Cô Dâu

Chương 9




Lục Ninh Xung vội vã quay trở lại, tuần tra lãnh thổ của mình như một con sư tử đầu đàn.

Sau đó, anh ấy ôm tôi vào lòng, doạ nạt tôi.

“Anh còn tưởng rằng em thấy một con chó, bé con, đáng sợ lắm không?”

Tôi nắm vai anh, nhăn mũi nói: “Chồng cũ của em đến tìm, em sợ hắn ta, nhưng em đuổi hắn đi rồi.”

Lục Ninh Xung tức giận tới mức cắn tôi một cái rất mạnh.

Kèm theo đó là những hành động quyết liệt hơn.

“Lần sau em thử không nói với anh những chuyện như thế này thử xem?”

Anh bừng bừng lửa giận.

Tôi ôm cổ anh mà khóc, càng khóc tôi lại càng thấy mình sai.

Lục Ninh Xung dịu đi, lại dỗ dành nói: “Em đúng là tiểu tổ tông”

“Sợ hãi mà không nói cho chồng biết? Anh giúp em xử lý hắn ta, bằng không thì có anh để làm gì? Không bằng em ném anh đi.”

“Ừm…”



“Dám ném luôn hả??”



Đám cưới của tôi hầu như đều do một tay Lục Ninh Xung sắp xếp.

Mỗi lần có ai gọi điện vì công việc hay rủ ra ngoài chơi, anh đều đắc ý quát: “Cút đi, tao bận lấy vợ rồi.”

Trước mặt tôi, từ lâu Lục Ninh Xung đã mất đi vẻ ngoài lãnh đạm ban đầu.

Ai cũng thấy anh thay đổi quá nhiều, có chị dâu là tôi thật tuyệt vời.

Đám cưới của chúng tôi diễn ra trong một lâu đài được xây dựng từ thế kỷ XVII.

Lâu đài được xây dựng trên đỉnh núi, cổ kính -sang trọng, lặng yên -cao quý.

Khung cảnh phủ đầy hoa hồng đỏ.

Lục Ninh Xung đã sắp xếp một ma trận máy bay không người lái, thay đổi khung cảnh mỗi khi chúng tôi gặp nhau.

Trình chiếu trên màn sương mù.

Mọi thứ đều mơ hồ và mộng mơ.

Khi linh mục yêu cầu chúng tôi trao nhẫn.

Cánh cổng lâu đài bị đẩy ra.

Thẩm Nghiệp cả kinh, cầm chiếc nhẫn màu lam nhìn thẳng vào tôi, “Chu Chi, lại đây, anh tìm được rồi.”

Vào thời điểm đó, thế giới của tôi sụp đổ.

Tôi không thể chờ được tới lúc anh ta c.h.ế.t.

Sao anh ta không c.h.ế.t đi?

“Chu Chi, em đã đồng ý với anh.”



“Chu Chi, em làm sao có thể gả cho người khác.”

Đôi mắt Thẩm Nghiệp đỏ au, anh ta thậm chí còn bật khóc.

Tiếng thì thầm nổi lên ở khắp nơi.

Lục Ninh Xung nắm chặt lấy cổ tay tôi, đôi mắt anh nhìn tôi đầy hoảng sợ và ghen tị.

Cậu bé thân yêu của tôi.

Làm sao tôi có thể rời xa anh, và đến với con quỷ đó được.

Trừ khi tôi muốn xuống địa ngục cùng hắn ta.

Thẩm Nghiệp đến để giành lấy cuộc hôn nhân.

Anh ta đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để đưa tôi đi cùng những tên lính đánh thuê được trang bị vũ khí hung hãn.

Lục Ninh Xung bị hơn chục người bao vây, giống như một con thú hoang.

Tôi chưa từng nhắc đến Thẩm Nghiệp với anh ấy, và anh ấy cũng không hỏi.

Có lẽ tôi nên cho anh ấy biết sớm hơn rằng người đàn ông này bị điên.

Sau đó, anh ấy sẽ không cần tôi nữa.

Tôi vẫn sẽ ở trong vũng lầy, không thể thoát ra, cũng không thể đi xa.

Thẩm Nghiệp lái xe chờ tôi xuống núi với gương mặt lạnh tanh.

Bây giờ tôi còn không thể nghĩ đến việc sợ hãi nữa.

Ngồi cạnh hắn ta trong im lặng.

“Em thích hắn ta?” Thẩm Nghiệp nghiêng đầu nhìn tôi.

“Không, tôi yêu anh ấy.”

Hai tay hắn nắm chặt vô lăng, gân xanh nổi lên, cuối cùng lại khôi phục vẻ bình tĩnh, “Chu Chi, anh tha thứ cho em, anh chờ em, chúng ta làm lại từ đầu.”

“Trừ phi anh c.h.ế.t.” Tôi cố hết sức nắm lấy tay lái, muốn cùng hắn ta xuống địa ngục.

Thẩm Nghiệp một tay cũng dễ dàng chế trụ được tôi, hai mắt đỏ tươi, “Đừng có điên.”

Tôi không điên.

Nếu Thẩm Nghiệp dám giữ tôi một lần, tôi cũng dám cùng hắn chết một lần.

Thấy tôi dần dần bình tĩnh lại, Thẩm Nghiệp hạ giọng, “Sao bỗng dưng lại thích người khác vậy,Chi Chi?”

Chợt có một chiếc xe lao lên núi.

Thẩm Nghiệp tuyệt vọng bẻ lái, cố cứu lấy tôi.

Khắp người anh ta bê bết m.á.u, yếu ớt nhìn tôi: “Chu Chi, anh yêu em.”

“Nếu chúng ta sống sót, hãy bắt đầu lại lần nữa…”

Tầm nhìn của tôi dần mờ đi.