San. Chỉ có thể là cô ta ném đá giấu tay, cấu kết với Ánh cho tôi vào cái bẫy này. Tôi mày mò trong bóng tối hũ nút, mùi sắt thép làm tôi hắt xì mấy hơi. Vừa tối vừa lạnh, tôi chẳng nhìn thấy gì trước mắt, cứ như bị bàn tay nào che khuất. Chưa đến sáu giờ chiều nhưng phân xưởng này nằm sâu bên trong, khi cánh cửa sắt đóng lại, ánh sáng không còn hiện diện nữa.

– CỨU TÔI VỚI!

– MỞ CỬA!

– CÓ NGƯỜI BỊ NHỐT!

Tôi gào thét đến lạc cả giọng nhưng đáp lại tôi chỉ có sự im lặng. Dường như căn phòng này cách âm, bên ngoài không thể nghe thấy. Hay chăng… bên ngoài hoàn toàn không có người? Cổ họng đau rát, hai bàn tay đập vào cánh cửa đỏ tím đến sưng lên, tôi bất lực ngồi thụp xuống. Tôi bị nhốt ở đây… đến bao giờ? Làm sao… Phải làm sao để có thể thoát ra khỏi đây?

Mày mò trong bóng tối, bất chợt tay tôi chạm phải vật kim loại lạnh buốt. Quờ tay lần nữa, một cảm giác sốc óc làm tôi lập tức co rúm người! Điện… tôi vừa bị điện giật! Căn phòng này… có thiết bị hở điện. Kẻ lừa tôi vào đây quá sức độc ác, hắn cố tình để tôi bị nhốt trong một căn phòng hở điện, để khi tôi vô tình chạm vào các thiết bị trong này, sẽ bị giật đến mất mạng! Lúc này… trước khi hi vọng có người đến giải thoát, tôi phải bảo vệ bản thân tránh xa mọi thiết bị kim loại! Vấn đề là… quá tối, tôi không thể nhìn thấy đồ đạc để tránh né, thế nên chỉ có thể co mình ngồi thụp xuống, che giấu chân tay trong vải, chỉ sợ luống cuống hở ra sẽ lại bị điện giật.

Không biết đã qua bao lâu, dù nhiệt độ trong căn phòng này đang thấp dần nhưng mồ hôi trên cơ thể tôi vẫn chảy ròng ròng.

Lâm Đạt…

Bất chợt… tâm trí tôi vang lên tên anh ta. Khẽ lắc đầu, tôi ngu ngốc quá rồi! Ngu ngốc nên mới thích anh ta, ngu ngốc nên mới tuyên chiến với kẻ thù khi kết quả của việc tuyên chiến ấy, bản thân chỉ chuốc lấy nhục nhã. Chỉ sợ tối nay Lâm Đạt trở về nhà không thấy tôi, anh ta cho rằng tôi lười biếng, không thèm nấu cơm tối mà bỏ đi chơi, thế nên mặc kệ tôi để đến với nhân tình, vừa có nơi ấm áp, vừa xoa dịu cơn ghen tuông oan ức của cô ta. Kẻ hại tôi ra nông nỗi này, tôi cũng chỉ đoán là Linh San, hoàn toàn không có chứng cớ, cho đến cuối cùng, cũng chẳng có quyền đổ tội cô ta!