Cô Gái Trên Tàu

Chương 15




MEGAN

Thứ năm, ngày 7 tháng Ba, 2013

Buổi chiều

CĂN PHÒNG THẬT TỐI TĂM, không khí ngột ngạt nhưng lại ngọt ngào với hương thơm trên cơ thể chúng tôi. Chúng tôi lại ở đây, trong căn phòng dưới mái hiên. Mặc dù vậy, điều này khá khác lạ, vì anh vẫn ở đây, đang nhìn tôi.

“Em muốn đi đâu?” anh hỏi tôi.

“Đến căn nhà trên bãi biển ở Costa de la Luz” tôi nói với anh.

Anh mím môi. “Và chúng ta sẽ làm gì?”

Tôi cười lớn. “Ý anh là ngoài chuyện này ra?”

Các ngón tay của anh bắt đầu lần chậm xuống bụng tôi. “Ngoài chuyện này.”

“Chúng ta sẽ mở một tiệm cà phê, trưng bày tranh, và học lướt sóng.”

Anh hôn vào hông tôi. “Thái Lan thì sao?” anh nói

Tôi nhăn mũi. “Có quá nhiều trẻ con.” tôi nói. “Thế còn đảo Egadi. Chúng ta sẽ mở một quán ba trên bờ biển, và đi câu cá...”

Anh cười rồi đưa cơ thể lên trên tôi và hôn tôi. “Không thể kháng cự được” anh thì thầm. “Em khiến anh không kháng cự được.”

Tôi muốn cười, tôi muốn nói thật to: Thấy chưa? Tôi thắng rồi! Tôi đã nói rằng đó không phải lần cuối, đó sẽ không bao giờ là lần cuối. Tôi cắn môi và nhắm mắt lại. Tôi đã đúng, tôi biết, nhưng sẽ không có ích gì cho tôi nếu tôi nói ra. Tôi hưởng thụ chiến thắng của mình trong yên lặng; tôi thấy thích thú gần như khi anh chạm vào tôi.

Sau đó, anh nói với tôi bằng cách anh chưa từng nói bao giờ. Thường thì tôi là người nói, nhưng lần này, anh mở lời. Anh nói về cảm giác trống rỗng, về gia đình mà anh đã để lại đằng sau, về người đàn bà trước tôi và người đàn bà trước đó nữa, người đã huỷ hoại cuộc đời anh và khiến anh trống trải. Tôi không tin vào người tri kỉ, nhưng có một cầu nối nào đó giữa tôi và anh mà tôi chưa từng cảm nhận thấy, hay ít ra thì đã khá lâu rồi. Nó đến từ một kinh nghiệm chung, biết được cảm giác của sự tan vỡ.

Sự trống rỗng: tôi hiểu điều đó. Tôi bắt đầu tin rằng không gì tôi có thể làm để sửa chữa nó. Đó là những gì tôi học được từ những buổi trị liệu tâm lí: lỗ trống trong cuộc đời bạn là mãi mãi. Bạn phải lớn lên quanh chúng, như rễ cây mọc xung quanh nền bê tông; hình thành bản thân qua lỗ hổng đó. Tôi đã biết những điều này, nhưng tôi không nói chúng ra, không phải bây giờ.

“Chúng ta sẽ đi đâu?” tôi hỏi anh, nhưng anh không trả lời, và tôi ngủ thiếp đi, và khi tôi tỉnh dậy thì anh đã đi rồi.

Thứ sáu, ngày 8 tháng Ba, 2013

Buổi sáng

Scott mang cho tôi một cốc cà phê ra thềm.

“Tối qua em đã ngủ” anh nói, cúi xuống hôn lên trán tôi. Anh đứng bên cạnh, đặt tay lên vai tôi, nó thật ấm và mạnh mẽ. Tôi tựa vào cơ thể anh, nhắm mắt lại và lắng nghe tiếng tàu xình xịch đi qua đến khi nó dừng lại ngay trước ngôi nhà. Khi chúng tôi mới chuyển đến đây, Scott thường vẫy tay với các hành khách, và điều đó luôn khiến tôi cười. Tay anh nắm chặt trên vai tôi; và anh hôn lên cổ tôi.”Em đã ngủ” anh lại nói. “Chắc giờ em đã cảm thấy khá hơn nhỉ.”

“Đúng vậy” tôi nói.

“Em có nghĩ là nó hiệu quả không?” anh hỏi. “Việc trị liệu tâm lí?”

“Ý anh là em được chữa khỏi à?”

“Không phải chữa” anh nói, và tôi có thể thấy được chút tổn thương trong giọng nói của anh. “Anh không có ý đó...”

“Em biết.” tôi cầm lấy tay anh và nắm thật chặt. “Em chỉ đùa thôi. Em nghĩ nó là cả một quá trình. Anh biết đấy, nó không đơn giản. Em không biết là có thể nói nó hiệu quả hay không.”

Anh im lặng, và nắm vai tôi chặt hơn. “Vậy em có muốn tiếp tục không?” anh hỏi, và tôi nói có.

Đã có thời gian tôi nghĩ anh là tất cả đối với tôi, chỉ anh là đủ. Tôi đã nghĩ thế hàng năm trời. Tôi đã hoàn toàn yêu anh. Tôi vẫn thế. Nhưng tôi không muốn như vậy nữa. Lần duy nhất tôi cảm thấy mình có một bí mật, vào những buổi chiều nóng bức như hôm qua, khi tôi đối diện với thứ nhiệt độ và ánh sáng chói chang. Ai có thể khẳng định một khi tôi chạy trốn, tôi sẽ cảm thấy đủ? Ai có thể khẳng định kết cục của tôi sẽ không y hệt như thế này - không an toàn, và ngột ngạt? Có thể tôi muốn chạy trốn một lần nữa, và lần nữa, rồi cuối cùng tôi lại kết thúc ở đúng nơi này, bởi vì tôi chẳng còn nơi nào khác để đi. Có lẽ. Có lẽ không. Bạn luôn phải mạo hiểm, phải không?

Tôi xuống tầng dưới để chào tạm biệt trước khi anh đi làm. Anh quàng tay quanh eo tôi và hôn lên trán.

“Yêu em, Megs” anh thì thầm, và tôi lại cảm thấy thật tồi tệ, như mình là con người tồi tệ nhất thế giới. Tôi không thể đợi đến lúc cánh cửa đóng lại vì tôi biết tôi đang sắp khóc đến nơi.

RACHEL

Thứ sáu, ngày 19 tháng Bảy 2013

Buổi sáng

Chuyến tàu lúc 8.04 gần như trống không. Các cửa sổ mở toang và không khí lạnh lẽo sau cơn bão tối qua, và tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Khi tôi nhìn vào gương, tôi có thể nhận ra sự khác biệt trên khuôn mặt mình: da sáng hơn, mắt cũng đỡ thâm. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Tôi chắc rằng mình chưa sụt cân nào nhưng lại không cảm thấy nặng nề như trước nữa. Tôi cảm thấy như chính mình - bản thân tôi trước kia.

Tôi chưa nhận được tin gì từ Scott. Tôi lục lọi trên internet và không có tin tức gì về việc anh bị bắt giữ, nên tôi nghĩ là anh chỉ lờ email của tôi đi. Tôi thấy thất vọng, nhưng tôi nghĩ là mình đã lường trước được điều này. Sáng nay Gaskill gọi cho tôi, ngay khi tôi vừa rời nhà. Ông ta hỏi nếu tôi có thể đến sở cảnh sát hôm nay không. Tôi đã hoảng loạn một lúc, nhưng lại nghe ông ta nói một cách lặng lẽ, dịu dàng rằng ông ta muốn tôi nhìn một số bức tranh. Tôi hỏi ông ta xem Scott Hipwell có bị bắt giữ không.

“Không ai bị bắt giữ cả thưa cô Watson” ông ta nói.

“Nhưng còn người đàn ông, người đang bị chú ý...?

“Tôi không được phép nói gì.”

Cách ông ta nói rất bình tĩnh, một cách trấn an, nó khiến tôi thích ông ta lần nữa.

Tôi đã dành cả tối qua ngồi trên sô pha trong bộ quần áo ngủ và chiếc áo sơ mi, viết ra một danh sách những thứ cần làm, có thể là lập một chiến lược. Ví dụ như tôi có thể đi quanh quẩn ga Witney trong những giờ cao điểm, đợi đến khi tìm được người đàn ông tóc đỏ tối thứ Bảy. Tôi có thể mời anh ta một li và xem chuyện này dẫn đến đâu, hỏi xem anh ta có nhìn thấy gì hay biết gì vào tối hôm đó không. Nhưng nguy hiểm là tôi có thể gặp Anna hoặc Tom, họ sẽ báo cáo tôi với cảnh sát và tôi sẽ gặp rắc rối ( nhiều rắc rối hơn). Hoặc tôi  có thể khiến bản thân bị thương. Tôi vẫn nhớ một chút về vụ cãi nhau - tôi cũng có thể có một số bằng chứng trên đầu và môi. Nếu như đó chính là người đàn ông đã đánh tôi thì sao? Nụ cười và cái vẫy tay của anh ta chả có ý nghĩa gì cả, theo những gì tôi biết thì anh ta có thể là một người thần kinh không ổn định. Nhưng anh ta không giống một kẻ tâm thần. Tôi không thể giải thích được, chỉ là tôi cảm thấy anh ta rất quen thuộc.

Tôi có thể liên lạc lại với Scott. Nhưng tôi muốn có một lí do để nói chuyện với anh, và tôi lo lắng rằng những gì tôi nói sẽ khiến mình giống một người đàn bà điên. Có thể anh ấy còn nghĩ tôi có liên quan đến vụ mất tích của Megan, và anh sẽ báo cáo tôi với cảnh sát. Và kết cục của tôi sẽ rất thê thảm.

Tôi có thể thử thôi miên. Không chắc nó sẽ giúp gì được cho trí nhớ của tôi, nhưng tôi cũng khá tò mò về nó. Nó không đau, phải không?

Tôi vẫn đang ngồi lập những mẩu ghi chú và đọc lại những mẩu tin đã in ra khi Cathy về nhà. Cô ấy đã đi xem phim với Damien. Cô ấy khá hài lòng khi thấy tôi tỉnh táo thế này, nhưng cũng khá cảnh giác, vì chúng tôi cũng chưa có cuộc nói chuyện tử tế từ sau vụ ghé thăm của cảnh sát hôm thứ ba. Tôi nói với cô tôi rằng đã ba ngày tôi chưa uống rượu, và cô ấy ôm tôi.

“Tớ rất mừng vì cậu và trở lại bình thường!” cô ấy vỗ tay, như thể cô ấy biết giới hạn của tôi.

“Về việc với cảnh sát” tôi nói, “đó là một sự hiểu nhầm. Không có vần đề gì giữa mình và Tom, và tớ không biết gì về cô gái đang mất tích. Cậu không phải lo lắng về nó.” Cô ấy lại ôm tôi và đi pha hai cốc cà phê. Tôi đã nghĩ đến việc nhân cơ hội này để nói cho cô ấy biết về tình hình việc làm của tôi, nhưng tôi không muốn phá hỏng buổi tối của cô.

Sáng hôm sau, tâm trạng của cô vẫn khá tốt. Cô ấy ôm tôi khi tôi chuẩn bị ra khỏi nhà.

“Tớ rất mừng cho cậu, Rach” cô nói. “Chuẩn bị tinh thần để không làm tớ phải lo lắng đi.”

Rồi nói rằng cô ấy sẽ ở nhà Damien vào cuối tuần, và điều đầu tiên tôi nghĩ đến là sẽ uống một li sau khi về nhà mà không lo bị phán xét.